Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sai một ly, đi một dặm

Phiên bản Dịch · 1666 chữ

Lần trước xém nữa thì hắn đã chia tay với bạn gái cũng vì tên này.

Hôm nay khó khăn lắm mới dỗ dành được Hà Chỉ Anh.

Không ngờ tên này lại xuất hiện.

Vụ việc lần trước, Lý Dương đã tìm hiểu ngọn ngành.

Khi biết được, trước khi lao vào đường đua Trần Viễn còn tìm Hà Chỉ Anh xin Wechat, tức đến nỗi suýt chút nữa phát điên tại chỗ.

Một kẻ liếm chó thời trung học!

Một thằng phế vật hắn cũng không thèm nhìn!

Một tên thuở còn học phổ thông từng bị hắn dí xuống đất tát cho mấy bạt tai!

Bây giờ thế mà lại dám to gan cướp người yêu hắn sao?

Trần Viễn,

Dám đào chân tường của Lý Dương hắn.

Ngươi có thể tin không?

Nhưng Trần Viễn hắn đúng là đã làm thế thật.

Hắn không những làm thế mà còn nhục mạ hắn thậm tệ ngay trên sân điền kinh.

Trên đường chạy ngắn tự hào nhất, đã đánh bại hắn toàn diện!

Tên chó này cố tình.

Chắc chắn là cố tình.

Trước kia Trần Viễn bị hắn đánh một trận, tên tiểu tử này vẫn còn từng khắc ghi mối thù này.

Hừ!

Kể cả ngươi chạy ngắn có thể thắng ta thì sao?

Điều quan trọng nhất của xã hội này từ trước đến giờ vẫn là tiền.

Nhà Lý Dương là nhà khá giả, sau khi tốt nghiệp có thể lập tức tiếp quản công ty của gia đình, bắt đầu từ tổng giám đốc.

Còn Trần Viễn là một tên liếm chó nghèo kiết xác, kiếm đâu ra mà cạnh tranh với hắn.

"Ồ! Chào bạn học cũ, biểu hiện hôm qua của ngươi quả nhiên là khiến ta có chút bất ngờ, xem bộ ngươi muốn đi đâu đó à? Ta có thể đưa ngươi đi một đoạn."

Lý Dương cười khúc khích, dường như đã quên hẳn dáng vẻ tức giận điên cuồng ngày hôm qua.

Hắn tùy tay lấy ra một chùm chìa khóa xe.

"Tít!"

Một chiếc xe hơi nhãn hiệu BMW 7 Series trước mặt đột nhiên nhấp nháy hai lần.

Đây là một chiếc ô tô sang trọng trị giá gần một triệu đô.

Chiếc xe này vốn dĩ là của cha hắn, hôm nay mở xe chở bạn gái đi chơi cho mát.

Không ngờ còn tiện thể nhân cơ hội khoe khoang trước mặt Trần Viễn!

Đúng là ngoài ý muốn mà có được thành quả.

Màn khoe khoang này hôm nay ắt hẳn phải làm cho trọn vẹn.

Hắn muốn sau này Trần Viễn nhìn hắn là tự ti!

Kẻ liếm chó thì mãi mãi chỉ là kẻ liếm chó.

Chẳng lẽ ông trời có thể đảo ngược lại không?

"Không cần đâu bạn học Lý Dương, hôm nay ta cũng đã có hẹn với người khác rồi!"

Trần Viễn trả lời với giọng điệu bình thản.

Nói xong cầm điện thoại soạn một tin nhắn rồi gửi cho tiểu Lưu.

"Trần Viễn ngươi mà cũng có hẹn à? Vậy thì vừa hay, xe ta còn hai chỗ trống, chúng ta cùng đi ăn đồ nướng ngoài trời, ngươi thấy thế nào, dù sao cũng là bạn học cũ mà, rảnh rỗi thì nên gặp gỡ nhau nhiều hơn, liên lạc tình cảm chứ!"

Lý Dương ôm lấy eo Hà Chỉ Anh, khóe miệng càng cười sáng lạn hơn.

Hắn đã trải nghiệm được cảm giác sảng khoái khi khoe khoang!

Hắn cho rằng mình không những tìm lại được thể diện đã mất trước mặt Hà Chỉ Anh.

Mà tên Trần Viễn này, cũng tự ti đến mức ngẩng đầu lên không nổi nữa rồi.

Ha ha!

Thật đã!

"Thật sự là không cần!"

Trần Viễn vẫn cầm điện thoại gửi tin nhắn, tiếp tục lắc đầu từ chối.

"Được rồi, Chỉ Anh lên xe đi, hôm nay ta chở ngươi đi ăn món Pháp!"

Ngay khi Lý Dương đắc chí dương dương tự đắc, cảm thấy rửa mặt được cho Trần Viễn, đột nhiên chiếc xe Rolls-Royce đã đỗ một tiếng đồng hồ trước đó lại di chuyển.

Chiếc xe sang trọng này từ từ lái đến trước mặt họ.

Một người đàn ông trung niên mặc vest, đeo kính râm, đeo găng tay trắng.

Ngay lập tức xuống xe, sau đó rất cung kính đi tới trước mặt Trần Viễn.

"Thiếu gia, mời lên xe!"

Người đàn ông trung niên đeo kính râm là Tiểu Lưu, nghiêng người mở cửa xe cho Trần Viễn.

Trần Viễn chậm rãi bước vào xe Rolls-Royce với phong thái điềm tĩnh.

Lý Dương đột nhiên bàng hoàng.

Cả người đờ đẫn!

Há hốc mồm.

Chuyện gì đây?

Chiếc xe Rolls-Royce Phantom trị giá hơn sáu trăm triệu này thế mà lại đến chở Trần Viễn ư?

Tài xế còn gọi hắn là "Thiếu gia"?

Mịa nó!

Quá xấu hổ rồi!

Lý Dương đột nhiên muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Vừa nãy hắn còn đang khoe xe của mình, tính khoe chưa xong thì đã bị đập vào mặt cho mất hết hồn!

Quá ngượng ngùng rồi.

Lúc này Lý Dương đang có tâm trạng phức tạp như thế nào, Trần Viễn chẳng muốn để ý tới.

Hắn chỉ vô tình phát hiện ra rằng.

Độ thiện cảm của Hà Chỉ Anh đột nhiên tăng vọt một cách chóng mặt.

Hà Chỉ Anh: Độ thiện cảm +5

Hà Chỉ Anh: Độ thiện cảm +5

Hà Chỉ Anh: Độ thiện cảm +5

Cứ thế tùy tiện bước lên xe, độ thiện cảm của Hà Chỉ Anh dành cho hắn đã tăng lên thêm 15 điểm, hiện tại mức độ thiện cảm đã đạt tới 25 điểm.

Thật là một thành quả mà ngoài ý muốn có được.

"Chỉ Anh, chúng ta đi thôi!"

Lý Dương đã sắp bùng nổ mất rồi!

Hắn kéo tay Hà Chỉ Anh, kéo mạnh cô lên chiếc xe BMW 7 Series đó.

Hà Chỉ Anh ngoái đầu nhìn lại mấy lần.

Cô vốn cảm thấy chiếc xe của Lý Dương rất tốt, dù sao cũng là BMW 7 Series, đã là dòng xe sang trọng.

Hắn mới lên năm ba mà đã có thể lái được một chiếc xe tốt như vậy, trong số các bạn học, hầu như chẳng có mấy ai làm được.

Nhưng ngoảnh đầu lại nhìn chiếc Roll-Royce Phantom mà Trần Viễn đã lên.

Còn có tiếng tài xế gọi là: "Thiếu gia!"

Thực sự khiến người ta mường tượng ra rất nhiều thứ.

Thân phận của Trần Viễn, không đơn giản cho lắm!

"Lý Dương, ngươi sau này phải học hỏi từ Trần Viễn nhiều hơn, ngươi xem người ta giỏi thế kia mà còn khiêm tốn thế kia, còn ngươi thì hơi thích khoe khoang rồi, có phải mắc rất cười hay không!"

Hà Chỉ Anh nhịn không được mở lời chỉ trích.

Lý Dương vốn đã sắp phát nổ, Hà Chỉ Anh vừa nói ra, hắn lập tức nổi đóa.

"Trần Viễn giỏi à? Hắn giỏi ở điểm nào? Có phải ngươi thấy hắn có một chiếc xe sang trọng, cho nên ngươi động lòng rồi phải không? Có phải ngươi hối hận vì hôm qua không để lại Wechat cho hắn không?"

Lý Dương tức giận gào lên.

"Ngươi dám mắng ta, ngươi lại dám mắng ta nữa à? Đúng rồi, ta đúng là thích hắn rồi, đúng ra ta hối hận vì hôm qua không để lại WeChat cho hắn, thế thì sao? Ngươi có gan thì cũng đi mua một chiếc xe Rolls-Royce, không có tiền thì cứ ở trước mặt người ta làm cái gì?"

Hà Chỉ Anh từng câu từng chữ, như kim đâm, đâm vào lòng tự tôn mỏng manh của Lý Dương.

Những gì cô ấy nói quả thật quá tàn nhẫn!

Nôm na là đang tấn công đến ranh giới của một người đàn ông.

"Bốp!"

Lý Dương tức giận, giơ tay tát Hà Chỉ Anh một cái.

Hà Chỉ Anh bị đánh cho sững sờ!

Cô ấy cũng là bảo bối được cưng chiều trong nhà.

Ngay cả cha mẹ cô ấy từ bé đến lớn cũng chưa từng nỡ đánh cô ấy.

Nhưng hiện tại, cô ấy đã bị Lý Dương đánh!

"Lý Dương, ngươi không phải là đàn ông, chúng ta chia tay đi!"

Hà Chỉ Anh đẩy mạnh cánh cửa xe, ôm mặt phẫn nộ bỏ đi.

Lần này.

Lý Dương cũng không đuổi theo nữa.

Hắn cảm thấy lần này Hà Chỉ Anh nói chuyện thực sự quá đáng, khiến hắn nhẫn nhịn không được!

Một người phụ nữ, dù trông bạn có đẹp thế nào, ngươi cũng không thể một lần rồi lại một lần thử thách lòng tự tôn của một người đàn ông.

Đặc biệt là khi nâng cao Trần Viễn, mà ngươi lại hạ thấp Lý Dương.

Đối với hắn mà nói chính là một sự sỉ nhục!

Lý Dương ngồi trên xe, châm một điếu thuốc lá, rít mạnh một hơi.

Hắn đến tận bây giờ vẫn còn chưa hiểu.

Trần Viễn tên khốn kiếp liếm chó kia, tại sao lại đột nhiên trở nên cứng rắn như vậy?

Có phải trước kia hắn cũng là giả vờ thôi sao?

Lúc này, hoa khôi của trường Triệu Ngọc Kỳ cuối cùng cũng đến muộn!

"Đây không phải là Triệu Ngọc Kỳ sao? Vận may đúng là tốt thật, lại vô tình gặp được hoa khôi đứng thứ hai của trường!"

"Hừ! Hà Chỉ Anh của ngươi muốn chia tay thì cứ chia tay đi, đợi ta cưa đổ Triệu Ngọc Kỳ, thì ngươi Hà Chỉ Anh còn là cái thá gì nữa!!"

Lý Dương hạ quyết tâm.

Hắn muốn tán gái xinh nhất.

Tái ông mất ngựa, sao biết không phải phúc?

(mặc dù bạn bị lỗ tạm thời nhưng bạn có thể thu được lợi ích từ nó)

Bạn đang đọc Ta Có 9 Triệu Tỷ Tiền Liếm Cẩu (Dịch) của Phiên Gia Đệ Nhất Soái Ca
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi azlii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.