Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giải quyết hậu quả (2)

Phiên bản Dịch · 1117 chữ

"Lam tiên sinh, đã bố trí trận pháp xung quanh, cũng sơ tán cư dân xung quanh."

"Ừ, tiếp theo giao cho ta."

Lam Hải Thiên gật đầu, một chiếc vòng tay màu bạc tối từ ống tay áo bay ra, rơi xuống lòng bàn tay hắn. Nhưng ngoài dự đoán của hắn, Cốc Trường Phong vậy mà bó tay chịu trói.

"Vì sao ngươi không phản kháng?"

"Ta hiểu pháp luật, tu luyện cấm thuật tối đa bị giam cầm 60 năm, nếu ta phản kháng, ngươi giết ta cũng chẳng ai kêu oan cho ta."

Cốc Trường Phong mặc cho Lam Hải Thiên còng tay mình lại.

Cổng trường Tiên Môn trung học số 1.

Trần Mạc Bạch nhâm nhi ly nước vải tươi trong quán trà sữa, vừa lướt điện thoại vừa hướng mắt về phía cổng trường.

Mới đây, Thanh Nữ cuối cùng cũng đã trả lời tin nhắn của hắn.

Đúng như hắn dự đoán, cô ấy trước đó đang ở trong phòng tu luyện, điện thoại bật chế độ hỗ trợ tu luyện nên mọi thứ đều im lặng.

Giờ đây, thời gian tu luyện đã kết thúc, sau khi Thanh Nữ nhìn thấy tin nhắn, liền lập tức trả lời.

"Sau này cậu đừng tìm tôi nữa!"

Trần Mạc Bạch nhìn thấy tin nhắn này, sắc mặt thoáng do dự, sau đó soạn một tin nhắn trả lời.

"Tôi đang ở trước cổng trường cô."

"Cậu muốn làm gì?"

Thanh Nữ lập tức nhắn lại, Trần Mạc Bạch cảm thấy cô thật kỳ lạ. Hắn chỉ muốn xin lỗi về việc cô ấy bị trục xuất khỏi sư môn, nhưng sao lại có cảm giác cô ấy đang nghĩ đến những điều không hay.

"Cô muốn uống gì? Tôi mua cho, ra ngoài là uống được ngay."

Một lúc lâu sau, khoảng hai ba phút, Thanh Nữ mới trả lời.

"Chờ đã!"

Bên trong trường học.

Thanh Nữ đeo cặp sách nhỏ, đang định rời đi. Một thiếu niên mặc đồng phục học sinh, nở nụ cười rạng rỡ tiến lại gần.

"Để tôi đưa cô về nhà."

"Không cần, tôi có hẹn với bạn."

Thanh Nữ lắc đầu, xoay người rời đi.

Thiếu niên xán lạng cũng không để ý, dù sao hắn cũng không phải mới bị từ chối một hai lần.

Thanh Nữ đeo khẩu trang, đội mũ tròn nhỏ bước ra khỏi cổng trường. Nếu không phải Trần Mạc Bạch quen thuộc dáng vẻ đeo khẩu trang của cô, lại thêm cô tiến lại gần, thật sự hắn cũng chưa chắc nhận ra.

"Tôi xin lỗi, chuyện cô bị trục xuất khỏi sư môn."

Trần Mạc Bạch đưa ly nước trái cây cho Thanh Nữ, trước tiên bày tỏ thái độ thành khẩn xin lỗi. Dù sao không phải ai cũng có tư cách bái nhập môn hạ tu sĩ Trúc Cơ, Thanh Nữ bị trục xuất sư môn, sau này trong hồ sơ cả đời, đều sẽ lưu lại vết nhơ này.

"Nói chuyện ở chỗ khác đi."

Thanh Nữ nhận lấy nước trái cây, nhìn trái nhìn phải một chút, xác nhận không ai nhận ra mình, vẫy tay với Trần Mạc Bạch, hai người cùng lên xe buýt rời đi.

"Có chuyện gì vậy?"

Vì đang là giờ tan học, trên xe buýt chật kín người, Trần Mạc Bạch và Thanh Nữ chỉ có thể đứng sát nhau. Hắn rất tò mò, nhưng cô chỉ lắc đầu, dường như tâm trạng không tốt, cũng không nói gì.

Cuối cùng, bọn họ đến quán cá nướng mà Thanh Nữ thích nhất.

"Trong trường học có quá nhiều người biết tôi, nếu như bị bạn học nhìn thấy tôi đi cùng cậu, đi cùng một người ngoài trường, đến lúc đó khẳng định sẽ có tin đồn."

Lúc này, Thanh Nữ mới lên tiếng, nói một câu khiến Trần Mạc Bạch cảm thấy rất kỳ lạ.

"Cô nổi tiếng ở trường lắm sao?"

"Cũng tạm, xem như là một trong những học sinh nổi tiếng nhất đi."

"Ồ."

Trần Mạc Bạch nghe xong, nhìn dung nhan tuyệt mỹ của Thanh Nữ sau khi cô tháo mũ và khẩu trang, không khỏi gật đầu nhẹ.

Hắn cho rằng Thanh Nữ tại Tiên Môn trung học số 1, hẳn là hoa khôi trường, hơn nữa lại là môn hạ tu sĩ Trúc Cơ, có lẽ cảnh giới luyện khí cũng không thấp, cho nên mới nổi danh.

"Hôm nay đến tiệm thuốc Trường Thanh tìm cô, Cốc tiền bối nói bởi vì cô tự ý sử dụng dược trì của ông ấy, phạm vào cấm kỵ của Luyện đan sư, cho nên ông ấy đã trục xuất cô khỏi sư môn, đây là sự thật sao?"

Lúc này, Trần Mạc Bạch đã bình tĩnh lại từ tâm trạng kích động ban đầu, trước tiên xác nhận lại thông tin mà mình biết với Thanh Nữ.

Hắn đang nghĩ, có thể Cốc Trường Phong chỉ đang nói đùa hay không, dù sao lần trước nghe được cuộc đối thoại giữa hai thầy trò, cảm thấy tình nghĩa thầy trò vẫn rất sâu đậm.

"Không sai, giữa các Luyện đan sư đích thực có loại cấm kỵ này, bình thường cũng sẽ không sử dụng dược lô và dược trì của người khác, nhưng có một ngoại lệ, đó chính là giữa thầy trò."

"Sư phụ sẽ, vào thời điểm đồ đệ xuất sư, đem dược lô và dược trì mình đã dùng qua đưa cho đệ tử, đại biểu cho tay nghề đồ đệ đã đăng đường nhập thất. Lão sư đã sớm nói qua, sẽ ở thời điểm tôi xuất sư, đem bộ thiết bị luyện đan trong tiệm thuốc này đều đưa cho tôi."

"Hôm trước ông ấy cũng biết tôi đang dùng dược trì của ông ấy điều hòa dược dịch, cũng không có nói gì, nhưng hôm nay đột nhiên liền nổi trận lôi đình, mặc kệ ba bảy hai mươi mốt liền đuổi tôi ra..."

Nói tới đây, hốc mắt Thanh Nữ ửng đỏ, môi mím chặt, khẽ run rẩy.

"Thật xin lôi, có thể là vì tôi."

Trần Mạc Bạch nghe xong, chỉ có thể xin lỗi lần nữa.

"Không liên quan đến cậu, đại khái là bình thường tôi không đủ dụng công, bất mãn của lão sư đối với tôi tích lũy bộc phát, mới có chuyện hôm nay. " Thanh Nữ lắc đầu, ngược lại đổ trách nhiệm lên người mình, "Sau khi ăn xong, tôi lại đi qua tiệm thuốc, nhận sai với lão sư, hi vọng ông ấy có thể tha thứ cho tôi."

Bạn đang đọc Ta Có Một Thế Giới Tu Tiên (Dịch) của Thuần Cửu Liên Bảo Đăng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi H.vân_hy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.