Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

An Dật Thiên sợ hãi

Phiên bản Dịch · 1573 chữ

1, Bỏ qua An Dật Thiên, nhường hắn rời đi (100)

2, gọi An Dật Thiên quay lại, kí chủ chủ động nói xin lỗi, nói mình mới vừa rồi là nói nhảm, nhường hắn cùng Lâm Tuyết tiếp tục trò chuyện, kí chủ chủ động rời đi (10)

3, Dùng nhược điểm để uy hiếp An Dật Thiên, bắt công ty của hắn đặt hàng mà còn phải đặt gấp ba mươi lần so với những năm trước (100000)

Tiền thưởng một trăm ngàn! ! !

Không cần nghĩ thì cũng biết nên chọn cái lựa chọn nào !

"An tổng, đơn đặt hàng không đặt cũng được, thế nhưng tôi khuyn ngài công ty càng lớn, việc buôn bán lại càng phải có lương tâm,có một vài thứ trong cuộc sống cũng phải có chút lương tâm. Bằng không. . ."

An Dật Thiên lúc đầu còn khinh thường lời nói của gã nhìn có vẻ giống tiếp thị lại rất bình thường này, thậm chí nửa câu đầu của Lâm An bị hắn trực tiếp bỏ qua.

Nhưng mà vừa đi được vài bước, nghe được Lâm An hai chữ cuối cùng kéo dài ra, chân của hắn trong chốc lát lại dừng lại.

Lâm Tuyết nghi hoặc nhìn xem bóng lưng của An Dật Thiên, vừa rồi Lâm An nói câu kia, tự nhiên lại khiến An Dật Thiên dừng lại, chuyện gì đã xảy ra?

Nếu từ phía sau lưng nhìn, An Dật Thiên xác thực chỉ vỏn vẹn đứng lại.

Nhưng mà nếu như đối diện với An Dật Thiên, liền có thể nhìn ra trên khuôn mặt mập mạp của hắn có vài phần nghiêm túc hơn, trong đôi mắt có phần bối rối giống như làm việc ác mà bị lộ vậy!

"Ngươi mới vừa nói cái gì?"

An Dật Thiên quay đầu lại, đôi mắt chim ưng của hắn nhìn chằm chằm vào Lâm An đôi mắt của hắn giống như nhìn muốn nhìn đến tâm can của Lâm An.

Trên đời này có vài loại người chỉ dùng ánh mắt hoàn toàn có thể làm người ta cảm giác sợ hãi!

Nếu như là trước đây Lâm An, thật là có khả năng bị An Dật Thiên dùng con mắt này mà bị hù dọa đến mức chân đứng không vững.

Nhưng hiện tại, dưới ánh mắt của mình, bí mật của tất cả mọi người đều không có chút nào bí mật đối với hắn. Hắn sợ? Không tồn tại!

Thử hỏi một kẻ bị ngươi nhìn hết tâm can thì người còn có thể sợ hắn không?

Lâm An ngồi xuống, cười nhạt một tiếng: "An tổng, chúng ta ngồi xuống trò chuyện đi."

An Dật Thiên nhìn chằm chằm vào Lâm An, nhìn một lúc lâu, thấy Lâm An một mực coi hắn như người tàng hình còn bình tĩnh rót vào ly một chút rượi khiến hắn một mực không thể nhìn thấu tên thanh niên trẻ tuồi này.

Do dự trong chốc lát, An Dật Thiên cuối cùng trở lại bàn ăn, lại ngồi ở đối diện Lâm An.

Lần này, hắn trực tiếp không nhìn Lâm Tuyết, đôi mắt nhìn chằm chằm Lâm An, mười phần coi trọng hắn.

Không, đây không phải coi trọng, đây là cảnh giác,còn có một chút gì đó hung ác xen vào.

Đứng ở một bên Lâm Tuyết lúc này ngược lại là có chút lúng túng cùng không biết vì sao.

Đến cùng phát sinh cái gì?

Như thế nào An tổng sắc mặt đột nhiên trở nên đáng sợ như vậy?

Còn nữa, Lâm An là một tên tiếp thị quèn, sao lại có thể hùng dũng như vậy?

Rõ ràng khi mình nhìn vào ánh mắt của An Dật Thiên cũng suýt bị hù, vậy mà Lâm An lại không có chút nào để ý, biểu tình lạnh lùng đến cực điểm.

Lâm Tuyết trong lúc nhất thời cũng bị trấn uy, chủ động ngồi ở bên cạnh Lâm An, theo bản năng không quấy rầy bọn họ.

An Dật Thiên cùng Lâm An trầm mặc không nói chuyện.

Hắn đang đợi Lâm An nói chuyện.

Nhưng mà ai biết người thanh niên này tâm tính lại có thể như thế ổn trọng, một câu à không thậm chí một động tác yếu thế cũng không có, làm cho nội tâm bên trong của An Dật Thiên càng này càng cảm nhận được áp lực.

Chẳng lẽ lại, hắn thật biết mình bí mật?

Hay là hắn lại nói dối mình, muốn mình bị hố?

"Ngươi căn bản không biết gì, hơn nữa, cũng không có chứng cứ!"

An Dật Thiên chăm chú nhìn Lâm An.

Mà Lâm An chỉ là cười nhạt một tiếng, cũng không nói lời nào.

Điều này làm cho nội tâm của An Dật Thiên lung lay, gia hỏa này, đến cùng có biết hay không? Còn nếu như hắn biết thì hắn có chứng cớ hay không?

Nếu như không có chứng cứ, vì sao có thể bình tĩnh như vậy?

LIền một câu cũng không buồn nói?

Tâm của An Dật Thiên bây giờ là triệt để hoảng sợ, đúng lúc hắn rốt cuộc nhịn không được, Lâm An lại mở miệng.

"An tổng, chuyện hai mươi ba năm trước tất cả tôi đều biết, vậy ngài nghĩ tôi có thể lừa ngài sao?"

Đồng tử của An Dật Thiên co rụt lại.

Sự kiện hai mươi ba năm trước, làm sao có thể, làm sao có thể bị phát hiện!

Rõ ràng chứng cứ đều bị hắn tiêu hủy sạch sẽ, thậm chí ngay cả thi thể cũng bị hắn đốt, làm sao có thể sẽ bị phát hiện! ?

Không có khả năng! Đây tuyệt đối không có khả năng! !

Chờ một chút! ! !

Trong đầu An Dật Thiên đang điên cuồng suy nghĩ, chợt hắn nhớ tới còn có một cái chứng cớ không có tiêu hủy.

Chính là tên sát thủ mà hắn đã thuê!

Hắn, còn sống!

Lẽ nào, tin tức bị lộ ra chính do tên sát thủ này làm?

Thế nhưng đều là việc của hai mươi ba năm trước, nếu đúng là tên sát thủ lộ thông tin, đã sớm có người báo cho hắn biết mới đúng a!

Làm sao có thể, làm sao có thể thật sự không có ai báo cho hắn, mà hắn cũng không bị cảnh sát sờ gáy nữa. ..

Nội tâm An Dật Thiên bên trong mười phần loạn, thời điểm này hắn mới thật sự lo lắng.

Nếu như là không có chứng cứ thì hắn cũng sẽ không lo sợ lắm, nhưng mà nếu như tên sát thủ kia còn sống, nếu như hắn bán đứng mình, vậy khẳng định có chứng cớ!

Ví dụ như: lúc trước tiền công được hắn chuyển cho tên sát thủ.

Cùng với, lá thư tay!

Lúc trước internet còn không phổ cập, bọn họ liên hệ chính là dùng thư tay.

An Dật Thiên ở bên này thư tay đã sớm hủy, thế nhưng sát thủ bên kia, ai biết được!

An Dật Thiên cũng chưa bao giờ kiểm qua, không biết tên sát thủ đến cùng có hay không tiêu hủy thư tay.

Nếu quả thật vẫn còn, đó chính là bằng chứng a!

"Ngươi rốt cuộc là ai! Làm sao có thể biết những sự việc này?"

An Dật Thiên chất vấn cùng lạnh giọng.

Thời điểm này hắn rốt cuộc cũng không chối nữa, câu này chất vấn, liền là thừa nhận chính mình làm qua việc đó.

Cùng lúc đó, Lâm An lần nữa xuất hiện lựa chọn.

1, Tiếp tục im lặng, đợi đến khi An Dật Thiên chuẩn bị muốn ra về liền nói cho hắn biết bí mật (1000)

2, Trả lời An Dật Thiên, ta là Lâm An, chính là ba ba ngươi (1000)

3, Không trả lời vấn đề của An Dật Thiên, yêu cầu hắn tiếp tục việc đặt hàng, ba trăm đơn đặt (10000)

Ngạch. . . Cái thứ hai tuyển hạng cái quỷ gì, cái thứ này sao lại nghịch ngợm như vậy?

Lâm An trầm mặc một cái, ngẩng đầu, nhìn An Dật Thiên: "An tổng, chuyện khác tạm thời không đề cập tới, liên quan về đơn đặt hang lần này, tôi nghĩ cùng ngài nói một chút."

"Chỉ là một cái đơn đặt hàng?"

An Dật Thiên sững sờ.

Gia hỏa này, nắm giữ mình nhiều như vậy bí mật, tự nhiên chỉ là vì một đơn đăt hàng?

Ni mã. . . Liền vì chút chuyện như vậy, liền làm cho ta kinh hồn bạt vía!

"Không không không! Cũng không phải là một đơn đặt hàng, mà là ba trăm đơn đặt."

Phốc!

Một bên Lâm Tuyết nâng ly rượu lên, đang muốn uống một hớp rượu để trấn tĩnh, nghe xong câu nói của Lâm An kém chút phun rượi ra ngoài.

Ba trăm cái đơn đặt hàng! !

Thằng dịch: hello mọi người thì hôm nay đến tận sáng mai có lẽ vậy mình sẽ liên tục dịch có lẽ sẽ được khoảng 6,7 chap gi đó tùy vào tâm trạng và độ siêng năng bắt đầu từ tuần sau có lẽ sẽ rất ít ra chương 1 ngày có lẽ ra 1 chương là cực hạn yên tâm ko drop đâu

Bạn đang đọc Ta Có Thể Thấy Được Nhược Điểm Của Con Người(bản dịch) của Tòng Kim Thiên Khai Thủy Nhật Tiên Bối
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kuhgaming
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 114

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.