Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiết Kỵ quân(2)

Tiểu thuyết gốc · 1513 chữ

Lưu Hà tức giận, hắn không ngừng lao lên muốn công phá nhưng kết cục đều là bị đánh bật lại, đồng thời chịu thương không ít. Là võ tướng cảnh thì việc đối đầu với một đội quân được đào tạo bài bản, dưới dẫn dắt bởi một võ tướng khác cũng là rất khó.

Lưu Tốn nhìn đứa em ngu ngốc của mình rồi thở dài chán nản. Ngoài Lưu Hà, phần còn lại của binh lính Bằng quốc không hề tiếp tục tấn công mà tập trung trở lại xung quanh Lưu Tốn, chắn ở trước cánh cổng. Chiếm được thì tốt, không thì thôi, bọn hắn nhiệm vụ chính chỉ cần có thể giữ được cổng, không để binh lính Tần quốc triển khai bẫy rập, đến lúc đó binh lính Bằng quốc tràn lên đến lúc đó lợi thế số lượng của Đô Công sẽ biến mất, bọn hắn có thể dễ dàng dành chiến thắng

Đô Công tâm trạng ngày càng chạm xuống đáy, thời gian càng trôi qua có nghĩa là kẻ địch đang tiến tới gần, hắn cần phải tiêu diệt quân địch tái thiết lại binh lính càng nhanh càng tốt. Nhưng Lưu Tốn không hề để cho hắn cơ hội, không có Đô Công binh lính dù đông nhưng đối đầu Lưu Tốn cũng có binh lính hỗ trợ là không thể. Không chỉ vậy Lưu Hà vẫn luôn tấn công, mục đích là muốn lấy mạng hắn, một khi Đô Công chết không có chỉ huy binh lính sẽ tan rã. Tình thế lâm vào giằng co, không đúng hơn là Bằng quốc đang chiếm ưu thế

-Bỗng Lưu Tốn nở nụ cười lên tiếng:’Đô tướng quân ngươi nghe thấy được không, âm thanh Tần quốc thất bại’

Tiếp đó tiếng hò hét xông lên, Đô Công nghe được âm thanh xuất hiện từ phía sau cánh cổng, ánh mắt trở nên tối sầm. Không nghi ngờ gì binh lính Bằng quốc đã tiến đến.

Trần Khiêm tâm thế vội vã cùng binh lính cưỡi ngựa một đường hướng thẳng cánh trái, nhận ra động tĩnh bất thường phía trước Trần Khiêm lập tức lao lên. Vượt lên phía trước, Trần Khiêm nhìn thấy chính là binh lính Tần quốc đang bỏ chạy phía sau có 4 tên lính Bằng quốc truy đuổi, nhanh chóng lấy cung tên bên hông lên ngắm bắn

Mũi tên găm trên vai, máu không ngừng chảy tên lính vẫn dùng hết sức để bỏ chạy, dù có chết hắn cũng phải đem được viện binh trở về. Tiếng vó ngựa ngày càng gần, biết được kẻ địch đã ngày càng đến gần hắn không cam lòng. Bỗng từ xa xa phía trước hắn nhìn thấy một bóng người tiếp đó là tiếng xé gió mà bay đến

-‘Phập, Phập, PHập, Phập ‘

Mũi tên bay nhanh đến xuyên qua tên lính găm vào những kẻ đang truy đuổi phía sau, nhận ra người phía trước chính đồng minh tên lính vui mừng

-Trần Khiêm:’Chuyện gì đã xảy ra‘

-Tên lính giọng nói yếu ớt gắng gượng:’Là Bằng quốc, một nhóm binh lính không biết từ đâu bỗng nhiên xuất hiện tấn công doanh trại. Tình hình nguy cấp cầu đại tướng quân tương trợ’

Trần Khiêm hiểu được tình hình nguy cấp không hỏi thêm chi tiết lập tức tăng tốc di chuyển, tình hình chỉ sợ tệ hơn hắn nghĩ, từ đây vẫn còn hơn nửa quãng đường mới tới nơi cũng có nghĩa thời gian bị tấn công cũng đã trôi qua không ít, Trần Khiêm chỉ cầu mong sao binh lính vẫn có thể trụ được đến khi hắn tới.

1 người, 10 người, 100 người… binh lính Bằng quốc không ngừng tràn lên. Đô Công vì muốn ngăn cản kẻ địch, liền chia tách binh lính ra để có thể kích hoạt cơ quan. Lưu Hà chỉ chờ khoảnh khắc đó, giống như mũi tên lao nhanh đến, băng qua mũi thương. Lưu Hà cười lớn dù bị mũi thương đâm qua nhưng chỉ là ở vai trái, không ảnh hưởng đến tính mạng, còn Đô Công đầu lìa khỏi cổ

Nhìn Đô Công lìa đầu, binh lính Tần quốc lâm vào hoảng loạn, phẫn nộ muốn báo thù nhưng Lưu Hà đã nhanh chóng lui ra khoảng cách an toàn. Lão Hồ nhiều kinh nghiệm nhất lập tức lên tiếng muốn ổn định nhưng

-‘Phập’

Lưu Tốn mũi thương đã găm vào đầu lão

Kẻ địch ngày càng đông, Đô Công tướng quân đã chết, lão Hồ cũng vậy không còn ai chỉ huy binh lính Tần quốc trở thành một đống hỗn loạn. Cạo Bản cùng binh lính Tần quốc chìm vào tuyệt vọng, lý do duy nhất bọn hắn vẫn còn cầm giáo chỉ là vì sợ hãi cái chết bọn hắn đều biết rằng

-‘Thất bại rồi, cánh trái đã mất, Tần quốc đã sắp thất bại rồi’

-‘rần, rần, rần, rần’

Âm thanh lớn vang lên càng nhấn chìm binh lính Tần quốc trong tuyệt vọng, thứ đó không nhầm được chính là tiếng vó ngựa kỵ binh của Bằng quốc đã đến. Lưu Tốn hài lòng không ngờ kỵ binh có thể tiến đến nhanh như vậy, nhưng khoảng khắc hắn quay người lại Lưu Tốn con ngươi co rót. Phía sau hắn không hề có kỵ binh, quân lính vẫn đang dọn chướng ngại vật, Lưu Tốn lo sợ vậy tiếng vó ngựa từ đâu phát ra

-‘RẦN, RẦN, RẦN, RẦN’

Âm thanh ngày càng lớn dần, lớn đến mức mặt đất cũng dường như bị rung chuyển. Lưu Tốn sợ hãi hắn đã nghe được hướng mà âm thanh thật sự phát ra, chính là từ sau cánh cổng mà binh lính Tần quốc đang đứng chặn

-‘Raamfmmmm’

Cánh cửa lớn bị đập vỡ nát, một bóng người to lớn toàn thân bọc giáp lao qua. Binh lính 2 bên đều trở nên chết lặng chỉ nghe kẻ vừa xuất hiện bỗng hét lớn, âm thanh mang theo uy áp đáng sợ

-‘Thiết Kỵ Quân tiến lên, lập tức tiêu giệt kẻ địch’’Rầm’

Thuận theo mệnh lệnh nhóm kỵ binh lập tức xông lên tham gia vào chiến trường, nhận thấy là cờ treo bên hông ngựa, binh lính Tần quốc vui mừng hô lớn

-‘Là viện binh, viện binh đã đến ‘

Đường sống xuất hiện Cao Bản nét mặt vui mừng sau đó là kinh ngạc, đội kỵ binh vừa chỉ vừa mới tham chiến đã nhanh chóng áp đảo chiến trường đẩy lui hoàn toàn kẻ địch. Mặc dù chỉ mới nhập ngũ nhưng là người Tần quốc hắn cũng chưa bao giờ nghe được Tần quốc có kỵ binh mạnh mẽ như vậy, Cao Bản đang nghi hoặc bỗng bên cạnh hắn có giọng nói lên tiếng

-‘Thiết Kỵ quân là nhóm kỵ binh do chính bệ hạ lập ra cùng lúc với Thiên Khiển quân. Vì vậy đây cũng là lần đầu bọn họ xuất hiện, nên ngươi không biết là phải’

Cạo Bản quay người tìm nguồn phát ra âm thanh, hắn nhận ra là một lão già râu tóc bạc phơ, trên tay là một cái quạt đang ve vẩy toát ra dáng vẻ thông thái

-Lão già:’Thiết Kỵ quân cùng Thiên Khiển quân đều được tạo nên bởi bệ hạ vậy ngươi biết sự khác biệt giữa 2 nhóm quân là gì không’

-Không chờ hắn trả lời lão già đã tiếp tục lên tiếng:’Đó chính là sức mạnh, sức mạnh thuần túy áp đảo tất cả. Nếu Thiên Khiển quân đáng sợ nhờ sự linh hoạt cùng binh lính và vũ khí đều đòi hỏi kĩ thuật cao thì Thiết Kỵ quân chỉ đơn giản là sức mạnh. Thiết Kỵ quân 2000 kỵ binh, cả người lẫn ngựa toàn thân đều được bọc trong giáp sắt, tổng nặng hơn 90kg, đao thương bình thường không thể xuyên qua được cùng với binh sĩ tất cả đều là trai tráng khỏe mạnh là binh lính có sức khỏe lớn nhất. Tiến vào chiến trường bọn họ giống như những cỗ xe tăng vậy, bất kể là kỵ binh, thương binh, giáo binh bình thường… chỉ cần dám đối đầu bọn hắn tất cả đều chỉ có một kết cục. Chính là bị nghiền nát’

‘Xe tăng’ Cao Bản mặc dù không hiểu gì lắm, chỉ biết có vẻ đó là một thứ rất mạnh mẽ. Từ những gì đang xảy ra trước mắt khiến hắn cảm nhận được ý nghĩa của lão chính là Thiết Kỵ quân rất mạnh, có lẽ là đội quân mạnh nhất Tần quốc bây giờ, đội quân mạnh nhất mà hắn từng được thấy. Cạo Bản sực nhớ ra mà lên tiếng

-Cạo Bản:’Ngài là ai? , sao lại biết rõ như vậy’

-Lão già cười đáp:’Ta tự Thủy Kính là quân sư được bệ hạ cầu đến hỗ trợ chiến trường, cũng đồng thời là lão sư của bệ hạ’

Bạn đang đọc Ta Đế Vương : Đem Quốc Gia Thành Thiên Cổ Đệ Nhất sáng tác bởi yoshinon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yoshinon
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.