Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mê Trận

Tiểu thuyết gốc · 1466 chữ

Điểm đến đã ở trước mặt, Vương Lâm tăng tốc băng qua làn mây mù. Mảnh đất phía dưới không phát hiện điều bất thường, Vương Lâm quyết định đáp xuống mặt đất, nhưng chỉ mới đặt chân xuống hắn đã phát hiện điểm bất thường

-‘Kỳ lạ, tại sao khoảng cách lại trở nên xa như vậy’

Vương Lâm từ trên không đáp thẳng xuống mặt đất, theo lẽ thường vị trí hắn đáp xuống phải rất gần với chấm trắng. Nhưng không phải vậy, khoảng khắc hắn đáp xuống trên bản đồ khoảng cách của hắn cùng chấm trắng cũng lập tức bị kéo giãn, nếu không phải Vương Lâm không ngừng quan sát trên bản đồ thì chính hắn cũng không nhận ra được điều này. Vương Lâm thử lại lần nữa, hắn tiếp tục bay lên sau đó hướng chấm trắng mà đáp xuống, đáp đất lần này kết quả cũng giống lúc trước vị trí của hắn vẫn cách xa chấm trắng. Hắn chắc rằng vấn đề không phải do hắn mà là ở nơi này, không hắn nghĩ rằng chấm trắng mới chính là vấn đề

-‘Nếu từ trên trời không tiến đến được, vậy có lẽ chỉ còn cách từ nơi này tiến vào’

Trên bản đồ chấm trắng chỉ cách phía trước hắn hơn 500m, nhưng hắn đã đi hơn một khắc đồng hồ nhưng khoảng cách vẫn không thay đổi. Hắn hiện tại không thể hiểu nổi điều xảy ra, bản đồ không thể nào lừa hắn, nhưng dù Vương Lâm có không ngừng di chuyển theo bản đồ, hay sử dụng la bàn hắn cũng không thể tiến đến gần được.

-‘Chuyện gì đang xảy ra, tại sao dù có làm mọi cách vẫn không thể đến gần được, chẳng lẽ phải từ bỏ’

‘Không được’ mọi việc xảy ra càng nói lên chấm trắng này không bình thường, hắn đã có suy đoán về chấm trắng này, chỉ sợ chấm trằng này còn nguy hiểm hơn cả Vương Dĩnh. Hắn phải xác nhận nếu suy đoán của hắn là sai thì không sao, nhưng nếu là đúng hắn phải giải quyết càng sớm càng tốt.

Vương Lâm đã bình tĩnh lại, sau một lúc lâu suy nghĩ hắn đã tìm ra cách. Vương Lâm bây giờ đã trở về cơ thể gốc, nhưng Thiên Nhất vẫn chưa trở về, sau thời gian tập luyện hắn hiện đã có thể chuyển đổi linh hồn giữa hai cơ thể bất chấp khoảng cách. Vương Lâm đoán rằng mỗi khi tiến vào bán kính 500m chấm trắng, có lẽ có thứ gì đó khiến cho toàn bộ giác quan của hắn trở nên lú lẫn, đây là khả năng mà hắn cho là lớn nhất. Lưu lại một phần mười linh hồn trong cơ thể Thiên Nhất, Vương Lâm ra lệnh tiến lên trước, rất nhanh Vương Lâm đã đạt được kết quả. Thiên Nhất trước khi tiến vào bán kính 500m vẫn di chuyển như Vương Lâm mong muốn, nhưng khi bắt đầu tiến vào đã đi lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, linh hồn Vương Lâm trong cơ thể Thiên Nhất không thể nhận ra khác thường, dù cho có không ngừng quan sát bản đồ. Vương Lâm tại hoàng cung thì khác, từ bản đồ hắn có thế thấy được Thiên Nhất đang không ngừng di chuyển vòng tròn.

Vương Lâm biết rằng phán đoán của mình đã đúng, cách đối phó hắn cũng đã tìm ra được. Dù cho hắn có hệ thống sở hữu bản đồ chính xác, việc giác quan bị lẫn lộn khiến hắn cũng không thể tiến gần được, vậy thì người thường là không thể. Nhưng miễn là không tiến vào bán kính 500m, sẽ không bị ảnh hưởng, hắn chỉ cẩn theo dõi bản đồ từ hoàng cung sau đó ra lệnh cho Thiên Nhất tiến vào mọi việc sẽ trở nên dễ dàng. Nghĩ là làm, Thiên Nhất toàn bộ giác quan đóng lại chỉ còn tứ chi hoạt động bắt đầu tiến lên

Đã tiến vào được, Vương Lâm quay trở lại cơ thể Thiên Nhất, phía trước có một hang động không nghi ngờ gì chấm trắng đang ở trong đó.

-‘Đồng đạo là ai, sao lại tự nhiên xông vào nơi ở của tại hạ’

Nghe tiếng nói phát ra từ phía sau. Vương Lâm không khỏi bất ngờ , từ lúc tiến vào hắn không hề rời mắt khỏi cửa hang nhưng không hiểu sao kẻ này vẫn có thể xuất hiện sau lưng hắn. Vương Lâm quay người lại, hắn nhìn thấy một thiếu niên trạc tuổi hắn, tướng mạo bình thường nhưng từ trên người thiếu niên Vương Lâm cảm nhận được một cảm giác quen thuộc.

-Vương Lâm: ‘Tại hạ Thiên Nhất đang vân du tứ hải, chỉ là vô tình tiến vào chứ không cố ý làm phiền các hạ nghỉ ngơi’

-Lý Vân Sơn biết được kẻ này không phải là đến bắt mình, nhưng hắn cũng không tin vào lý do mà kẻ đó vừa nói: ‘Phía bên ngoài có bày mê trận, nếu chỉ là vô tình thì làm sao có thể tiến vào được nơi này’

-Vương Lâm: ‘Qủa thật là tại hạ đang vân du tứ hải, thấy nơi này có mê trận không kiềm lòng được muốn xem thử’

-Lời giải thích này có vẻ như hợp lý hơn so với lúc trước: ‘Nếu là vậy, mê trận các hạ cũng đã giải, bây giờ ta còn có việc mong các hạ có thể rời đi’

-Vương Lâm: ‘Các hạ còn việc vậy tại hạ không quấy rầy thêm nữa’

Vương Lâm vừa quay người rời đi, phía sau hắn liền cảm nhận được có thứ gì đó đang bay đến.

-‘Bùm, Á’

Khói đen nghi ngút, mùi thịt cháy bốc lên

-Vương Lâm giận giữ lên tiếng: ‘Các hạ tại sao lại đột nhiên tấn công ta, ta cần một lời giải thích’

Từ trong làn khói Lý Vân Sơn nghe được tiếng nói, biết được rằng kẻ tự xưng là Thiên Nhất chưa chết nhưng hắn biết rằng Thiên Nhất đã bị thương không hề nhẹ. Từ làn khói hàng chục viên bi sắt bắn ra hướng đến chỗ hắn, Lý Vân Sơn lần đầu thấy đồ chơi này, dù vậy hắn không bất ngờ hiển nhiên Thiên Nhất không chết sẽ đánh trả, với thân thủ nhắn nhẹn hắn hoàn toàn né được đòn tấn công. Lý Vân Sơn sử dụng phù lục tiếp tục gọi ra 8 hỏa cầu đánh đến Vương Lâm, tiếng oanh tạc không ngừng vang lên cùng với đó là tiếng thét của Vương Lâm

-‘BÙM, BÙM, BÙM, Á, Á’

Hỏa phù là một trong những phù lục sở hữu lực sát thương cao nhất, giá cũng không rẻ Lý Vân Sơn không ngại dùng số lượng lớn để giết Vương Lâm một cách nhanh chóng. Khói bay nghi ngút khiến hắn không xác định được tình trạng của Vương Lâm, nhưng hắn tin rằng cho dù là hậu thiên lục, thất trọng dính phải đòn tấn công bất ngờ kèm số lượng cự đại hỏa phù không chết thì cũng trọng thương. Lý Vân Sơn tiến đến gần để xác nhận, khoảnh khắc hắn tiến đến gần từ trong làn khói ám khí lại bay đến. Qúa bất ngờ, không kịp né tránh, viên đạn đã đánh tới ngưới Lý Vân Sơn, toàn thân Lý Vân Sơn được bao phủ bởi ánh sáng màu vàng viên đạn không thể xuyên qua nổi. Dù không bị viên đạn xuyên qua ngươi nhưng lực tác động của viên đạn vẫn rất lơn khiến hắn bị đẩy văng ra xa.

Lý Vân Sơn đau đớn đứng dậy, nhìn Vương Lâm bước ra từ màn khói không hề tổn hại gì khiến hắn không nhịn được mà hét lên

-‘Ngươi đã làm trò gì ‘

Nơi này vẫn đang trong địa phận Tần quốc, hiển nhiên hắn vẫn đang được khí vận gia thân việc có thể làm tổn hại hắn là rất khó. Vương Lâm không có ý định trả lời câu hỏi, phản ứng như vậy đã không phải lần đầu hắn trông thấy, Vương Lâm từ trong túi tiếp tục lấy ra đạn sắt đánh tới

Lý Vân Sơn đã biết uy lực thứ ám khí kì lạ của Vương Lâm, hắn không thèm tránh né.

Vương Lâm nhìn đạn sắt của mình đụng vào người thiếu niên kia tất cả đều vỡ nát, từ âm thanh Vương Lâm cảm nhận rằng thứ mà đạn sắt hắn đánh tới không phải là da thịt con người mà dường như là một tấm sắt kiên cố.

Bạn đang đọc Ta Đế Vương : Đem Quốc Gia Thành Thiên Cổ Đệ Nhất sáng tác bởi yoshinon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yoshinon
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.