Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đề Xuất Của Huyền Lão

Tiểu thuyết gốc · 2496 chữ

Cơ Chân Quân kinh hoảng chạy vào bên trong nhà, khi nhìn thấy mẹ hắn đang dập đầu bịch bịch dưới đất thì lại càng hoảng sợ hét lên:

“Mẹ, người mau đứng lên, đừng có dập đầu nữa...”

Nguyễn Thị Duyên lúc này đã tai váng mắt hoa, cũng không nghe rõ lời mà Cơ Chân Quân nói, vẫn cứ theo ý niệm dập đầu liên tục, ngay cả việc bọn người Trần Thủ Độ đi rồi cũng không biết.

Cơ Chân Quân trong lòng vừa lo lắng vừa tức giận, hắn vội vàng tiến tới đỡ lấy mẹ hắn, ngay khi nhìn thấy trên trán nàng be bét máu thì lại càng hoảng sợ hơn, trong lòng cũng lại càng tức giận, đôi mắt của hắn như tóe lửa.

“Hừ, bọn quan binh chó chết kia không biết đã ức hiếp mẹ ta vì chuyện gì, ta mà không thanh toán với đám quan binh chó chết các ngươi thì ta thề không làm người.”

Cơ Chân Quân trong lòng thầm rủa, nhưng trên mặt cũng hiện ra vẻ lo lắng, hắn lay lay bả vai mẹ hắn rồi hỏi:

“Mẹ, người không sao chứ, bọn hắn đã đi rồi...”

Nguyễn Thị Duyên lúc này nửa mơ nửa tỉnh, nhưng mà cũng nghe ra đám người kia hình như đã đi rồi, lúc này nàng mới nhẹ nhàng thở ra một tiếng, nhưng hơi thở lại yếu ớt vô lực, nàng thều thào nói:

“Đi rồi là tốt, đi rồi là tốt...”

Cơ Chân Quân mặc dù nghe nhưng trong lòng không hiểu, nhưng cũng biết được mẹ hắn chắc cũng không muốn gặp lại đám người kia. Cơ Chân Quân lo lắng hỏi:

“Mẹ, bọn người kia đã làm gì mà khiến mẹ ra nông nỗi này, mẹ nói đi, con đi giết hết tất cả bọn hắn, con sẽ báo thù cho mẹ...”

Nguyễn Thị Duyên lúc này cũng đã tỉnh táo hơn đôi chút, nghe con trai nói vậy thì lại càng lo lắng hơn, nàng xua tay nói:

“Đừng, không cần kiếm bọn họ, ta không sao đâu...”

Cơ Chân Quân trong lòng hậm hực, mẹ hắn đã ra nông nỗi này còn nói là không sao. Người khác có thể tổn thương hắn, nhưng nhất quyết không được làm tổn thương mẹ hắn, nếu không hắn sẽ cùng người đó liều mạng, một đao trả mười đao. Cơ Chân Quân nói:

“Mẹ, người đã thành ra như thế này, còn nói là không sao, để con đuổi theo bọn chúng, chém cho mỗi đứa một đao cho hả giận.”

Cơ Chân Quân nói xong thì liền muốn đi ra ngoài tìm đám người kia, nhưng mà lúc này Nguyễn Thị Duyên nắm chặt lấy tay áo con trai rồi nói:

“Con không được đi, bọn họ không phải là người mà con có thể chống được...”

“Không đánh được cũng phải đánh, bọn hắn làm mẹ bị thương, ta nhất quyết liều mạng cùng chúng..”

Cơ Chân Quân tức giận nhìn ra ngoài cửa, khuân mặt trở nên dữ tợn, hơi thở càng gấp mặt lại càng đỏ lên, trong bụng chắc là tức lắm. Nguyễn Thị Duyên nghe lời con trai nói như vậy không cảm thấy chút gì vui mà lại càng thấy lo lắng, ngữ khí có chút đứng lên:

“Con không nghe lời mẹ sao, con bây giờ đi tìm bọn họ tính sổ, chẳng những không giết được người ta lại còn mất mạng, con chết rồi, mẹ còn có thể sống được nữa hay sao...”

Cơ Chân Quân nghe vậy thì giật mình, ý niệm đuổi theo báo thù lúc này đã tiêu tan một nửa, hắn cũng cẩn thận suy nghĩ, nếu bây giờ hắn đuổi theo thì cũng không thể giết hết đám người đó được, ngược lại bất kì một người nào trong đó cũng có thể tùy tiện giết chết hắn. Báo thù không xong lại còn mất mạng, không những thế còn liên lụy tới cả mẹ mình, hắn đời nào lại đi làm cái chuyện dại dột thua thiệt như thế. Cơ Chân Quân sợ hãi nói:

“Mẹ, con sai rồi, con sẽ không đi tìm đám người đó nữa, mẹ đừng lo lắng....”

Cơ Chân Quân mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng hắn thầm ngĩ, đợi hắn có đủ thực lực rồi, nhất định sẽ đi tìm bọn quan binh này tính sổ. Nhưng nhớ ra mình đâu có biết đám người đó thế lực ra sao, tên là gì, sau này muốn tìm đám người đó tính sổ, chẳng phải còn khó hơn lên trời. Mà lúc này Cơ Chân Quân lại nghe thấy mẹ hắn nói:

“Con đó, ta đã dạy con bao nhiêu lần rồi, phàm làm việc gì cũng không được nóng nảy, khi gặp khó khăn thì lại càng phải trầm tĩnh suy xét, nếu không hại người thì ít, hại mình thì nhiều. Con mà vẫn không bỏ được cái tính này, ta dù có chết cũng không nhắm mắt được.”

Nguyễn Thị Duyên mặc dù là đang trách mắng, nhưng trong lời nói chỉ cảm nhận được ba phần, bảy phần còn lại là lo lắng yêu thương đứa con dại dột của mình. Cơ Chân Quân nghe thấy mẹ nói quở thì trong lòng không vui, nhưng cũng lại sợ hãi:

“Mẹ, con sẽ nghe lời mẹ, sau này sẽ không ngu ngốc như vậy nữa...”

Hắn nói xong lại nắm lấy tay mẹ an ủi, hắn chỉ mong mẹ hắn đừng có lo lắng nhiều quá, nếu không lại sinh bệnh thì hắn sẽ rất đau lòng. Nghe được lời này của con trai, Nguyễn Thị Duyên cũng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào, nàng lại tiếp tục nói:

“Ta có lời này, con nhất định phải nghe cho kỹ. Nóng giận là bản năng, nhưng kiềm chế được nóng giận lại là bản lĩnh. Con cho dù có thông minh tài trí cỡ nào, nếu không có được loại bản lĩnh này thì làm việc gì cũng khó.”

Cơ Chân Quân nghe thấy lời này thật là sâu sắc, hắn cũng đã ghi lòng tạc dạ. Cơ Chân Quân cũng không dám không nghe lời giáo huấn, hắn gật đầu nói:

“Vâng, lời này của mẹ con xin ghi nhớ trong lòng, nhất định không quên.”

“Con trai, con mau dìu mẹ lên giường.”

Nguyễn Thị Duyên nghe được lời này của con trai thì đã yên tâm phần nào, nàng yếu ớt nói.

Cơ Chân Quân nghe vậy thì gật đầu liên tục nói:

“Được, được, được, để con dìu mẹ lên giường nghỉ ngơi.”

Hắn thầm mắng mình ngu ngốc, mẹ bị thương thành ra như vậy mà bản thân không biết đưa mẹ đi nghỉ ngơi, lại còn để mẹ ngồi ở dưới đất thế này. Cơ Chân Quân nhanh chóng đưa mẹ hắn đến bên giường, sau đó lại lấy khăn mặt ở cạnh giường giúp mẹ lau đi vết máu trên mặt, rồi lại cẩn thận xử lý băng bó vết thương. Làm xong hắn nói:

“Mẹ, người ở đây nghỉ ngơi, con xuống bếp hầm canh gà xong sẽ mang lên cho mẹ dùng.”

“Được rồi, con mau đi đi.” Nguyễn Thị Duyên gật đầu nói.

Cơ Chân Quân sau khi đã hầm canh gà xong thì liền mang lên cho mẹ hắn uống, sau đó lại khéo léo hỏi được danh tính của đám quan binh. Sau khi biết được danh tính của đám người đó thì hắn lại càng kinh sợ, không ngờ trung niên nam tử kia lại là Thái sư đương triều của Đại Việt đế quốc, còn thanh niên đằng sau lại chính là cháu của y.

Thế nhưng mà trong lòng hắn cũng đã âm thầm ghi nhớ cái tên này, đợi ngày sau học nghệ thành tài rồi, hắn sẽ đi kiếm đám người đó tính sổ món nợ ngày hôm nay.

.............

Mà lúc này, cách xa nơi nhà Cơ Chân Quân ở khoảng vài chục dặm, đám người Trần Thủ Độ đã dừng lại ở bên dưới một chân núi để nghỉ ngơi, lúc này trời cũng đã tối rồi, cả ngày hôm nay bọn hắn đã đi tới cả ngàn dặm để thăm dò thế đất, chỉ cần là nơi nào có thế đất đẹp sản sinh ra đế vương khí thì bọn hắn sẽ tới đó để trấn áp.

Mục đích của chuyến đi lần này chính là để trấn áp long mạch, phàm là nơi nào có thể xuất hiện đế vương đều bị bọn hắn trấn áp hết thảy, chỉ có như thế nhà Trần mới có thể ở ngôi thống trị mãi mãi. Để cho binh quyền không rơi vào tay ngoại thích, Trần Thủ Độ thậm chí đã ra lệnh chỉ được kết hôn nội tộc, bất chấp nhân luân. Bây giờ hắn lại đi trấn áp những nơi có thể sản sinh ra đế vương lại càng cho thấy mưu đồ to lớn của hắn.

Mà nơi đây lại chính là nơi phát hiện ra có đế vương khí mạnh mẽ nhất, cho nên Trần Thủ Độ mau chóng họp binh đến nơi đây để trấn áp. Bởi vì lúc này trời cũng đã tối cho nên đoàn người của Trần Thủ Độ đã tìm một nơi để cắm trại qua đêm, đợi tới sáng ngày mai lại tiếp tục tìm kiếm nơi xuất đầu của long mạch.

Khi ở lại nhà của Cơ Chân Quân, Trần Thủ Độ cũng chỉ mang theo mười người, nhưng bây giờ tụ họp ở chỗ này lại có tới vài chục người, trong đó cao thủ đều không ít.

Lúc này ở trong động phủ của Trần Thủ Độ đang có năm sáu người tụ họp lại với nhau, hình như là đang bàn tính chuyện gì đó, nhìn mặt ai lấy cũng đều rất nghiêm túc.

Ngồi ở vị trí chủ vị chính là Trần Thủ Độ, mà hai bên còn có bốn người nữa, ai lấy cũng đều có tu vi cao cường, bốn người này phân biệt mặc bốn loại y phục có màu sắc khác nhau tượng trưng cho tứ tượng. Đằng sau Trần Thủ Độ chính là Trần Văn Lộng, mặt y giống như đang thẫn thờ suy nghĩ, cũng chẳng có vẻ gì là đang chú ý tới cuộc họp này.

Mà lúc này cuộc họp hình như đã xong rồi, lúc này một lão giả mặc áo màu xanh nhìn về phía Trần Văn Lộng rồi nói:

“Lệnh công tử đây là...?”

Trần Thủ Độ thấy vậy thì liền cười nói:

“Đây là cháu nội của ta, tên là Trần Văn Lộng.”

Giới thiệu xong y lại quay lại nói với cháu mình:

“Văn Lộng, còn không mau chào hỏi Thanh, Bạch, Chu, Huyền bốn vị đại sư.”

Trần Văn Lộng đang ở đằng sau chau mày suy nghĩ thì bị lời nói của Trần Thủ Độ làm cho giật mình, hắn lập tức ôm quyền nói:

“Vãn bối Trần Văn Lộng xin ra mắt bốn vị đại sư, vãn bối nghe danh các vị đã lâu, nay mới có dịp gặp mặt.”

Lúc này lão giả áo đỏ đột nhiên cười ha ha nói:

“Ha ha, ta thấy công tử hình như đang lo lắng chuyện gì, chứ đâu có chú ý tới mấy người chúng ta..”

Lúc này Trần Văn Lộng hơi cúi người một chút rồi nói:

“Chuyện này thật đúng là lỗi của tiểu bối, mong các vị đại sư bỏ quá cho.”

Lúc này lão giả họ Thanh lại cười nói:

“Nếu như công tử trong lòng có điều khó xử, có thể nói ra cho bốn lão già chúng ta nghe, biết đâu lại có thể giúp được công tử.”

Trần Văn Lộng nghe vậy nhưng cũng không có trả lời, ngược lại đưa mắt nhìn ông nội. Trần Thủ Độ thấy vậy thì liền cười gượng nói:

“Để bốn vị đại sư chê cười rồi, chuyện này nói ra thì cũng thật là xấu hổ, cho nên cũng không làm phiền bốn vị đại sư ra tay.”

Nói xong Trần Thủ Độ cũng lại nói ra chuyện hồi chiều hỏi vợ cho cháu mình, nói xong thì bốn lão giả kia liền cười ha ha, cũng không có cái gì cố kỵ. Trần Thủ Độ vẻ mặt cũng rất bình thường, cũng không cho đây là chuyện gì quá đáng.

Lúc này lão giả áo trắng họ Bạch mới lên tiếng nói:

“Ta cứ tưởng là chuyện gì ghê gớm lắm, hóa ra là chuyện hỏi vợ cho công tử đây, chuyện này thì có gì mà khó, chỉ cần hỏi lão tứ là chẳng phải có thể giải quyết rồi hay sao.”

Lão tứ trong lời lão giả họ Bạch nói chính là người mặc bộ đạo bào màu đen, trên mặt có chùm râu dê trông có vẻ đê tiện. Thấy nhị ca nhắc tới mình thì liền nói:

“Nhị ca lại đùa rồi. Nếu cứ theo như lời của Thái sư nói, vậy thì cô gái này thực sự không dễ đối phó, chẳng những xinh đẹp lại còn thông minh, chúng ta nói như thế nào thì cũng không thể chiếm lý được. Theo ta thấy chi bằng...”

Nói tới đây Huyền lão này liền cười dâm một tiếng, cũng lại không có tiếp tục nói. Ba người huynh đệ của Huyền lão đều biết tính y háo sắc, chỉ cần thấy y cười như vậy là đã hiểu y muốn nói gì rồi.

Trần Văn Lộng lúc này chỉ muốn làm sao có thể thu được mỹ nhân vào lòng, bảo hắn làm gì hắn cũng nguyện ý, lúc này lại được cao nhân chỉ giáo, hắn có thể không sốt ruột hay sao. Thấy Huyền lão nửa chừng chỉ cười không nói thì liền sốt ruột hỏi:

“Huyền đại sư, không biết đại sư có cách gì, mau mau hướng dẫn vãn bối, chỉ cần chuyện hỷ sự này có thể thành công, tiểu bối nhất định sẽ hướng các vị đại sư hậu tạ.”

Huyền lão nghe vậy thì liền cười ha ha nói:

“Chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, hậu tạ thì không cần, chỉ sợ công tử không có nghe lọt tai mà thôi...”

“Xin đại sư cứ nói.” Trần Văn Lộng khẩn trương nói.

“Được rồi, nếu công tử đã có ý cầu, ta không nói thì thật là thất lễ. Ý của ta chính là, công tử nửa đêm hôm nay cứ tới bắt nàng ta về, sau đó gạo nấu thành cơm, lúc đó nàng ta có muốn không đồng ý thì cũng không được.”

Huyền lão nói xong lại cười hắc hắc một tiếng.

.

.

Mọi người thấy hay thì nhớ để lại một like ủng hộ tác với nhé.

Bạn đang đọc Ta Có Vô Hạn Nhân Phẩm sáng tác bởi hantinhem21
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hantinhem21
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.