Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cải tiến

Tiểu thuyết gốc · 1789 chữ

Trời đã về đêm, Vương Lâm cuối cùng đã hoàn thành, nhìn bản vẽ trên tay hắn không khỏi cảm thấy hài lòng, đạt được giải nobel lịch sử vì vậy Vương Lâm hiển nhiên biết không ít về các loại vũ khí. Trong số vũ khí thời xưa Vương Lâm cho rằng tên là loại vũ khí tối ưu nhất trong chiến tranh, tầm sát thương xa, uy lực lớn, độ cơ động cao. Chính vì vậy Vương Lâm dựa vào kiến thức của mình để thực hiện cải tiến vũ khí cho Tần quốc đặc biệt là cung tên. Tần quốc hiện tại đang sử dụng chính là loại cung cải tiến tầm bắn tối ưu 40m, tầm bắn cực đại 80-100m, bản vẽ Vương Lâm hướng đến chính là cung dài: chiều dài lên tới 110cm, bề rộng đạt đến 90 cm, tầm bắn ước tính là 366m, nếu tìm được nguyên liệu thích hợp hoàn toàn có thể đạt đến 434m. Với uy lực gấp 3 lần so hiện tại hiển nhiên Vương Lâm hiểu việc chế tạo số lượng lớn rất khó, cùng với đòi hỏi cung thủ cần trình độ nhất định. Không chỉ cung tên Vương lâm dựa vào kiến thức từ kiếp trước tiến hành cải tiến rất nhiều thứ. Hoàn thành Vương Lâm ra lệnh cho lão Phúc lập tức đem đến xưởng rèn để bắt đầu chế tạo. Vương Lâm không nghỉ ngơi mà tiếp tục chuẩn bị

Tại xưởng rèn, hàng ngàn công nhân không ngừng nghỉ làm việc, tiếng đập búa không ngừng vang lên dù là ngày hay đêm. Lão Tùng người đứng đầu xưởng rèn, lão đã làm việc ở đây được 30 năm nay mặc dù trước đây Tần quốc xảy ra chiến tranh không ít, nhưng đây là lần đầu tiên lão chế tạo số lượng vũ khí, giáp… lớn đến như vậy. Bắt đầu từ lúc tên phản loạn Vương Dĩnh chết, hoàng đế bệ hạ ra lệnh mở rộng công xưởng, lúc trước xưởng có 1000 người bây giờ số lượng đã lên đến 6000 người cho dù là vậy khối lượng công việc vẫn rất lớn.

Cầm trên tay bản vẽ, lão không khỏi xúc động, lão biết những bản vẽ này không bình thường, một cái cung lớn bằng người, mũ giáp vũ khí được thay đổi cùng với một cái tháp khổng lồ nhìn vào cấu tạo của nó, hình dung đến cách nó được sử dụng khiến lão không khỏi rùng mình. Nhận lấy bản vẽ lão không chậm trễ lập tức bắt tay vào làm việc.

Hai tháng trôi qua, ngồi trên ngai vàng Vương Lâm nghe báo cáo của văn võ bá quan. Vương Lâm cuối cùng có thể thở phảo nhẹ nhõm, mọi thứ đã vào quỹ đạo, nhờ kiến thức của mình Vương Lâm ra lệnh tìm một loại củ có tên là khoai tây, thời gian trồng ngắn sản lượng lớn, vấn đề lương thực đã tạm thời được giải quyết. Dịch bệnh cũng đã được ổn định, theo triệu chứng Vương Lâm biết được đây là dịch tả, nguyên do chủ yếu là vệ sinh không sạch sẽ, người dân thường giải quyết ngay cạnh nguồn nước dẫn đến dịch bùng phát. Đê xây xong, lũ lụt cũng được ổn định, kênh đào cũng đã hoàn thành, vấn đề hạn hán không còn lớn.

-Vương Lâm:’ Rất tốt, Hứa Bình Chi nghe thưởng’

-Hứa Bình Chi:’ Có vi thần’

-Vương Lâm: ‘Tân chính vừa qua ngươi có biểu hiện tốt, không chỉ chấp hành đúng tân chính, còn hỗ trợ người dân ủng hộ tân chính, chống lại lũ quý tộc có ý mưu phản, có công rất lớn, ban thưởng: 2000 lượng vàng, 2000 lượng bạc, 200 mẫu lụa tốt, 200 bình rượu quý ‘

-Hứa Bình Chi: ‘Vi thần cảm tạ long ân, nguyện vì bệ hạ, vì Tần quốc ra sức’

Hứa Bình Chi được ban thưởng cảm giác rất vui mừng, tháng đầu tiên tân chính đối với hắn ta với Tần quốc giống như là địa ngục. Vương công quý tộc liên kết với nhau chống lại tân chính, chiến loạn khắp nơi, có những lúc hắn ta cảm thấy Tần quốc sắp sụp đổ đến nơi nhưng hắn vẫn chọn tin tưởng vào bệ hạ. Vào lúc quý tộc dường như chiến thắng, một trong 10 quý tộc lớn đứng đầu là Trung Xung phản bội, thuận theo tân chính được bệ hạ đặc cách ban thưởng, đồng thời Trần Khiêm xuất trận tiêu diệt nhóm quý tộc phản loạn.Roi vọt và kẹo ngọt, Trần Khiêm xuất trận chỉ trong nháy mắt đã tiêu diệt một lượng lớn phản loạn, khiến nhóm quý tộc khác không khỏi hoảng sợ, Trung Xung phản bội theo tân chính được ban thưởng, bọn họ cũng lập tức thuận theo tân chính.

-‘ ‘Tên: Hứa Bình Chi, tuổi:55, cảnh giới: không có, công pháp: không có, điểm trung thành:78-->100, cảm xúc: trung thành ++, ngưỡng mộ++’

Trần Khiêm đã về kinh, lão đã giải quyết phần lớn quý tộc phản loạn, hiện tại chỉ còn sót lại một số tàn dư không đáng kể, tiến vào đại điện nhìn người trẻ tuổi ngồi trên ngai vàng, ánh mắt của lão không giấu nổi sự ngưỡng mộ cùng niềm tự hào. Mặc dù lão là một võ tướng nhưng lão biết đây là một việc dường như không thể, những vẫn đề lớn tồn đọng của Tần quốc nhưng giờ đây chỉ trong vòng 2 tháng đã giải quyết được, tân chính đã hoàn thành, nạn đói được kiểm soát, thiên tai lũ lụt đã được khắc phục, Tần quốc đã bắt đầu sống lại. Lão biết chỉ có người trẻ tuổi đang ngồi trên ngai vàng, vua của hắn, vua của Tần quốc mới làm được những việc không tưởng như vậy.

-Nhìn thấy Tần Khiêm, Vương Lâm hỏi: ‘Trang bị mới cảm giác thế nào’

-Tần Khiêm giọng nói đầy tự hào cùng vui mừng nói:’ Cực tốt, cực kỳ tốt, vũ khí, giáp trụ đều cực kỳ tốt, không chỉ nhẹ hơn mà còn cứng chắc hơn rất nhiều. Đặc biệt là loại cung mới uy lực cực lớn, Thiên Khiển Quân trong vòng 400m có thế bắn trúng mục tiêu, 200m có thể bắn xuyên qua giáp trụ thông thường, nhưng có điều số lượng không nhiều, khó sử dụng, lại khá dễ hư hỏng ‘

-Vương Lâm: ‘Ta đã biết’

Nghe Trần Khiêm kể không khác gì với những gì Vương Lâm dự đoán, hắn muốn trang bị số lượng lớn loại cung này cho Tần quốc, nhưng với những thiếu sót trên hắn hiện tại chưa thể làm được, hắn quyết định chọn những cung thủ giỏi nhất đào tạo bọn họ để sử dụng loại cung mới, Vương lâm đặt tên nhóm quân đó là Thiên Khiển Quân. Hắn cũng cân nhắc đến việc chế tạo súng, nếu tạo ra được thứ đó hiển nhiên ở thời đại này quân đội Tần quốc gần như là bất khả chiến bại. Nhưng việc đó là không khả thi, mặc dù có bản vẽ trong tay nhưng để chế tạo là việc rất khó, không chỉ vậy để chế tạo một khẩu súng với công nghệ hiện tại chỉ sợ mất đến hành tháng trời, chính vì vậy Vương Lâm tạm thời từ bỏ ý định chế tạo súng, tập trung làm những việc có thế.

-‘Quốc lực:423350, khí vận:102-->103, cảnh giới: hậu thiên tứ trọng, thọ mệnh: 1 năm 173 ngày’

Nhìn bản đồ Vương Lâm không khỏi thở dài, mặc dù quốc lực cùng khí vận đã bắt đầu tăng trở lại nhưng thọ mệnh vẫn không tăng

Trần Khiêm thấy Vương Lâm trầm tư không khỏi lo lắng lên tiếng:

-‘Bệ hạ Tần quốc từ một quốc gia không còn hi vọng, dưới sự dẫn dắt của người chỉ cần 2 tháng đã bắt đầu cảm nhận được ánh mặt trời’

Nghe Trần Khiêm an ủi mình, Vương Lâm cảm thấy an ủi phần nào, nhưng giọng nói vẫn kèm theo chán nản:

-‘Ánh mặt trời, tất cả điều đó chỉ là bề nổi. Tần quốc bây giờ mặc dù bề ngoài ổn định, nhưng thật ra bên trong rất nhiều vấn đề. Vương công quý tộc phần lớn quy hàng, thật ra bọn họ bằng mặt không bằng lòng, thiên tai lũ lụt dù được kiểm soát nhưng vẫn đang xảy ra, ngân khố trên sổ sách thì đầy ắp nhưng so với món nợ khổng lồ Tần quốc nợ Lam quốc thì không tác dụng, nếu không trả nợ đúng hạn thì mỏ Kim Sơn sẽ thuộc về Lam quốc’

-Trần Khiêm nghe Vương Lâm nói chỉ biết trầm ngâm đáp: ‘Đúng vậy, số nợ của Tần quốc với Lam quốc không hề nhỏ, nếu không trả được mỏ Kim Sơn sẽ thuộc về bọn họ’.

Nhắc lại câu nói của Vương Lâm, Trần Khiêm cảm giác có gì đó không đúng. Mỏ Kim Sơn, nghe tới đây Trần Khiêm không khỏi lớn tiếng, giọng nói mang đầy hoảng hốt:

-‘Bệ hạ ngài vừa nói cái gì’

-Vương Lâm:’ Ta nói, nếu không trả đúng hạn mỏ Kim Sơn sẽ thuộc về Lam quốc’

-Trần Khiêm lớn tiếng nói: ‘Có lý nào lại vậy, mặc dù Tần quốc có nợ Lam quốc nhưng đâu lớn đến mức sánh được mỏ Kim Sơn’

-Vương Lâm đáp: ‘Là ta thỏa thuận với bọn họ’

-Trần Khiêm: ‘Bệ hạ là khi nào, mỏ Kim Sơn là mỏ quặng lớn nhất Tần quốc, nếu để mất hậu quả là rất lớn’

Nhìn phản ứng của Trần Khiêm Vương Lâm cảm thấy việc hắn tự mình giao dịch là đúng đắn, việc hắn đem mỏ Kim sơn đem đi làm cái giá trao đổi nếu để bọn họ biết được chắc hắn sẽ nhận được không ít tấu chương phản đối.

-Vương Lâm đáp, giọng điều như nói chuyện hiển nhiên: ‘Vậy lão nghĩ làm thế nào mà Tần quốc chế tạo được nhiều vũ khí như vậy, mặc dù mỏ Kim Sơn rất lớn nhưng là không đủ, chỉ có thể hương Lam quốc tiếp tục vay nợ. Khoản nợ trước chưa trả, chỉ còn cách đem ghi nợ mỏ Kim Sơn'

Nghe Vương Lâm nói như vậy, Trần Khiêm không biết phải nói gì thêm. Việc lớn như vậy mà bệ hạ không hề bàn trước mà cứ như vậy tự quyết định. Trần Khiêm mặc dù quyết trung thành với Vương Lâm nhưng cũng không nhịn được trong đầu mắng ‘Hôn quân’.

Bạn đang đọc Ta Đế Vương : Đem Quốc Gia Thành Thiên Cổ Đệ Nhất sáng tác bởi yoshinon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yoshinon
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 68

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.