Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lão Tổ Xuất Hiện

Tiểu thuyết gốc · 1867 chữ

Hai tiếng hừ lạnh đột nhiên từ hai hướng vang lên, sau đó trong không trung truyền tới từng đợt xung động, chỉ thấy hai luồng sức mạnh theo các hướng khác nhau đánh tới.

Đầu tiên là một luồng chân nguyên ào ạt tuôn ra đánh về phía Huyền lão, luồng chân nguyên này vô cùng thánh khiết cùng mạnh mẽ, giống như từng đợt sóng liên miên ập tới.

Huyền lão đang vỗ về phía Cơ Chân Quân một chưởng thì đột nhiên khựng lại ở giữa không trung, mặt lão hiện ra vẻ cực kỳ kinh sợ, hai con ngươi có rút lại như thể nhìn thấy điều gì kinh khủng lắm.

Huyền lão sở dĩ kinh hoàng như thế là bởi vì cảm thấy thân thể mình giống như rơi vào một vũng bùn lầy không sao thoát thân, chân nguyên đánh ra cứ thế chậm lại sau đó giống như là rơi vào trong khoảng không biến mất vô tung vô ảnh.

Còn chưa kịp suy nghĩ làm sao để thoát khỏi vũng bùn lầy này thì Huyền lão cảm giác trước ngực giống như bị búa tạ đập tới, một cảm giác bức bách cực kỳ kinh khủng, kéo theo từng luồng chính nguyên ào ạt như sóng lớn đánh vào.

“Phốc.” Huyền lão rốt cục không chịu nổi phun ra một màn huyết vụ, thân hình bỗng chốc trở nên héo rũ rồi từ trên không rơi xuống, vẻ mặt cực kỳ tái nhợt.

“Lĩnh vực.” Huyễn lão giọng nói cực kỳ run rẩy, bởi vì thứ vừa rồi làm cho gã có cảm giác giống như rơi vào bùn lầy chính là “lĩnh vực”, mà lĩnh vực này chỉ có những lão tổ của các gia các phái đã tu luyện tới trình độ cao thâm mới có thể chạm tới được. Huyền lão nghĩ tới đây lại càng cảm thấy kinh hoàng hơn, chính mình lại không biết bọ ngựa bắt ve chim sẻ đứng rình.

Huyền lão lúc này quả thực cực kỳ sợ hãi, chính bản thân lại đi đắc tội với một cái lão tổ, lần này nếu như muốn thoát khỏi cái chết thì chỉ có thể cầu vị lão tổ kia không có tính toán với một kẻ tiểu bối như hắn mà thôi.

Mà cùng với lúc đạo chân nguyên mạnh mẽ kia đánh ra thì từ một hướng khác cũng có một luồng chân nguyên mạnh mẽ đánh về phía con dao của Cơ Chân Quân. Cơ Chân Quân lúc này cũng không khác Huyền lão lúc nãy là mấy, chỉ là hắn có phần chậm chạp do bị chân nguyên của đối phương áp chế, chứ không có bị lĩnh vực đè ép giống như là Huyền lão.

Một tiếng nổ “bành” thật lớn vang lên, luồng chân nguyên kia vừa vặn đánh trúng vào đầu mũi dao của Cơ Chân Quân. Cơ Chân Quân lập tức cảm thấy hộ khẩu tê dại, dao trong tay như muốn rớt ra, thân hình hắn cũng lảo đảo ngã sang một bên, mặt mày cực kỳ tái nhợt. Nhưng may mắn là hắn không có bị một đòn kia đánh chết. Khi luồng chân nguyên đó đánh tới thì đột nhiên xung quanh người hắn hiện lên một vòng sáng xanh bảo hộ, khiến cho một đòn kia không có lấy đi cái mạng nhỏ của hắn.

Trần Văn Lộng lúc này cũng may mắn thoát chết do Cơ Chân Quân đã bị đánh ngã sang một bên. Trên mặt hắn lúc này vẫn còn rất hoảng hốt.

Cơ Chân Quân mặc dù trong lòng cũng rất sợ hãi, nhưng nhiều hơn lại chính là sự vui mừng, bởi vì hắn biết, rốt cục sư phụ cũng đã trở về rồi, không những thế lại còn cứu được cái mạng nhỏ của hắn.

Mà lúc này Trần Thủ Độ cũng cảm thấy cả người run bần bật, nhưng hắn cố gắng giữ vững bản thân, ép cho ngụm máu trong ngực sắp phụt ra phải nuốt trở lại. Người vừa rồi phóng ra chân nguyên đánh về phía Cơ Chân Quân cũng chính là hắn. Cảm giác của Trần Thủ Độ lúc này cũng chẳng khác gì Huyền lão sau khi bị đánh một chưởng là bao.

“Không ngờ lại là...phụt...”

Trần Thủ Độ không nói được hết câu thì liền phun ra một ngụm máu, hắn rốt cục vẫn không giữ được, đối phương thực sự quá lợi hại. Bởi vì đối phương thực sự cũng chẳng hề động tay động chân, đơn giản chỉ là một tiếng hừ lạnh vang lên, cả hắn và Huyền lão đều bị âm thanh đó trùng kích hộc máu, thậm chí còn đọng lại dư âm.

“Tứ đệ.”

Lúc này Tinh Tượng Tam Lão cũng từ trong bóng tối hiện hình, kêu lên một tiếng sau đó chạy tới đỡ lấy Huyền lão. Cả ba người trong lòng lúc này cũng kinh hãi không ngớt, bởi vì vị cao nhân ở trong bóng tối kia đơn giản chỉ là “hừ” một tiếng thì toàn bộ mấy người bọn hắn đã tâm thần không yên rồi.

“Thanh âm thật là kinh khủng.” Cả ba người lúc này trong lòng đều có một ý niệm giống nhau.

“Tứ đệ không sao chứ?” Lúc này Thanh lão vội vàng lên tiếng hỏi thăm sư đệ của mình, đồng thời nhét vào trong miệng sư đệ một viên đan dược. Huyền lão sau khi sử dụng xong đan dược mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Huyền lão gấp gáp nói:

“Ta không sao, nhưng chỉ sợ hôm này bốn người chúng ta ngay cả một người cũng không thể thoát được.”

Ba người Thanh, Bạch, Chu lão sau khi nghe xong vẻ mặt cũng hết sức âm trầm, không ai nói gì cả, tất cả đều không ngờ rằng chỉ vì một chút chuyện cỏn con lại dính tới cái đầu dây mối nhợ này, không ngờ lại đi đắc tội với một cái lão tổ.

Cả bốn người lúc này đều hiểu được, vị lão tổ kia chắc chắn chính là nhân vật phía sau người thiếu niên kia.

“Không biết là vị cao nhân phương nào giá lâm, Tinh Tượng Tứ lão xin được gặp mặt.”

Lúc này Thanh lão đột nhiên đứng ra ôm quyền nói, sau đó đảo mắt nhìn xung quanh. Trần Thủ Độ sau khi nuốt vào một viên đan dược thì lúc này cũng đã đứng cạnh cháu y, kéo Trần Văn Lộng lấp ở sau lưng. Cả sáu người lúc này đều cảm giác hồi hộp cùng sợ hãi, vô tình đắc tội là chuyện nhỏ, nhưng mất mạng lại là chuyện lớn.

Lúc này một ngọn cây ở phía đông đột nhiên rung lên, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về hướng đó, rất nhanh mọi người liền thấy một lão nhân râu tóc bạc phơ bay tới.

Lão nhân này mặc một bộ y phục màu xanh lục, trên mặt đeo mặt lạ, phía sau lưng đeo theo một vật gì đó dài trừng nửa trượng, vật đó được bọc vải hoa kín mít, bên trong không biết là vật gì.

Rất nhanh lão nhân này đã đi tới bên cạnh Cơ Chân Quân, sau đó âu yếm nhìn hắn một cái, hiển nhiên tình cảm giữa hai ngươi quả thật rất tốt. Cơ Chân Quân vui mừng kêu lên một tiếng:

“Sư phụ”

Thanh y lão nhân gật đầu một cái sau đó hướng ánh mắt lạnh lùng của mình nhìn về phía mấy người Trần Thủ Độ và Tinh Tượng Tứ lão, hiển nhiên đối với chuyện xảy ra ngày hôm nay lão nhất định sẽ không để yên cho một người nào hết.

Mà mấy người Trần Thủ Độ cùng với Tinh Tượng tứ lão bị ánh mắt của thanh y lão nhân quét tới thì cũng không rét mà run.

Tinh Tượng Tứ lão lúc này trong lòng đang cầu may, chỉ mong cho nữ nhân kia rơi xuống giếng không có chết, sau đó bọn hắn nguyện ý đưa ra một khoản bồi thường rồi cầu một con đường sống.

Trần Thủ Độ lúc này trong lòng đã lạnh ngắt, bởi vì chuyện này có liên quan trực tiếp tới cháu y, mà y lại là người đứng sau âm thầm ủng hộ. Mặc dù chỉ là một nữ nhân tầm thường chết thôi, nhưng lại khiến Thái sư đương triều như y phải bỏ mạng, thậm chí là liên lụy tới cả triều đình. Trần Thủ Độ trong lòng lúc này cực kỳ hối hận, cũng tại y quá nuông chiều đứa cháu này mà gây ra đại họa, cả một vương triều to lớn cứ như vậy mà bị hủy hoại trong tay y thì quả thực là không cam lòng.

Thanh y lão nhân sau khi liếc nhìn mấy người thì cũng không nói gì, trong tay đột nhiên xuất hiện một chiếc trận bàn sau đó ném về phía mặt giếng, lập tức trận bàn này liền đem mặt giếng che lại không thấy đâu.

“Sư phụ, mẫu thân của con...” Cơ Chân Quân run run nói. Nghĩ tới mẫu thân gieo mình xuống giếng, hắn lại không nhịn được mà đau lòng, hai tay nắm chặt tới mức bật cả máu.

“Đồ đệ ngoan, có sư phụ ở đây, mẫu thân của ngươi sẽ không sao cả.” Âm thanh của thanh y lão nhân truyền ra, nhẹ nhàng an ủi Cơ Chân Quân.

Cơ Chân Quân nghe vậy thì lúc này mới thả lỏng được một chút, sư phụ đã nói mẫu thân của hắn không sao thì nhất định sẽ không sao cả, hắn đương nhiên tin tưởng sư phụ.

Nếu mẫu thân của hắn thực sự ra đi, chỉ sợ sau này cuộc sống của hắn sẽ rất là bi thương. Bao nhiêu năm sống cùng mẫu thân, tình cảm mẫu tử quả thật không sao so sánh được.

Trần Thủ Độ cùng bốn người Tinh Tượng Tứ lão nghe vậy thì trong lòng cũng âm thầm thở ra một hơi, chỉ cần người phụ nữ kia không có chết, thì bọn hắn hôm nay còn có một chút tia hi vọng, chứ nếu như thật sự chết rồi thì bọn hắn đến cả hy vọng cũng không dám nghĩ.

Nhưng mà cũng chẳng để mấy người vui mừng thêm nữa, âm thanh băng hàn của thanh y lão nhân giống như sét đánh bên tai của mấy người:

“Mặc dù Duyên phu nhân không chết, nhưng mấy người các ngươi hôm nay cũng đừng mong có thể lành lặn sống sót mà rời khỏi đây.”

“Tiền bối....” Mấy người Tinh Tượng Tứ lão run run nói. Nhưng mà cũng không để bốn người nói hết, từ phía xa một âm thanh hùng hậu lập tức truyền tới:

“Ha ha, Thông Thiên huynh thật là uy phong, quả nhiên là có phong phạm của bậc cao nhân.”

.

.

Mọi người thấy hay thì nhớ để lại một like ủng hộ tác với nha!

Bạn đang đọc Ta Có Vô Hạn Nhân Phẩm sáng tác bởi hantinhem21
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hantinhem21
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.