Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giữ kẻ phản bội bên người, như kề dao bên cổ

Tiểu thuyết gốc · 2509 chữ

Trong căn phòng ngủ rộng lớn, Cao Như Bình đứng tựa vào tường nhìn Trần Ánh Phượng.

“Cậu tôi trước khi mất biết Cao Minh không phải con ruột của mình liền rất buồn bã. Cậu không muốn cơ nghiệp của mình trao cho người ngoài nên đã sửa di chúc, chuyển nhượng hết cổ phần DJUM cho tôi. Nhưng cậu nói dù Cao Minh không phải con ruột, nhưng cũng là do một tay cậu nuôi lớn. Cậu không muốn Cao Minh biết mình là đứa trẻ do mẹ mình ngoại tình mà sinh ra, cậu tôi muốn nó sống yên ổn nên đã để lại cho các người mấy khu bất động sản trong thành phố. Ngoài ra còn bảo tôi trợ cấp cho nó học hết đại học. Nhưng bà khiến chúng tôi thất vọng quá, không những ngoại tình còn đem tiền cho Dương Hùng, sợ ông ta lấy vợ nên đã nhờ người mang thai hộ để có thêm đứa bé trói buộc ông ta.

Tôi thật không biết bà nghĩ gì nữa? Có chồng tốt như thế lại còn vương vấn tình cũ, lừa tài sản của cậu tôi để nuôi tình nhân, Cao Minh thì cũng thôi đi, bà còn nhờ người mang thai hộ con của mình cùng với Dương Hùng.

Giờ bà có tận hai đứa con, một đứa họ Nguyễn, một đứa họ Dương. Nhưng chẳng có đứa nào là con của cậu tôi cả, bà còn tư cách gì mà đòi công ty. Nếu hôm nay tôi đem chuyện này công khai báo chí, bà có thoát khỏi dư luận xã hội chăng? Cao Minh liệu có tha thứ cho bà chăng? Tương lai của bà và nó liệu có còn không?”

Cao Như Bình nói một mạch, giọng nói trầm bổng hùng hồn khiến Trần Ánh Phượng không thở nổi. Bà không nghĩ bí mật của mình đã bị chồng biết, nay ngay cả Cao Như Bình cũng biết, thế còn gì để nói nữa.

“Bà có biết cậu tôi tại sao lại truỵ tim mà mất không? Cho dù Nguyễn Cao Minh không phải con ruột thì cậu vẫn chấp nhận được, vì nó mang họ của ông chứ không phải họ Dương. Nhưng khi biết bà trong suốt hơn hai mươi năm qua đều liên hệ với tình cũ, lại còn thuê người đẻ hộ con cho tình cũ nên cậu mới uất hận đến chết. Cậu tôi là bị bà làm tức chết đấy, bà có cảm thấy bản thân quá ác độc không? Làm người có ai lại nhẫn tâm như bà?”

Trần Ánh Phượng run rẩy, cả người vô lực mà ngồi xuống đất. Đôi mắt bà đỏ ngầu, những giọt nước mắt cuối cùng cũng tuôn trào. Bà muốn nói vài câu, nhưng lại không nói thành lời, những âm thanh phát ra chỉ là tiếng khóc mà thôi.

Cao Như Bình nhìn bà ta một cái, ánh mắt không có một tia thương cảm.

“Tôi sẽ giữ bí mật chuyện này, nhưng bà phải biết cái gì không phải của mình thì không được đòi hỏi. Tôi vẫn để nguyên cho bà mấy bất động sản đó, Cao Minh tôi vẫn trợ cấp đi học hết đại học. Còn DJUM bà thôi nghĩ đến đi, nếu như còn nhắc với tôi chuyện công ty thì đừng nghĩ tôi sẽ giữ bí mật giùm bà. Hôm nay coi như chấm dứt, bà đi về đi.”

Trần Ánh Phượng nghe Cao Như Bình nói xong, cả người vô lực không thể đứng dậy nổi, phải mất vài phút mới có thể đứng lên. Lúc đi được ra đến ngoài, bà như kẻ mất hồn, nhìn thấy con trai bà liền rơi nước mắt, cuối cùng không chịu được nữa mà ôm Nguyễn Cao Minh khóc tu tu.

Nguyễn Cao Minh cuống quýt: “Mẹ, mẹ bị sao vậy? Chị ta đã làm gì mẹ?”

“Về… chúng ta về thôi con, mẹ muốn về nhà ngay lập tức.” Trần Ánh Phượng gào khóc, bà lôi kéo cậu ra khỏi biệt thự của Cao Như Bình.

Dì Hân và bác bảo vệ lại nhìn nhau, cả hai lại lắc đầu vì không hiểu cô chủ đã làm cách gì khiến người đàn bà chanh chua như Trần Ánh Phượng khóc đến mức như vậy.

Sau khi đuổi được hai mẹ con nhà kia đi, khuôn mặt lạnh tanh của Cao Như Bình liền thay đổi. Từ lúc cô tỉnh dậy cho đến bây giờ, cái hệ thống chết tiệt kia vẫn luôn ầm ĩ nói chuyện với cô.

“Này, tại sao cô lại đem chuyện nói ra, làm thế khiến Nguyễn Cao Minh càng hận cô hơn thôi. Nhiệm vụ của cô là khiến nam phụ Nguyễn Cao Minh yêu cô, cô phải mềm mỏng nói chuyện, ai lại đi tát mẹ người ta, đá người ta, làm thế ai dám yêu cô hả?” Hệ thống 4444 tức giận muốn nổ phổi, mặc dù nó không có phổi nhưng cái cảm giác bực tức mà không thể làm gì nó cũng y như phổi bị bóp nghẹt đến không thở được vậy.

“Tại sao tôi phải làm nhiệm vụ? Tôi không thích làm, muốn thì ngươi tự đi mà làm đi.” Cao Như Bình nghiến răng nói, cô hiện tại mới là người muốn phát điên đây. Đang yên đang lành lại xuyên đến cái nơi này, ai cho phép bọn họ làm thế? Bọn họ đã hỏi qua ý kiến của cô chưa? Đã được sự đồng ý của cô chưa? Hiển nhiên là chưa, đây rõ ràng là bắt ép.

“Nếu cô không làm nhiệm vụ, cô mãi mãi sẽ không thể quay về thế giới thật.” Hệ thống 4444 nghiêm giọng uy hiếp, câu này là câu cửa miệng của nó, bất cứ nhân vậy nào không chịu làm nhiệm vụ sẽ bị nó doạ như vậy, và lần nào cũng đều thành công, nó lấy làm đắc ý lắm.

“Không trở lại cũng được, dù sao tôi cũng muốn ở lại đây kinh doanh thử cái ngành giải trí này một lần. Tóm lại tôi sẽ không làm cái nhiệm vụ dơ bẩn kia đâu.”

“Dơ bẩn? Dơ bẩn cái gì?” Hệ thống 4444 vẫn còn chưa kịp nghĩ ra thì màn hình hệ thống bị Cao Như Bình tắt “bụp” không gian liền trở về trạng thái yên tĩnh.

Hệ thống 4444 nhất thời ngơ ngác, cuối cùng liền phát hiện ra mình thế mà lại bị người chơi tắt kết nối hệ thống. Lần đầu tiên trong cuộc đời làm hệ thống, 4444 bị người chơi ngắt kết nối. Nó đâu có hướng dẫn người chơi cách sử dụng, tại sao Cao Như Bình lại biết? Nó tức giận tự kết nối lại với Cao Như Bình, vừa kết nối thành công nó liền gào thét:

“Người chơi xin chú ý, không được tự ý ngắt kết nối với hệ…”

“Bụp”

4444 chưa kịp nói xong câu, Cao Như Bình liền ngắt kết nối.

“Aaaaa… không làm nhiệm vụ này nữa, tôi không thèm làm nữa.” Hệ thống 4444 phẫn nộ hét lên, cuối cùng tức giận thở phì phò. Nhân sinh cuối cùng nó cũng thấm được câu “đời là bể khổ”. Nó cần phải đi giải toả căng thẳng, nó cần phải đi ngay bây giờ.

Cao Như Bình đánh răng rửa mặt xong, nhìn đồng hồ đã mười giờ sáng. Sau khi xem xét tình hình, cô đã tạm thời biết được hiện mình đang đảm nhiệm cương vị chủ tịch của một công ty giải trí hạng hai. Trong công ty hiện có ba nhóm nhạc nổi tiếng: Tam Uyển, Hùng Bá, Hikari…

Diễn viên nổi tiếng thì có Trương Khả Nghệ, Nhạc Bá Vũ, Nhất Thiên Kiên, Tiểu Ái Nhạc Ca.

Ngoài ra còn có MC, nhạc sĩ, diễn viên hài, nhạc công, vũ công, quản lý nghệ sĩ….

Tất cả có hơn trăm nghệ sĩ dưới trướng, nhưng nổi tiếng lại chỉ được mấy người.

Suy cho cùng thì đây là thế giới trong một bộ truyện, mà nữ chính trong đó là một cô gái có hoàn cảnh vô cùng khó nói. Nói đáng thương thì không đúng, mà nói đáng trách cũng không hẳn.

Nữ chính là Hoàng Ngọc Mẫn, là một diễn viên có tiếng. Sau khi kết hôn với người thừa kế của Hàn thị thì giải nghệ về chăm chồng, sinh con. Thế nhưng vì gia thế Hoàng Ngọc Mẫn không tốt, được coi là cô bé lọ lem đời thật. Sau khi kết hôn bị nhà chồng coi như người hầu, suốt ngày tìm cách hành hạ cô để làm thú vui. Kết hôn được ba năm, sinh được một bé trai, cuộc hôn nhân đi vào bế tắc, Hoàng Ngọc Mẫn quyết định ly hôn.

Hàn thị đâu dễ để Hoàng Ngọc Mẫn ra đi đơn giản, bọn họ tìm cách chèn ép để ly hôn không phân chia tài sản, con cái không cho phép Hoàng Ngọc Mẫn nuôi. Ngậm đắng nuốt cay, ly hôn trong nước mắt, cô quyết định quay trở lại giới giải trí. Mà công ty nữ chính ký hợp đồng lại là của nữ phụ Cao Như Bình.

Cao Như Bình trước đó thích chồng cũ của Hoàng Ngọc Mẫn, vì vậy luôn tìm cách trả thù Hoàng Ngọc Mẫn cho hả dạ. Ả lừa Hoàng Ngọc Mẫn đi tiếp khách, bắt cô ký hợp đồng nô lệ. Nguyễn Cao Minh thấy Hoàng Ngọc Mẫn xinh đẹp, dịu dàng thì tìm cách để cô chỉ tiếp mỗi mình anh. Vì theo đuổi tình yêu mà trở mặt với chị họ là Cao Như Bình. Hoàng Ngọc Mẫn không chấp nhận tình cảm của cậu ta, mà trong một lần tiếp khách, Hoàng Ngọc Mẫn gặp được nam chính là chính trị gia Diệp Thiệu Nguyên. Thứ tình cảm sét đánh lại xuất hiện, Diệp Thiệu Nguyên vì Hoàng Ngọc Mẫn mà giăng bẫy trả thù Cao Như Bình.

Sau đó Hoàng Ngọc Mẫn trở thành ảnh hậu, chồng cũ Hàn Yến hối hận, luôn đem con ra để lôi kéo cô quay về với mình. Dù ở bên cạnh Diệp Thiệu Nguyên nhưng nhiều lần liền xuất hiện loại tình một đêm với chồng cũ, mà lúc truyện cũng miêu tả cô trong trạng thái bị bắt ép.

Thật đúng là câu chuyện cẩu huyết mà, Cao Như Bình ném bản hợp đồng của Hoàng Ngọc Mẫn xuống bàn. Nhìn kỹ thì biết bọn họ thế nhưng mới trong giai đoạn xem xét, chưa có chính thức ký.

Nhìn vị thư ký trước mặt, tuổi mới chỉ hai mươi năm, gương mặt nhẵn nhụi, đôi mắt như biết cười. Càng nhìn càng thấy là nhan sắc của kẻ mặt người dạ thú. Hắn là Du Hào, một kẻ phản bội, sự có mặt của cậu ta khiến nữ phụ phải chết nhanh hơn.

“Chủ tịch, ngài thấy Hoàng Ngọc Mẫn như thế nào? Trước đây cô ấy từng đóng một bộ phim vô cùng hot, thời điểm hai mươi tuổi ấy quả thực là thời hoàng kim. Dù mấy năm trước đã giải nghệ nhưng fan thì tuyệt đối trung thành, bây giờ quay lại giới giải trí đảm bảo là một làn gió có sức hút. Ngài nhìn nhan sắc cô ấy mà xem, mấy tiểu hoa mới xuất hiện gần đây có ai sánh bằng?”

Du Hào hết lời khen ngợi Hoàng Ngọc Mẫn, lúc đầu rõ ràng Cao Như Bình đã nói nhận người rồi mà giờ lại có ý thay đổi. Hắn càng nghĩ càng gấp, dù ai thì cũng thấy Hoàng Ngọc Mẫn chính là miếng bánh béo bở. Nếu không nhận thì rất nhanh sẽ bị công ty khác cướp mất.

Cao Như Bình nhướng mày nhìn Du Hào, chỉ thấy cậu ta gấp đến độ muốn chạy lại cầm tay mình ký tên vào bản hợp đồng.

“Du Hào, cậu về trước đi, bản hợp đồng này tôi còn phải xem xét lại. Hôm nay là chủ nhật, cậu về nhà nghỉ ngơi đi, nay chạy ngược chay xuôi vất vả cậu rồi.”

Du Hào muốn mở miệng khuyên nhưng nghe thấy Cao Như Bình nói lời quan tâm liền ngạc nhiên. Hắn lúc này mới nhìn kỹ người con gái trước mặt, cô thế mà để mặt mộc gặp mình. Lúc đến mải lo lắng vì vụ hợp đồng nên hắn chẳng còn tâm trạng nhìn đến Cao Như Bình, giờ nhìn thấy lại cảm thấy lạ.

Ở nhà mặc áo sơ mi trắng, quần dài, tóc búi cao. Phong cách này khiến người cô chững chạc nghiêm chỉnh hơn mọi ngày. Khuôn mặt không qua lớp phấn son nhìn vừa nhẹ nhàng lại trẻ trung.

Nhìn Cao Như Bình, trong lòng hắn tự hỏi người phụ nữ phong cách quyến rũ, vừa gặp hắn là cười như hoa đâu rồi?

Cao Như Bình thấy Du Hào đứng mãi không chịu đi, đôi mắt liền híp lại, chưa kịp lên tiếng đuổi người thì thấy hắn bước lại, đặt mông lên chiếc bàn làm việc, đồng thời giơ tay chạm vào tay của Cao Như Bình.

“Nay chị đổi phong cách lạ thế, lâu rồi chúng ta không hẹn hò, hôm nay là chủ nhật, chị có muốn đi chơi với em không?” Hắn nhẹ giọng thủ thỉ.

Cao Như Bình lạnh lùng hất tay Du Hào ra:

“Nay tôi không có hứng, cậu về đi!”

Du Hào bị từ chối liền ngượng chín mặt, hắn hiện thấy bản thân mình giống như cô gái đi gạ tình bị từ chối vậy. Mọi lần người gạ gẫm hắn không phải là cô sao? Giờ hắn chủ động thì lại không muốn, thật đúng là phụ nữ.

“Vậy em đi trước đây, lần sau muốn thì gọi em nhá.”

Nói xong liền đứng đợi Cao Như Bình trả lời, lại chỉ thấy cô yên lặng gõ máy tính, không hề quan tâm đến hắn.

Là một người thức thời, Du Hào liền chào một tiếng rồi đi về. Trong lòng lại đem Cao Như Bình ra chửi một trăm lần.

Liếc thấy người đã đi, Cao Như Bình đứng dậy đi rửa sạch tay rồi ra tiếp tục tìm kiếm thông tin trên mạng. Cô muốn mua một căn hộ mới, căn nhà đang ở tuy rộng rãi nhưng khiến cô cảm thấy chán ghét. Trong căn nhà này toàn bộ đều là dấu ấn của nữ phụ Cao Như Bình, trên chiếc giường kia còn không biết có bao nhiêu đàn ông đã nằm trên đó đâu. Nhất là có thể cái tên Du Hào kia cũng có phần trên đó, thật ghê tởm. Nhanh thôi, tên Du Hào này không thể giữ lại, một kẻ tương lai sẽ phản bội mình thì giữ lại khác nào kề sẵn dao lên cổ.

Bạn đang đọc Ta Cùng Hệ Thống Không Chung Đường sáng tác bởi Hằng_Chun
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hằng_Chun
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.