Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 55

Phiên bản Dịch · 2077 chữ

Ngủ quá nhiều không khiến tinh thần tốt hơn, mà ngược lại sẽ làm tinh thần càng thêm uể oải.

Cố Thiên Thụ ngủ cả ngày, cho đến khi chạng vạng mới bị Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng đánh thức.

Ngay khi mở to đôi mắt, Cố Thiên Thụ mờ mịt. Hắn nhìn hai gương mặt giống hệt trước mặt mình, điều đầu tiên xuất hiện chính là cảm thấy xa lạ.

Ta là ai? Bọn họ là ai? Vì cái gì ta lại ở đây, tại sao bọn họ lại kêu ta? Mê mang chỉ duy trì trong chớp mắt, Cố Thiên Thụ liền mau chóng tỉnh táo lại. Nhưng tình huống này lại khiến hắn cảnh giác.

Đây tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt.

“Lân Đường, sao lại ngủ cả ngày thế?” Sở Địa Tàng thuần thục ôm Cố Thiên Thụ vào lòng. Ánh mắt hắn ôn nhu, động tác cũng ôn nhu, nhìn Cố Thiên Thụ giống như đang nhìn trân bảo: “Không sợ tối không ngủ được sao.”

Cố Thiên Thụ không dám giãy giụa, đầu hắn tựa vào vai Sở Địa Tàng không nhúc nhích, tùy ý để Sở Địa Tàng đùa nghịch.

“Sao không cho ta ôm một cái.” Sở Thiên Hoàng nhỏ giọng oán thầm một câu.

“Gì?” Sở Địa Tàng mặt không đổi sắc nhìn qua.

“Không có gì. Ta nói, Lân Đường nhất định đói bụng rồi.” Sở Thiên Hoàng biết Sở Địa Tàng vẫn còn đang tức giận vì lần đầu tiên, vì thế không dám nói nhiều, chỉ than thở: “Không biết còn thù dai đến lúc nào nữa.”

Sở Địa Tàng đương nhiên nghe thấy nhất thanh nhị sở. Chẳng qua sắc mặt hắn thản nhiên, làm bộ như không nghe thấy, ôm Cố Thiên Thụ đứng lên đi đến bên bàn ăn.

Cơm chiều vẫn là cháo, tuy có thêm chút thịt băm nhưng vẫn không thể giấu đi bản chất thật của nó là cháo. Cố Thiên Thụ vừa thấy liền mím môi.

Ngày nào cũng cháo, ai chả ngán.

“Ha, Lân Đường, ngươi đừng thấy đây chỉ là một chén cháo nhỏ nhưng nó vô giá đó nha.” Sở Thiên Hoàng dùng đũa gõ gõ chén: “Dù ta có muốn ăn nhưng đứa em trai kia cũng không nhất định sẽ nấu cho ta đó.”

“Ồn ào.” Sở Địa Tàng lạnh lùng trừng Sở Thiên Hoàng một cái.

“…” Có vô giá đến đâu thì nó vẫn là một chén cháo. Cố Thiên Thụ đang đói bụng, nhưng hắn không phải muốn tuyệt thực, chỉ là không muốn ăn mà thôi.

Thấy hắn buông đũa xuống, sắc mặt Sở Địa Tàng âm trầm.

“Ăn.” Biểu tình Sở Địa Tàng vô cùng nghiêm túc, cũng khiến Cố Thiên Thụ biết hắn không nói chơi.

Nhìn thấy Sở Địa Tàng thế này, cảm xúc ủy khuất khó có thể nói ra thành lời ùa vào lòng Cố Thiên Thụ — Lúc trước Vân Đình đối xử với hắn thế nào, mà bây giờ Sở Địa Tàng lại đối xử với hắn thế nào? Có phải đối lập quá mức hay không hả!

“Ăn.” Sở Địa Tàng lạnh lùng nói: “Ta sẽ không nói đến lần thứ ba.”

Ha ha, ăn, ăn shit đi thôi. Cố Thiên Thụ giận dữ, ném đũa, xoay người rời đi. Nhưng còn chưa đi được mấy bước thì đã bị Sở Địa Tàng kéo vào ngực.

Nụ hôn cưỡng ép khiến Cố Thiên Thụ không thể thở nổi, bàn tay chui vào trong quần áo nói cho Cố Thiên Thụ biết Sở Địa Tàng muốn làm gì. Cố Thiên Thụ kéo tóc Sở Địa Tàng, nhưng lại không thể lay chuyển chút nào. Cho đến khi Sở Địa Tàng hôn Cố Thiên Thụ đến mặt đỏ thở dốc mới cúi đầu thì thầm bên tai Cố Thiên Thụ: “Nếu ngươi không muốn ăn thì chúng ta đi ngủ.”

Con ngươi Cố Thiên Thụ co rút lại — hắn đương nhiên hiểu cái từ đi ngủ kia có ý nghĩa gì.

“Ai da~, ngọt ngào quá nha.” Sở Thiên Hoàng đặt chén cơm xuống, mặt than nói: “Ngọt đến nỗi khiến người ê răng.”

Ngọt thì làm sao có thể ê răng, ê răng thì không phải do chua hay sao. Cố Thiên Thụ mạc danh kỳ diệu thất thần.

“Sao?” Sở Địa Tàng nhướng mày: “Ngươi muốn nói cái gì.”

“À, ta chỉ là đang khen cơm chiều ngươi nấu ăn rất ngon thôi mà.” Sở Thiên Hoàng nghẹn khuất ngồi xuống.

Cố Thiên Thụ đương nhiên không muốn đi ngủ ngay bây giờ. Hắn trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn lựa chọn hảo hán không sợ chịu thiệt trước mắt, chịu nhục cầm chén lên tiếp tục ăn chén cháo đáng ghét kia.

Không có tâm tình nên ăn cái gì cũng thấy nhạt nhẽo. Cố Thiên Thụ không ăn ra mùi vị gì xong liền phát hiện Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng đã sớm đặt chén cơm xuống, bắt đầu mặt không đổi sắc nhìn hắn.

Tuy rất muốn nói một câu nhìn cái gì, có gì đẹp mà nhìn. Nhưng Cố Thiên Thụ vẫn cố gắng không để mình làm ra mấy hành vi khiêu khích ngu ngốc kia.

Ở trong lồng thì đó chính là thiên hạ của Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng, nếu mình còn không biết sống chết thì thật là ngu xuẩn.

“Đi thôi, đi tắm?” Sở Thiên Hoàng nheo mắt lại, nở nụ cười.

Cố Thiên Thụ ngừng thở, những lời này rốt cuộc là có ý gì — Là một người nam nhân, tất nhiên hắn không thể không hiểu.

“Sở Địa Tàng.” Rốt cuộc Cố Thiên Thụ mở miệng, sắc mặt hắn trắng bệch, ánh mắt lại như đang thiêu đốt một ngọn lửa: “Ngươi hận ta?”

Sở Địa Tàng cứng người, hiển nhiên không ngờ lúc này Cố Thiên Thụ lại mở miệng.

“Ngươi hận ta?” Cả người Cố Thiên Thụ run rẩy. Nói không sợ là giả, dù hắn có cố gắng xóa đi cơn ác mộng ngày hôm qua; nhưng trong tiềm thức, Cố Thiên Thụ vẫn như cũ không muốn ác mộng kia tái hiện lại một lần nữa.

“Hắn không hận ngươi.” Sở Thiên Hoàng lạnh lùng mở miệng: “Hắn yêu ngươi đến mức có thể chết đi sống lại nữa là.”

Hô hấp Cố Thiên Thụ trở nên dồn dập, hắn còn muốn nói điều gì nhưng lại bị Sở Thiên Hoàng điểm huyệt.

“Ta đi trước.” Sở Thiên Hoàng không ôn nhu được như Sở Địa Tàng. Hắn trực tiếp vác Cố Thiên Thụ lên vai, đi ra ngoài: “Ngươi muốn đợi ở đây hay là đi luôn.”

Ngồi tại chỗ, môi Sở Địa Tàng giật giật, nhưng cuối cùng vẫn không cản Sở Thiên Hoàng lại.

Thấy thế, tâm Cố Thiên Thụ nguội lạnh. Hắn nên biết, người nam nhân tên Sở Địa Tàng này và Vân Đình của hắn… đã sớm không còn là một người.

Nước ấm đã có sẵn, sàn nhà lại lạnh lẽo. Cố Thiên Thụ nằm trên sàn, tay bị đai lưng trói lại.

“Ngươi còn nghĩ là hắn sẽ còn mềm lòng nữa hay sao?” Sở Thiên Hoàng nằm trên người Cố Thiên Thụ, không chút lưu tình ra sức va chạm. Dường như hôm nay tâm tình hắn không được tốt, động tác so với hôm qua càng thêm thô bạo: “Cố Lân Đường, chẳng lẽ ngươi không hiểu hay sao. Vân Đình đã chết rồi, Sở Địa Tàng chính là loại người giống như ta thôi.”

Đầu Cố Thiên Thụ vô lực rủ sang một bên, hai chân bị ép lên vai Sở Thiên Hoàng, cảm giác giống như lúc nào cũng có thể bị Sở Thiên Hoàng bẻ gãy thành hai nửa. Hắn còn định cứ như vậy ngất đi, nhưng sàn nhà ngọc thạch lạnh lẽo dưới thân lại khiến cho hắn cảm thấy vô cùng thanh tỉnh, thậm chí có thể cảm nhận được hình dáng của vật đang ở bên trong thân thể mình.

“Sao không nói gì?” Sở Thiên Hoàng cười lạnh dùng tay ép Cố Thiên Thụ mở miệng, sau đó đưa ngón tay vào khuấy động bên trong: “Hay là ngươi chỉ muốn nói chuyện với hắn?”

“Liên quan cái rắm nhà ngươi.” Cố Thiên Thụ phun ra sáu chữ, ánh mắt nhìn Sở Thiên Hoàng giống như đang nhìn một đống rác rưởi.

“Đương nhiên không liên quan đến ta.” Cũng không biết là bị cái gì kích thích, Sở Thiên Hoàng đột nhiên nổi giận. Hắn kéo Cố Thiên Thụ vào lòng, sau đó ôm lấy Cố Thiên Thụ tạo thành một tư thế cực kỳ mất thể diện: “Ngươi còn muốn ảo tưởng cái gì nữa, nào có chuyện liên quan tới ta!”

Tư thế kia khiến Cố Thiên Thụ xấu hổ và giận dữ muốn chết. Căn bản không có sức giãy giụa, chỉ có thể ôm chặt lấy bả vai Sở Thiên Hoàng, phòng ngừa bị tiến vào càng thêm sâu.

“Xấu hổ cái gì mà xấu hổ.” Phản ứng của Cố Thiên Thụ rốt cục cũng làm Sở Thiên Hoàng vừa lòng. Hắn cười nhạo một tiếng, hôn Cố Thiên Thụ, miệng mơ hồ không rõ: “Sớm muộn gì cũng thành thói quen thôi.”

Nói xong, xâm nhập một cái thật sâu, suýt nữa làm Cố Thiên Thụ khóc thét lên.

Cứ như vậy làm mấy vòng, đến khi Sở Thiên Hoàng dừng lại thì cả người Cố Thiên Thụ như muốn rơi rụng ra. Hắn nằm trên sàn nhà, thậm chí ngay cả chân cũng không thể nhúc nhích được một chút nào, ánh mắt tan rã giống như một con rối gỗ không có linh hồn.

Sở Thiên Hoàng thoả mãn vuốt ve cơ thể Cố Thiên Thụ, sau đó cười khẽ nói: “Hắn sẽ đến nhanh thôi, ngươi phải kiên trì lên chứ.”

Cố Thiên Thụ yên lặng nhắm chặt hai mắt.

“Không biết ngươi có từng nghĩ qua rằng mình lại có một ngày nằm trăn trở dưới thân nam nhân hay không đây.” Sở Thiên Hoàng nói: “Càng là người cao quý thì khi chinh phục mới càng thú vị.”

Vậy sao ngươi không chơi cha ngươi đi. Cố Thiên Thụ không muốn quan tâm đến những lời Sở Thiên Hoàng nói, thân thể hắn rã rời, đầu cũng rối bù cả lên.

Ngay khi Sở Thiên Hoàng vừa dứt lời, Sở Địa Tàng cũng bước vào.

“Ngươi muốn tiếp tục? Nhìn ánh mắt tôn thượng nhà ngươi kìa, hình như còn chưa thỏa mãn đó.” Sở Thiên Hoàng lười biếng nói.

Nhưng đến cuối cùng, Sở Địa Tàng vẫn không làm. Hắn ôm lấy người đã xụi lơ bước vào bồn tắm, chậm rãi xóa đi những vết bẩn trên người Cố Thiên Thụ.

Sở Địa Tàng trầm mặc nhìn bộ dạng của Cố Thiên Thụ, ánh mắt u ám.

Có ai mà không muốn độc chiếm người mình yêu chứ, Sở Địa Tàng cũng không ngoại lệ. Đáng tiếc khi ông trời cho hắn cơ hội lựa chọn thì chỉ có — một là mất hết tất cả, hai là chỉ có được một nửa.

Bị ma quỷ mê hoặc, Sở Địa Tàng đã từng do dự, cũng đã từng giãy giụa… nhưng hắn vẫn phải đưa ra một lựa chọn. Nếu muốn tốt cho người trước mặt, thì — chỉ có thể có được một nửa.

“Chậc chậc, đúng là biết thương hương tiếc ngọc nha.” Sở Thiên Hoàng lại bắt đầu âm dương quái khí trào phúng: “Không giống như ta, vụng tay gẫy hoa khiến người chán ghét.”

“Câm miệng.” Sở Địa Tàng bực bội, ngẩng đầu nói thẳng: “Ăn giấm thì mau cút ra ngoài.”

“… Ăn giấm?” Sở Thiên Hoàng bất khả tư nghị: “Ngươi nói ta đang ăn giấm?”

Sở Địa Tàng giận tái mặt, không nói gì nữa.

Nhưng Sở Thiên Hoàng lại dây dưa không bỏ, hắn lạnh lùng nói: “Sở Địa Tàng, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta sẽ như ngươi, yêu Cố Lân Đường sao?”

“Đó là chuyện của ngươi.” Sở Địa Tàng lạnh lùng nói: “Ta nào quản được.”

“…” Sở Thiên Hoàng giận không nói nên lời. Nhưng nếu quan sát thật kỹ thì sẽ thấy lỗ tai hắn đang đỏ bừng…

Bạn đang đọc Ta Có Kỹ Năng Đặc Biệt Cao Lãnh của Tây Tử Tự
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.