Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cưng chiều đến mức làm người ta tức lộn ruột!

Phiên bản Dịch · 1553 chữ

Bàn Cổ Bất Hủ Thân nắm giữ năng lực phòng ngự cực kì mạnh mẽ, nếu hắn lại đốt cháy 100 triệu năm tuổi thọ thì có thể bỏ qua một lần công kích của bất kỳ cảnh giới nào!

Là công kích của bất kỳ cảnh giới nào!

Tiếu Nhiên dám chắc rằng nếu hắn tu luyện ba loại thần thông này thì toàn bộ Đông Thần Giới lại có ai còn không biết đến hắn?

“Có tuổi thọ, có tất cả!”

Mặc dù giá cả của ba đạo thần thông này đủ để cho Tiên Hoàng cũng phải “nhượng bộ lui binh”, nhưng Tiếu Nhiên lại cảm thấy những thứ này đều là số lượng nhỏ.

“À mà thương thành, lần này ngươi có thể khống chế một chút được không, đừng lại đốt sạch quần áo của ta như lần trước!”

Tiếu Nhiên nghĩ đến việc mình đang ở trước mặt mọi người liền lập tức bổ sung một câu.

“Có thể!”

Giọng nói thương thành vang dội trong đầu Tiếu Nhiên, bỗng nhiên linh hồn hắn chợt run lên nhè nhè, chỉ thấy những chữ viết tỏa ra kim quang lóng lánh trên màn sáng đang dần dần tan vào trong linh hồn hắn.

“Như thế đã xong?”

Tiếu Nhiên chỉ mới cảm giác thân thể mình hơi phiêu một chút thì thương thành liền đã chấm dứt.

“Đúng vậy! Kí chủ yêu cầu ‘bản tốc thành’ mà!”

Thương thành rất là nghiêm túc trả lời.

“Rất tốt, rất mạnh mẽ!”

Lúc này Tiếu Nhiên mới hiểu cái gì gọi là ‘bản tốc thành’, hiệu suất làm việc quả là nhanh đến cực hạn.

“Tiếu Nhiên!”

Bỗng nhiên bên tai Tiếu Nhiên truyền tới giọng nói thanh thúy của An Nhược Hi.

Tiếu Nhiên chợt lui ra khỏi không gian ý thức, thì ra tên thủ vệ mà hắn phái đi điều tra đã đứng cách trước mặt hắn không xa, đang cúi đầu chờ đợi Tiếu Nhiên ra lệnh.

“Đến đây đi!”

Tiếu Nhiên nói.

“Thánh tử, vừa rồi Chung Sở Dung đi đến phủ đệ của Diệp Thanh!”

Thủ vệ hạ giọng nói nhỏ.

“Diệp Thanh? Tốt!”

Trong mắt Tiếu Nhiên lóe lên vẻ âm trầm, kết quả này không khác với lúc trước hắn suy đoán lắm.

Diệp Thanh, nhi tử của đại trưởng lão Diệp Vọng, sở hữu tu vi Hóa Long cảnh cửu trọng, hắn chính là đệ nhất cao thủ của thế hệ trẻ ở Kinh Tiên Các.

Hơn nữa thân phận bối cảnh của hắn cũng không tệ, là nhân tuyển hàng đầu cho vị trí thiếu các chủ.

“Ngươi đi xuống đi!”

Tiếu Nhiên khoát tay để thủ vệ lui xuống.

“Vâng!”

Thủ vệ rất là biết điều rời đi, chẳng hiểu sao hôm nay hắn cảm giác thánh tử khác với ngày xưa rất nhiều.

Nhưng cụ thể khác ở chỗ nào thì hắn lại không nói ra được.

“Xin chào Diệp huynh!”

Bỗng nhiên có âm thanh xôn xao từ diễn võ trường truyền tới, chỉ thấy một gã thanh niên được mọi người vây quanh đang ngẩng cao đầu từ từ đi tới.

Thanh niên cầm đầu mặc áo gấm, đầu đội mũ làm bằng tử kim, vóc người hắn cao lớn khỏe mạnh, nhìn qua thì cảm giác như hắn là một tên tuấn kiệt với phong thái nhìn đời bằng nửa con mắt!

Người này chính là Diệp Thanh!

Lúc này một đám thiếu niên thiên kiêu đi theo bên người hắn, đều là tuấn kiệt tới từ những thánh địa còn lại của Đông Hoang, bọn hắn đều là người ủng hộ Diệp Thanh.

Dù sao người nào sáng suốt đều biết sau lần tuyển chọn thiếu các chủ này, việc Diệp Thanh trở thành thiếu các chủ của Kinh Tiên Các là ván đã đóng thuyền, tự nhiên bọn họ phải chuẩn bị sẵn sàng.

“Diệp sư huynh, lát nữa mong ngươi ‘hạ thủ lưu tình’(1)!”

(1): ra tay nhẹ nhàng, nương tay

“Đúng vậy, mới mấy ngày không thấy mà tu vi Diệp sư huynh đã tăng lên một chút, chắc là một thời gian nữa sẽ đột phá đến Đạo Cảnh, đến lúc đó chúng ta càng không phải là đối thủ của ngươi!”

Trừ những thiên kiêu của những thánh địa còn lại ra, đám tuấn kiệt khác của Kinh Tiên Các cũng cao giọng tán dương, trong đó không thiếu đối thủ của Diệp Thanh.

Chỉ là những lời này cái nào là thật, cái nào giả thì cũng chỉ có chính bọn hắn mới biết.

“Không dám!”

Diệp Thanh lớn tiếng cười to, tuy nhiên khi ánh mắt của hắn quét đến Tiếu Nhiên thì hơi dừng lại một chút, có thể thấy được trong mắt hắn thoáng qua vẻ lạnh lẽo.

“Phế vật!”

Diệp Thanh khẽ mấp máy miệng, mỗi lần thấy Tiếu Nhiên từ trên cao quan sát mình thì trong lòng hắn khó mà áp chế nổi sát ý!

Hắn mới thật sự là đệ nhất tuấn kiệt của Kinh Tiên Các, kết quả là vị trí vốn thuộc về hắn lại bị một tên phế vật ngồi lên, làm sao trong lòng của hắn có thể không giận giữ?

“Ta sẽ để ngươi ngồi thêm một ngày!”

Mặc dù trong lòng Diệp Thanh cực kỳ oán giận, nhưng thân phận của Tiếu Nhiên còn ở đó, hắn chỉ có thể ra tay âm thầm với Tiếu Nhiên, còn ngoài sáng thì không dám làm việc gì quá đáng.

Nếu không các chủ giận dữ lên thì ngay phụ thân hắn cũng không che chở được!

“Các chủ đến!”

Bỗng nhiên có một giọng nói to lớn mà lạnh lùng vang dội ra, đồng thời có một bóng người cao lớn đạp không bay tới!

Đó là một người đàn ông tuổi trung niên, khuôn mặt hắn rất lạnh lùng, đôi mắt thì sắc bén, trong mơ hồ có một tia kiếm khí ở trong mắt hắn đang va chạm, bên tai vang lên tiếng kiếm ngâm không dứt!

Đồng thời còn có một cổ cực đạo đế uy buông xuống bao phủ nơi đây.

Các chủ Kinh Tiên Các: Tiếu Kinh Tiên!

Trong chớp mắt toàn trường lặng ngắt như tờ, sau đó tiếng đồng thanh của tất cả mọi người như lôi đình vang vọng ra!

“Xin chào các chủ!”

“Xin chào Tiếu các chủ!”

Theo âm thanh kia vang dội, vô số ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía Tiếu Kinh Tiên.

Thực lực của Tiếu Kinh Tiên mạnh đến bao nhiêu cũng không ai biết, cho dù đối thủ của hắn cũng chỉ có thể nói ra bốn chữ “Sâu không lường được” để đánh giá!

Đây cũng là uy thế của Tiếu Kinh Tiên!

Sau lưng hắn còn có chín vị trưởng lão đi theo, đồng loạt đều là cao thủ Thánh Cảnh, mỗi người đều phóng thích hơi thở mạnh mẽ và mênh mông.

“Các vị, người tới là khách, không cần đa lễ!”

Tiếu Kinh Tiên lớn tiếng cười to, đạp không bay tới trước người Tiếu Nhiên.

“Phụ thân!”

Tiếu Nhiên đứng dậy hơi khom người hành lễ.

“Nhiên nhi, thân thể của ngươi không khỏe, chỉ cần nằm đó là được, không cần khách khí như vậy!”

Tiếu Nhiên vừa mới đứng dậy, Tiếu Kinh Tiên chính là đưa tay vịn chặt Tiếu Nhiên.

“...”

“Thân thể không khỏe?”

Lời nói của Tiếu Kinh Tiên làm cho tất cả tu sĩ có mặt đều trở nên vô cùng quái dị.

Mặc dù Tiếu Nhiên không thể tu luyện, nhưng hắn cũng không bao giờ bị bệnh tật gì, trừ không thể tu luyện ra thì tất cả có thể coi là hoàn mỹ!

“Phụ thân, ta không sao, chỉ là cảm thấy thật nhàm chán, chúng ta bắt đầu sớm rồi nhanh kết thúc thôi!”

Tiếu Nhiên cười cười nói.

“Được!”

Tiếu Kinh Tiên gật đầu, sau đó trực tiếp xoay người nói to: “Các ngươi cũng nghe thấy nhi tử của ta không chờ được, lễ tuyển chọn lập tức bắt đầu, người được đề cử trực tiếp lên đài đi!”

Tiếu Kinh Tiên vừa nói xong, toàn bộ tu sĩ của Kinh Tiên Các, thậm chí các tu sĩ tới dự lễ đều đờ mặt ra!

Đây chính là lễ tuyển chọn thiếu các chủ, dùng để lựa chọn các chủ trong tương lai, loại chuyện này ở bất kỳ tông môn nào cũng sẽ thật sớm bắt đầu chuẩn bị đủ loại lễ nghi và hoạt động.

Thậm chí để tổ chức lễ tuyển chọn này, từ trên xuống dưới Kinh Tiên Các nên chuẩn bị từ nửa năm trước.

Dù sao các thánh địa lớn cũng sẽ tới dự lễ, cơ hội để thể hiện ra nội tình của tông môn chấn nhiếp thế lực khắp nơi tốt như vậy, bất kỳ tông môn nào cũng sẽ không buông tha.

Vậy mà nhiều kế hoạch như vậy cũng bởi vì Tiếu Nhiên than vãn buồn chán cho nên tiết kiệm?

“Tiếu Kinh Tiên cưng chiều Tiếu Nhiên thật làm cho người ta tức lộn ruột!”

Ngay bây giờ cái ý nghĩ này không thể ngăn chặn ở trong đầu tất cả bọn họ!

Bạn đang đọc Ta Có Vô Tận Thọ Nguyên (Dịch) của Tiếu Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi maupro010
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 39
Lượt đọc 1570

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.