Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cơ Chân Quân

Tiểu thuyết gốc · 2081 chữ

Còn nhớ lúc nhỏ,

Tuyết rơi ngoài cửa sổ,

Mẹ kể chuyện,

Cả gia đình quây quần bên bếp lửa

Nàng Chức Nữ khéo léo xuống trần

Nàng Hằng Nga xinh đẹp trốn khỏi mặt trăng

Na Tra đại náo long cung

Ngộ Không đấu với yêu ma

Nữ Oa vá trời

Đại Vũ khơi thông sông hồ

Kính trời, hiểu rõ thiện ác, một lòng hướng tới Thần Phật.

Trên con đường mòn đi lên núi, hai bên đường nở đầy hoa trắng, một thiếu niên đang ngân nga câu hát, trong giọng ca chứa đầy sự vui mừng, phấn khởi. Hắn tên là Cơ Chân Quân.

Cơ Chân Quân năm nay vừa tròn mười sáu tuổi, nhà hắn ở một ngôi làng nhỏ dưới chân núi. Hắn sống cùng với mẫu thân ở đây từ nhỏ cho nên mọi đường đi ngóc ngách hắn đều thông thuộc cả. Ngày hôm nay Cơ Chân Quân lại đi lên núi kiếm củi và săn thú rừng để trang trải cuộc sống qua ngày.

Hắn sở dĩ vui mừng như thế là bởi vì ngày hôm nay hắn đã bắt được hai con gà rừng lớn, mỗi con nặng khoảng năm đến sáu cân, ngoài ra hắn còn chặt được một bó củi lớn mang về nha.

Không những thế điều khiến cho hắn vui mừng hơn cả đó chính là võ công của hắn đã có một bước tiến lớn, nếu không phải hắn chăm chỉ luyện tập võ công hàng ngày thì cũng khó lòng mà bắt được ba con gà rừng lớn như thế này.

Nhờ có sư phụ dạy cho hắn một bộ thân pháp có tên là Tam Bộ Hành cho nên những bước di chuyển của hắn vô cùng tinh tế và nhẹ nhàng, hắn đã luyện bộ thân pháp này được tám năm rồi.

Tam Bộ Hành có ba tầng tất cả là Hành Địa, Hành Thủy, Hành Không. Hắn sau tám năm luyện tập thì đã luyện được tới tầng thứ hai là Hành Thủy, khi đạt tới bước này thì hắn có thể đi trên mặt nước.

Cơ Chân Quân trải qua nhiều năm luyện tập, cơ thể đã trở nên nhẹ nhàng, mặc dù đeo bó củi lớn nặng mười lăm cân ở trên lưng nhưng bước chân vẫn cứ linh động, hắn vừa xuống núi vừa thi triển bộ pháp.

Cơ Chân Quân ánh mắt sắc bén, đầu búi tóc chuy kế có bọc vải trắng, gương mặt thanh tú thoát tục, nhìn tựa như thiên tướng giáng trần. Thân mặc áo viên lĩnh màu đen huyền, vạt dài quá gối, hai tay áo rộng phất phơ theo gió, quần bằng là trắng. Ngang hông thắt đai dắt theo một con dao rựa bao gỗ bóng loáng. Từ nhỏ Cơ Chân Quân đã đi chân đất, nên da chân của hắn rất dày, khi leo núi thì như bay, gai góc cũng không sợ, ở Đại Việt gần như ai cũng đều đi chân trần cả.

Cơ Chân Quân vừa thi triển thân pháp, ánh mắt vừa ngước lên nhìn trời, hắn thấy sắc trời cũng không còn sớm nữa, mặt trời đã ngả về phía tây buông sát tới đỉnh núi. Hắn nghĩ tới mẫu thân đang đứng chờ ở nhà nên di chuyển càng lúc càng nhanh, chẳng mấy chốc đã xuống dưới chân núi.

Khi vừa về tới thôn, hắn đã nhìn thấy có rất nhiều người tụ tập, Cơ Chân Quân thấy vậy thì có chút tò mò. Lúc này trong tai hắn vang lên tiếng rèn sắt “keng keng”, hắn vội vàng tiến tới tiệm rèn tìm chủ tiệm hỏi:

“Chào bác, bác cho cháu hỏi phía trước có chuyện gì mà sao người ta họp đông quá vậy?”

Người Cơ Chân Quân vừa hỏi là chủ tiệm rèn duy nhất trong thôn này, tên là Nguyễn Bá Quang, đã hành nghề thợ rèn mấy chục năm, tay nghề rất cứng. Người này có bộ lông mày rậm, khuôn mặt phúc hậu, người hơi béo. Nguyễn Bá Quang nghe thấy có người hỏi thì dừng hai tay đang rèn sắt lại, khi nhận ra đó là Cơ Chân Quân thì đưa một tay đen sì cầm vải lau mồ hôi rồi cười nói:

“Cháu về rồi à, hôm nay thu hoạch không tệ nhỉ?”

Cơ Chân Quân nghe vậy thì một tay vỗ vào bên trên con dao rựa dắt ở ngang hông rồi niềm nở cười:

“Nhờ có bác làm cho cháu con dao này cho nên mới được như vậy đó, con gà này cháu xin biếu bác.”

Cơ Chân Quân nói xong liền cầm một con gà đưa ra cho Nguyễn Bá Quang, nếu không phải có ông ấy làm tặng hắn con dao sắc như thế này thì hắn cũng không thể kiếm được nhiều củi như vậy. Người nào tốt với hắn, dĩ nhiên hắn sẽ không quên báo đáp.

“Đươc, cảm ơn cháu, vậy ta cũng không khách khí!”

Nguyễn Bá Quang cười ha ha rồi đưa tay nhận lấy, sau đó gọi đứa con nhỏ trong nhà ra mang gà vào. Cơ Chân Quân nhân phẩm rất tốt cho nên người trong thôn ai cũng yêu quý hắn, mọi người đều là người quen, hàng xóm tối lửa tắt đèn có nhau cho nên cũng sẽ không quá câu lệ.

Lúc này Nguyễn Bá Quang mới lại chỉ về phía chỗ đông người mà nói:

“Cháu không biết chứ, hồi chiều có hai gã đàn ông đi qua thôn mình, khi đi ngang qua nhà cháu, chúng thấy mẫu thân cháu xinh đẹp nên nổi tà niệm. Lúc đó may mắn có quan nhân đi ngang qua nên mới dẹp được hai thằng giặc ấy, lúc này họ vẫn còn đang ở nhà cháu kia kìa, cháu mau về xem đi.”

Cơ Chân Quân lúc đầu nghe nói mẫu thân hắn bị kẻ xấu dòm ngó thì vừa tức giận vừa hoảng hốt, nghe tới phần sau hắn mới bớt lo lắng đi một chút. Thế nhưng mà trong lòng của hắn vẫn có chút không yên, hắn lập tức cúi chào một tiếng:

“Cảm ơn bác, cháu bây giờ lập tức về xem như thế nào.”

“Mau đi, mau đi..”

Nguyễn Bá Quang xua tay nói. Cơ Chân Quân cũng không dám chậm chễ, một mạch chạy thẳng về nhà. Nói xong trong tiệm rèn lại tiếp tục vang lên những tiếc rèn sắt keng keng...

“Xin nhường đường, xin nhường đường...”

Cơ Chân Quân vừa chạy vừa la lớn, trên người hắn mang theo bó củi to lại chạy nhanh cho nên rất dễ va phải người khác, hắn không muốn làm người ta bị thương nên phải hô lớn xin đường.

Cơ Chân Quân vừa chạy tới thì rất nhiều người nhận ra hắn, hắn cũng đáp lại chào mọi người. Khi đoàn người đã tránh đường sang hai bên, hắn lập tức nhìn thấy phía trước cổng nhà hắn có quan quân đang đứng trông. Hắn nhìn sơ qua thấy khoảng mười người, ai cũng mặc áo giáp bóng loáng, tay cầm thương dài, lưng dắt theo đao, nai nịt chỉnh tề. Vừa nhìn là biết trên người họ mỗi một món đồ đều là bảo vật, mắt ai lấy cũng sắc bén như ánh đao, toàn thân tỏa ra nhàn nhạt sát khí.

Cơ Chân Quân phỏng chừng tu vi của bọn họ rất cao, nhưng hắn không đoán được chính xác là đạt tới mức nào, hắn cảm nhận được sát khí trên người bọn họ, chứng tỏ đều là những chiến binh trải qua chiến trường sinh tử mà rèn luyện thành, tuyệt không phải là đám người bình thường.

Cơ Chân Quân chạy thẳng tới cổng nhà hắn, nhưng chưa kịp bước vào thì đã bị lính canh dựng thương chặn lại:

“Ngươi là người nào mà dám tùy tiện xông vào đây.”

Một người lính canh ở bên phải quát lên một tiếng, giọng nói cực kỳ nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén vừa nhìn liếc qua cũng khiến cho người khác cảm thấy như bị cắt da cắt thịt.

Cơ Chân Quân cảm giác như có lưỡi dao kề ngay cạnh cổ, trước ngực như có tảng đá đè nặng khiến hắn không sao thở nổi. Hắn không dám di chuyển tiếp nữa, hắn lùi lại hai bước, ánh mắt không hề sợ hãi nhìn về phía vị quan quân này rồi nói:

“Bẩm tướng quân, đây là nhà của thảo dân, hôm nay thảo dân lên núi kiếm củi, trên đường về nghe người ta nói mẫu thân trong nhà gặp chuyện cho nên vội vã quay về, trong lòng bội phần lo lắng, mong các vị tướng quân cho thảo dân vào trong thăm hỏi mẫu thân.”

Vị quan quân này nghe thấy Cơ Chân Quân ăn nói lễ phép thì nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới, sau đó lại đánh mắt nhìn sang người phía bên trái. Người kia hiểu ý, lập tức mở cửa chạy vào trong bẩm báo.

Lúc này, vị quan quân dựng thương chặn trước cửa có chút tán thưởng nhìn Cơ Chân Quân nói:

“Ngươi trông rất không tệ, mới từng này tuổi đã tu luyện tới Khai Huyệt tầng thứ tư.”

Cơ Chân Quân nghe xong cũng không có tỏ ra vui mừng, hắn biết đằng sau câu nói này còn có ẩn ý khác, hắn chỉ ôm quyền cúi người cảm tạ:

“Tướng quân quá khen.”

Cơ Chân Quân vừa mới nói xong thì cửa cổng lập tức mở ra, giọng nói quen thuộc ấm áp truyền vào tai hắn:

“Con trai, con về rồi sao, mau vào đây.”

Đứng trước mặt Cơ Chân Quân bây giờ chính là mẫu thân hắn, nàng tên là Nguyễn Thị Duyên. Mẫu thân hắn năm này đã ngoài ba mươi tuổi, nhưng gương mặt vẫn còn trẻ trung xinh đẹp như tuổi xuân thì, môi đỏ má hồng, lông mày thanh tú, đôi mắt diễm lệ, tuyệt nhiên không thua kém tiên tử giáng trần. Một thân áo viên lãnh cổ tròn bốn vạt, áo trắng bên trong lộ ra ngoài ôm lấy cổ, phía dưới là váy. Ngang hông thắt đai lưng nhỏ, tuyệt nhiên tôn lên vòng eo thon nhỏ nhắn. Hai chân đi hài tơ, trông rất xinh đẹp.

Ngay khi Nguyễn Thị Duyên vừa xuất hiện, sắc đẹp của nàng khiến cho người ta đều muốn nhìn mãi không thôi, ngay cả quan quân hai bên cũng không khỏi liếc trộm mấy cái. Cơ Chân Quân tới khi nhìn thấy mẹ hắn thì mới an lòng, giống như trút khỏi được tảng đá trong lòng.

Vị quan quân ngoài cổng xác nhận hai người thật sự là người thân thì lúc này mới thu lại tay thương, nhường đường cho hai người.

Cơ Chân Quân thấy vậy lập tức tiến tới hỏi thăm:

“Mẫu thân, người không sao chứ, lúc nãy nghe Quang bá nói nhà ta có kẻ xấu tới kiếm chuyện, con rất là lo lắng.”

Nguyễn Thị Duyên cầm lấy tay con trai rồi lấy ra một chiếc khăn, tay nàng vừa lau mồ hôi trên mặt Cơ Chân Quân vừa mỉm cười nói:

“Không sao, mẫu thân vẫn khỏe. Con hôm nay lên núi kiếm củi chắc cũng đã mệt rồi, mau vào trong nhà nghỉ ngơi, tiện thể ra mắt đại quan nhân, nếu không nhờ có vị đại quan nhân này giúp đỡ thì có lẽ ta cũng không được gặp lại con nữa.”

Cơ Chân Quân vui vẻ gật đầu đáp:

“Được, mẫu thân mau dẫn con vào ra mắt vị đại quan nhân kia, con phải cảm ơn ông ấy mới được.”

Cơ Chân Quân tháo bó củi lớn trên lưng ra rồi lập tức muốn theo mẫu thân hắn vào trong nhà ra mắt hai vị đại nhân trong lời mẫu thân hắn nói. Nhưng mà lúc này quan quân phía sau đột nhiên kêu lên:

“Khoan đã, đưa cho ta con dao dắt ở hông ngươi rồi đi vào ra mắt đại quan nhân cũng chưa muộn.”

.

.

Cảm tạ mọi người đã dành chút thời gian quý báu của mình để ủng hộ Tọa Hoài Bất Loạn, mong các vị tiếp tục theo dõi phần sau, cam đoan sẽ không làm cho chư vị thất vọng!!!

Bạn đang đọc Ta Có Vô Hạn Nhân Phẩm sáng tác bởi hantinhem21
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hantinhem21
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.