Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thành Quả Của Huấn Luyện

Tiểu thuyết gốc · 1104 chữ

[Sau khi Hoa Kì biết tin Triệu tiến sĩ chết, Jeam vui mừng mở hội nghị tuyên bố với cao tầng chính phủ việc này, nhận được tin ai ai cũng mừng rỡ, vui vẻ]

[Chính phủ Trung Quốc khi biết sự kiện này đã chỉ trích Hoa Kì hết sức nặng nề trên quốc tế, đồng thời tuyên bố hủy quan hệ ngoại giao giữa hai nước, tình trạng căng thẳng đến nổi hai bên có thể bùng phát chiến tranh bất cứ lúc nào]

[Cùng lúc đó, kết quả huấn luyện của khóa chiến sĩ đầu tiên đã có kết quả]

Ngô Thần lại thấy khung cảnh xung quanh thay đổi.

Trong một tòa nhà hoang cũ nát nằm vùng ngoại ô ở thành phố JuXan.

Một gã đàn ông trung niên khuôn mặt bặm trợn, râu ria rậm rạp đang ngồi trên ghế, tay cầm AK-47.

Bên cạnh hắn là 20 tên thanh niên, mỗi người đều sắc mặt âm trầm, có người còn đeo khẩu trang che kín mặt.

Một tên thanh niên khoảng 20 tuổi, khuôn mặt đẹp trai tuấn tú nói:"Dạo này bọn cớm càn quét nhiều lắm! Hàng hóa chúng ta không giao được cho khách, haizz, anh Thành, anh có biện pháp nào không?".

Gã đàn ông trung niên được gọi là Thành nói:"Tao cũng không có cách! Chính phủ vừa tuyên bố công văn mới, họ sẽ dùng mọi biện pháp đối phó với chúng ta".

Nghe vậy, đám thanh niên chỉ có thở dài, đồng thời cũng thầm tiếc nuối hàng hóa bị đình trệ không xuất ra được.

Trần Thành đang suy nghĩ mê man thì bên ngoài vang lên vài tiếng bước chân, tuy là âm thanh rất nhỏ nhưng với thính lực 30 năm của Trần Thành thì hắn vẫn phát hiện được người đến rất nhiều.

Lập tức hắn biến sắc, hô lớn:

"Hỏng! Chạy mau".

Dứt lời, Trần Thành xoay người bỏ chạy, tay hắn nhanh nhạy mở khóa chốt an toàn của AK-47.

Đám thanh niên nghe vậy dồn dập đứng lên, âm thanh "Lạch cạch" mở chốt an toàn của súng vang lên dày đặc, báo hiệu sắp có chuyện xảy ra.

Trần Thành bỏ chạy đầu tiên, hắn chạy đến cửa sổ tầng lầu rồi nhảy xuống.

"Bạch".

m thanh nhẹ nhàng tiếp đất vang lên, kèm với đó là vài chục tiếng nổ súng phía sau hắn gầm lên dữ dội.

"Hừ, bọn cớm này nhanh thật! Nhưng cũng may là có đám đàn em phía sau cản đường, ít ra cũng cầm cự được vài phút chứ?".

Vừa nói, Trần Thành vừa khéo léo bám vào lan can tầng 4 rồi tiếp tục nhảy xuống.

Liên tục như vậy vài lần, cuối cùng hắn cũng đáp xuống tầng trệt.

"Bịch".

Trần Thành nhẹ nhõm đáp xuống đất, tiếng súng phía sau cũng đã kết thúc vài giây trước, hắn ngẩng đầu lên nhìn phía trước.

Một tên thanh niên mặc quân phục của bộ đội đặc chủng, tay cầm trường đao, khuôn mặt lạnh nhạt nhìn xem Trần Thành, ánh mắt phảng phất như nhìn người đã chết.

"Hừ".

Trần Thành vừa hừ lạnh, tay đã nâng AK-47 trong tay, không nói nhảm một câu đã nổ súng về phía tên lính trước mặt.

Hắn nổ súng liên tục, do là đặt chế độ bắn liên thanh niên AK-47 chẳng hề cố kỵ nả thẳng từng viên đạn vào hướng tên lính.

Tên thanh niên chỉ cười nhạt, cơ hồ tiếng súng vừa vang lên hắn đã nhẹ nhõm lách qua một bên.

Viên đạn sượt qua lưng tên thanh niên, đi kèm với đó là những phát đạn phía sau đã tới.

Tên thanh niên vừa tránh né vừa tiến về phía trước, mỗi bước chân của hắn đặt lên là có vài viên đạn sượt qua người hắn.

Cứ như vậy, đến khi 30 viên đạn AK-47 trong băng đạn đã hết sạch, Trần Thành mới ngẩn người nhìn tên thanh niên, khuôn mặt vẫn lộ ra vẻ không thể tin nổi.

"Cạch".

AK-47 trong tay chẳng biết đã rơi xuống đất từ lúc nào, khuôn mặt Trần Thành vẫn lệ vẻ kinh hoảng, đôi mắt nhìn chằm chằm tên thanh niên như muốn lồi ra.

Tên thanh niên cười nhạt, hắn thích cảm giác này!

Cảm giác viễn siêu người khác, không phải về tiền bạc, địa vị, quyền lực hay mỹ nữ mà là thuần túy về sức mạnh.

Đúng vậy, là sức mạnh!

Một người học võ dù giỏi đến đâu cũng không thể đánh lại 100 người bình thường, đây không phải là về lượng mà là về thể chất của nhân loại đã định sẵn như vậy, không có người quá mạnh, chỉ có người quá yếu.

Chính vì sức mạnh của một người không thể làm được gì nên nhân loại thường tập hợp lại với nhau nhằm tạo nên một khối để thay đổi sự việc, sự vật.

Có đoàn kết mới có sức mạnh!

Câu nói này là châm ngôn của bao đời nay, nhưng hôm nay, nó lại bị thay đổi chỉ vì sản phẩm của nhân loại chế tạo ra.

Một người cũng có khả năng đánh 100 người, thậm chí 1000 người.

Sau này, tên thanh niên biết việc này có ý nghĩa như thế nào, xã hội sẽ phân chia thành hai giai cấp, không còn là người giàu và người nghèo nữa mà thay vào đó là phàm nhân cùng tiến hóa giả!

Danh tự tiến hóa giả này được chính phủ Trung Quốc đặt cho, nhằm mục đích phân biệt chiến sĩ thường và chiến sĩ đã được tiêm thuốc biến đổi gen 1.0.

Đã có thuốc biến đổi gen 1.0 thì sau này sẽ có thuốc biến đổi gen 2.0, 3.0 thậm chí là 4.0 chăng?

Điều này không phải là thanh niên có thể nghĩ đến, nhưng hắn vẫn ôm tâm lý mong đợi, mong rằng mình có thể càng lúc càng biến cường, viễn siêu người thường.

Tên thanh niên vừa nghĩ vậy, thân hình hắn khẽ động, trường đao nhanh như chớp vung lên, đi kèm đó là một vệt máu tươi đặc sệt văng ra, đầu lâu của Trần Thành cũng văng ra vài mét rồi đứng im, trên đầu lâu vẫn để lộ khuôn mặt kinh hoảng của Trần Thành.

Xong việc, tên thanh niên xoay người rời đi, tai nghe trong lỗ tai cũng vang lên tiếng nói của đồng đội:

"Tất cả đã chết, mời đội trưởng cho chỉ thị".

Bạn đang đọc Ta Có Thể Thôi Diễn Tương Lai sáng tác bởi NgườiQuanSát
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NgườiQuanSát
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.