Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tử Tiêu Cung

Phiên bản Dịch · 1012 chữ

"Yên tâm đi, Thanh Nữ cái gì cũng không biết, hơn nữa ta cũng đã trục xuất con bé khỏi sư môn."

Lam Hải Thiên lắc đầu, đưa hồ sơ của Trần Mạc Bạch cho tu sĩ chấp pháp bên cạnh, sau đó dùng điện thoại di động quét hồ sơ của Thanh Nữ, gửi cho một người bạn để điều tra sâu hơn.

"Đây không phải do ngươi quyết định. Dù sao cô ta từng là đồ đệ của ngươi, chúng ta vẫn cần giám sát cô ta trong một thời gian ngắn."

"Ngươi là người của Chính Pháp điện, làm việc trọng chứng cứ, Thanh Nữ cô ta không hề phạm tội."

"Chính vì ta làm việc dựa trên chứng cứ nên cô ta mới được thả. Nếu cô ta vẫn là đồ đệ của ngươi, chúng ta có thể danh chính ngôn thuận bắt giữ cả hai."

Nghe những lời này, Cốc Trường Phong tức giận hừ một tiếng, nhưng cũng không tranh luận thêm nữa.

"Cốc sư huynh, tại sao ngươi không chọn chạy trốn?"

"Ngươi đưa danh thiếp cho Thanh Nữ, để con bé chuyển đến tay ta, chính là muốn ép ta chạy trốn, như vậy ngươi sẽ có cớ dùng thủ đoạn của Chính Pháp điện để thẩm vấn ta."

Cốc Trường Phong lạnh lùng nhìn Lam Hải Thiên, nói ra tâm tư của hắn. Nhưng Lam Hải Thiên nghe xong chỉ mỉm cười.

"Với thiên phú của sư huynh, nếu tu hành bình thường, có lẽ đã đạt đến cảnh giới cao hơn hiện tại. Xem ra cấm thuật thật sự quấy nhiễu tâm thần con người."

Cốc Trường Phong nhắm mắt lại, không nói lời nào.

Lam Hải Thiên thẩm vấn một hồi, thấy y thật sự không muốn mở miệng nữa, cũng không truy vấn thêm.

Rời khỏi phòng thẩm vấn, Lam Hải Thiên bóc tấm vấn tâm phù dán trên cửa, xác nhận đâu là thật, đâu là giả trong những lời Cốc Trường Phong vừa nói.

"Lam tiên sinh, tiếp theo chúng ta làm gì?"

Trong văn phòng bộ cảnh sát, nhân viên văn phòng sau khi tổng hợp tư liệu của Cốc Trường Phong và Thanh Nữ, liền giao cho Lam Hải Thiên, chờ đợi chỉ thị tiếp theo.

"Trước tiên hãy giam giữ hắn, sau đó khi ta rời đi sẽ áp giải hắn."

"Được rồi, vậy nữ đồ đệ kia và cậu học sinh kia, chúng ta có cần phái người giám sát không?"

"Ta sẽ sắp xếp người."

"Vâng."

Trần Mạc Bạch đưa Thanh Nữ về nhà và ở lại một lúc.

Đó là một căn hộ riêng ở Đan Hà thành. Sau khi hỏi han, hắn mới biết Thanh Nữ mồ côi cha mẹ từ nhỏ, lớn lên trong viện phúc lợi.

Năm mười lăm tuổi, nhờ kết quả vấn đáp xuất sắc, Thanh Nữ được Cốc Trường Phong đến trường giảng dạy thu nhận làm đồ đệ, bắt đầu làm việc ở tiệm thuốc Trường Thanh. Sau đó, dưới sự giúp đỡ của sư phụ, cô thuê căn hộ này, bắt đầu cuộc sống tự lập.

Trần Mạc Bạch cảm nhận một chút, vì là phòng thuê nên thiết bị đều khá bình thường, chỉ cung cấp linh khí cơ bản - nhất giai hạ phẩm.

"Đối với tôi, sư phụ như một người cha. Nhưng họ nói lão sư tu luyện cấm thuật, là kẻ xấu."

Lúc Thanh Nữ nói những lời này, hốc mắt cô lại đỏ hoe. Có lẽ vì từ nhỏ trải qua nhiều khổ cực, tâm trí kiên cường nên tâm trạng cô đã ổn định hơn, không còn kích động như lúc đầu.

Trần Mạc Bạch lại an ủi Thanh Nữ một hồi. Thấy trời đã về chiều, hắn cáo từ ra về.

Thanh Nữ đứng dậy tiễn hắn ra cửa. Khi chỉ còn một mình trong căn phòng trống rỗng, cô dựa lưng vào cửa, ngồi sụp xuống. Nghe tiếng bước chân Trần Mạc Bạch xa dần rồi khuất hẳn, Thanh Nữ ôm lấy chân, vùi đầu vào gối, khẽ nấc lên từng tiếng.

……

"Chân nhân, đây là báo cáo vụ án Cốc Trường Phong."

Trên đỉnh Linh Phong, vẫn là căn nhà gỗ quen thuộc, Lam Hải Thiên cung kính giơ bản báo cáo do chính mình soạn thảo lên quá đầu.

Một luồng thần thức mênh mông từ trong nhà gỗ lộ ra, trong nháy mắt đã xem xong toàn bộ nội dung báo cáo.

"Năm kẻ năm xưa lấy cấm thuật từ Tử Tiêu Cung, toàn bộ đã sa lưới sao?"

"Vâng, Cốc Trường Phong là kẻ cuối cùng. Tuy nhiên, ta nghi ngờ vụ án này còn ẩn tình, do không tiện sử dụng thủ đoạn phi thường nên không thể thẩm vấn ra thông tin hữu ích."

Lam Hải Thiên phá án nhiều năm, trời sinh có một loại linh cảm. Nếu vụ án hoàn toàn khép lại, tâm linh hắn sẽ cảm thấy vui sướng, ý niệm thông suốt, ngược lại thì tâm thần bất an.

"Vậy cứ như vậy đi, dù sao người đã ở trong tay ngươi, nếu còn ẩn tình, ngươi cứ từ từ ép hỏi là được."

Trong nhà gỗ, Thích Thanh chân nhân nói bằng giọng điệu bình thản, dường như không mấy quan tâm đến kết quả phá án của Lam Hải Thiên.

"Xin hỏi chân nhân, đồ đệ của Cốc Trường Phong nên xử lý như thế nào?"

"Hả? Loại chuyện này mà cũng cần xin chỉ thị của ta sao?"

Nghe thấy giọng điệu có chút bất mãn của Thích Thanh chân nhân, Lam Hải Thiên chỉ biết cười khổ, lấy điện thoại di động ra, gửi cho chân nhân trong nhà gỗ hồ sơ nội bộ của Câu Mang đạo viện mà hắn có được bằng thủ đoạn phi pháp: "Đây là hồ sơ của Thanh Nữ, kính xin chân nhân xem qua."

"A, không ngờ lại là con bé."

Thích Thanh chân nhân xem xong, ngữ khí đầy kinh ngạc.

Bạn đang đọc Ta Có Một Thế Giới Tu Tiên (Dịch) của Thuần Cửu Liên Bảo Đăng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi H.vân_hy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.