Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguy cơ trùng trùng

Tiểu thuyết gốc · 1445 chữ

Nằm gần với hoàng cung, một căn biệt viện xa hoa rộng lớn, trước cửa là hai con sư tử được chạm trổ từ xích thạch một loại đá màu đỏ chỉ có thể kiếm được từ ngọn núi cao nhả ra lửa, người ta đồn rằng đó là nơi ở của một con hỏa thú khổng lồ. Phía trên cánh cửa cao rộng lớn có một tấm biển lớn ghi Vương Phủ. Đây là căn biệt viện của tể tướng Vương Dĩnh được hoàng đế ban tặng, ít nhất đó là điều mà trên sổ sách ghi lại còn hoàng đế có biết gì hay không là chuyện khác.

-‘Phụ thân có điều gì cần sai bảo‘

-‘Đây là tin tức từ trong cung con đọc đi’ Vương Dĩnh sai người đem bức thư cho con trai của lão là Vương Tú

Tiếp nhận bức thư từ tay người hầu, Vương Tú không chậm trễ lập tức mở ra xem, hắn biết rằng nếu là vấn đề nhỏ người cha của hắn sẽ không bao giờ gọi hắn vào nửa đêm như vậy.

-‘Bất thường, điều này rất bất thường’ Vương Tú vừa đọc thư vừa cảm thán, thứ viết trong thư không gì khác chính là toàn bộ hành động ngày hôm nay của Vương Lâm

-‘Đúng vậy rất bất thường, chẳng lẽ hắn ta uống thuốc không chết mà anh hưởng đến đầu óc của hắn’ Vương Dĩnh lên tiếng. Nhận thấy thời cơ đã đến hắn cho người đầu độc đứa cháu trai của hắn, cũng chính là hoàng đế hiện tại của quốc gia này. Nhưng kết quả là đứa cháu này không chết, lại còn làm ra những hành động bất thường

-‘Thuốc độc này do chính vị kia đem cho hài nhi, hài nhi cũng đã thử qua với người khác dù là người tu hành cũng phải chết không sai, đặc biệt sau khi chết chất độc sẽ bốc hơi hoàn toàn không để lại dấu vết gì. Có lẽ nào kẻ hạ độc đã phản bội’ Vương Tú đáp lời

-‘Không thể nào, gia đình của hắn đang trong tay ta, chính ta lúc chiều cũng đã thẩm tra cả hắn và thuốc độc không có vấn đề gì. Nếu hắn phản bội thì không sao nhưng những hành động kỳ lạ của đứa cháu trai kia mới là thứ khiến ta lo lắng’

-‘Hài nhi hiểu rõ, có lẽ nào do thứ kia vẫn tại’

-‘Có thể mặc dù theo lời người kia bốn trên năm dấu hiệu đã xuất hiện, thứ kia không thể nào bảo vệ cho đứa cháu đó nữa nhưng chúng ta không hề biết rõ về thứ kia. Mưu tính hàng chục năm đã sắp đạt được, không thể nào để xảy ra thêm biến số khác’

-‘Hài nhi hiểu rõ’

- ‘Ra lệnh cho toàn bộ gián điệp trong cung, thay đổi giám sát thay vì một ngày báo cáo một lần chuyển thành 2 canh giờ báo cáo một lần, toàn bộ việc xảy ra bên cạnh hoàng đế báo lại toàn bộ’

-‘Hài nhi hiểu rõ’

Trong tàng kinh các sắc mặt hiện tại của Vương Lâm hoàn toàn không được tốt, đa số tấu chương là báo cáo về tình hình hiện tại của các quận, huyện tất cả đều ổn định, dân chúng no đủ, nếu có vấn đề là một vài vụ tranh chấp hoặc một vài vụ án mà quan huyện không xử lý được. Chính vì vậy Vương Lâm càng đọc càng cảm thấy bất thường, như tấu chương của quận Tô Châu bọn họ năm nay sản xuất được 120 tấn gạo tăng cao hơn so với vụ mùa trước là 70 tấn, bọn họ cống nạp lên triều đình là 10 tấn gạo không thay đổi so với những năm trước. Sản lượng sản phẩm tăng mức thuế không đổi mà số lượng thuế nạp lên không những không tăng mà một vài nơi còn giảm. Có người đã thay đổi tấu chương, bọn họ có thể làm giả số liệu sản xuất nhưng tiền thuế không thể làm giả được vì chỉ cần tra sổ sách trong cung là có thể xác nhận. Tấu chương bị làm giả, dù vậy chỉ cần để ý sẽ nhận ra điểm bất thường, người làm giả biết nguyên chủ sẽ không để ý đến điều này. Vương Lâm ý thức nghi ngờ Vương Dĩnh, người có khả năng nhất không ai ngoài vị hoàng thúc này của hắn ta. Trời đã sáng, Vương Lâm mới xuyên qua chưa đến một ngày nhưng hắn đã bắt đầu ngưỡng mộ nguyên chủ, làm một kẻ ngốc thật là tốt, vô lo vô nghĩ mặc dù có nhiều mối nguy xung quanh người như vậy nhưng vẫn có thể ăn chơi, ngủ nghỉ một cách thoải mái.

-‘Tình thế thật khó khăn’

Chỉ mới tới thế giới này nhưng Vương Lâm không thích tình huống này, hắn không muốn chờ tới lúc sự việc xảy ra rồi mới hành động, hắn muốn chuẩn bị tốt cho mọi việc. Trở về tư thế ưa thích, Vương Lâm nhớ về ký ức lúc nhỏ

-‘Vương Lâm con có muốn làm hoàng đế không’

-‘Có ạ, sau này lớn lên con sẽ trở thành hoàng đế, giúp phụ hoàng không phải lo nghĩ gì nữa, người cũng không phải ngủ muộn nữa đâu’

-‘Ha, ha, ha, Vương Lâm có việc này ta chưa nói cho con được, nhưng sau này lớn lên thời điểm đến ta sẽ trao cho con thứ kia ‘

-‘Thứ kia’ ánh mắt của đứa bé ngập tràn sự tò mò hỏi lại

-‘Đúng vậy, tới thời điểm thích hợp ta sẽ trao cho con. Nhưng nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra con hãy đến Tàng Kinh Các, thứ kia nằm ở tầng 4 có thể giúp sức cho con ‘

Đắm chìm trong ký ức một khắc đồng hồ, Vương Lâm nhớ lại cuộc hội thoại lúc nguyên chủ còn nhỏ, cuộc đối thoại của một đứa trẻ 3 tuổi với phụ hoàng của mình

-‘Thứ kia, tầng 4 tàng kinh các’

Chỉ là một cuộc đối thoại lúc nhỏ, không biết có ý nghĩa gì hay không. Vương Lâm quyết định tiến đến tầng 4 Tàng Kinh Các, nơi đây là một kiến trúc tầng lầu với tổng có 10 tầng. Mỗi tầng riêng biệt chứa những loại sách khác nhau, tầng 1 gồm những cuốn sách phục vụ cho việc dạy học, tầng 2 chứa những cuốn sách về y thuật, tầng 3 là binh pháp, tầng 4 nới Vương Lâm hướng tới chứa những cuốn sách cũ không được phân loại. Một mình tiến lên tầng 4 mặc dù những thị vệ đòi đi theo nhưng Vương Lâm không đồng ý vì Vương Lâm không tin tưởng vào đám người này. Đi tới tầng 4 Vương Lâm người trông coi sách tầng này, là một lão già tầm 80 tuổi so với những người trông coi tầng 1,2 ,3 thì đây là người già nhất. Lão già nhận ra thân phận của Vương Lâm kính cẩn hành lễ sau đó mở cửa cho y tiến vào.

-‘Không khác nhau lắm’

Kiến trúc từ tầng 1 đến tầng 4 đều được thiết kế tương tự nhau, bước dọc giá sách Vương Lâm vừa đi vừa suy nghĩ, hắn hiện tại có một con bài tẩy nhưng so với mối nguy xung quanh chỉ như vậy là chưa đủ, vị hoàng thúc mưu đồ bất chính kia, việc mình xuyên không là ngẫu nhiên hay có người xắp đặt, nếu mình xuyên không vào cơ thể này, thì linh hồn của cơ thể này linh hồn nguyên chủ hiện tại đang ở đâu, đắm chìm trong dòng suy nghĩ của chính mình, Vương Lâm vô thức vươn tay lấy một quyển sách từ giá sách xuống. Phủi đi đống bụi bám trên cuốn sách, lộ ra cái tên’ĐẾ VƯƠNG KINH’

-‘ĐẾ VƯƠNG KINH không biết tác giả là ai mà đặt cái tên thật kiêu ngạo’

Vương Lâm hiếu kỳ mở cuốn sách ra một luồng ánh sáng bao phủ toàn cơ thể hắn, theo sau đó là cảm giác toàn thân trôi nổi vô định, mở mắt ra là một vùng không gian trắng xóa không có điểm kết, tiếp theo đó hắn thấy hình ảnh một con rồng khổng lồ toàn thân màu vàng. Ngẩng đầu nhìn vào mắt con rồng, bỗng hắn nghe thấy tiếng nói con rồng vang vọng khắp không gian, trong chính đầu của hắn.

Bạn đang đọc Ta Đế Vương : Đem Quốc Gia Thành Thiên Cổ Đệ Nhất sáng tác bởi yoshinon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yoshinon
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 98

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.