Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đấu 1vs1

Phiên bản Dịch · 1010 chữ

Vài sân bóng rổ trong trường, hình như cũng chưa từng thấy bóng dáng hắn.

Trần Viễn cao 1m81, Đường Tu Văn cao 1m86, đối phương rõ ràng cao hơn Trần Viễn, hắn không chỉ có lợi thế về chiều cao khi đánh bóng rổ, mà Đường Tu Văn còn có kỹ thuật bóng rổ thực sự, trong các trận đấu đối kháng 1V1 trong trường, người có thể đánh giỏi hơn Đường Tu Văn, đếm trên đầu ngón tay!

Đường Tu Văn có thể trở thành hot boy số một của Đại học Hồ.

Ngoài việc giàu có và đẹp trai, trình độ bóng rổ, gần như là kỹ năng thu hút nữ sinh nhất của hắn.

Không có thứ gì thực sự để khoe khoang, thì làm sao có thể khiến người khác thực sự khâm phục?

Không có tài năng của riêng mình, vậy thì chỉ là một tên vô dụng mà thôi!

Công tử bột vô dụng, không thể trở thành hot boy số một được!

“Được, ngươi muốn 1V1, ta chiều ngươi!”

Trần Viễn khẽ mỉm cười.

Đồng ý lời thách đấu của Đường Tu Văn.

“Trần Viễn lại đồng ý, hắn lại thực sự dám đồng ý?”

“Chắc là do có quá nhiều mỹ nữ ở bên cạnh, không muốn mất mặt mà thôi, dù sao thì chật vật ở trước mặt hoa khôi trường cũng rất mất mặt, lòng tự trọng của nhiều người đàn ông đều không chịu nổi!”

“Trần Viễn không lý trí, đây không phải là cho người ta ra tay sao?”

Những người xem náo nhiệt này đã bắt đầu thương tiếc cho Trần Viễn.

Nhưng,

Trần Viễn thực sự chỉ là nhất thời bốc đồng sao?

Bóng rổ hắn cũng đã từng chơi một thời gian hồi cấp ba, chỉ là không kiên trì mà thôi.

Nói đến kỹ thuật bóng rổ, hắn quả thực không bằng Đường Tu Văn.

Nhưng thể chất, sức mạnh, phản ứng, sự linh hoạt của hắn đều vượt xa đối phương.

Cho dù kỹ thuật bóng rổ kém hơn một chút, trong trận đấu đối kháng 1V1, cũng chưa chắc đã thua Đường Tu Văn.

Hơn nữa hắn còn có 22 điểm cường hóa chưa sử dụng.

Cùng lắm thì cường hóa 30 năm kỹ năng bóng rổ?

Ta còn trị không được ngươi sao?

“Trần Viễn, ngươi đừng bốc đồng, bóng rổ ngươi không thể đánh thắng hắn đâu!”

Hà Chỉ Anh đột nhiên lên tiếng.

Mặc dù cô ấy là con gái, nhưng cũng là một người yêu thích thể thao, đối với thực lực của Đường Tu Văn, cô ấy rất rõ ràng.

Trần Viễn mặc dù rất giỏi đánh nhau, nhưng đánh bóng rổ đâu phải là đánh nhau?

Hai thứ này khác nhau rất nhiều!

“Đúng vậy, Trần Viễn, ngươi đâu có giỏi đánh bóng rổ, tại sao phải đối đầu với người khác ở lĩnh vực mà mình không giỏi, Đường Tu Văn có biết đánh đàn piano không? Ngươi bảo hắn so tài đánh đàn piano, xem hắn có dám so tài với ngươi không!”

Triệu Ngọc Kỳ liếc nhìn Hà Chỉ Anh, bĩu môi nói.

“Không sao, ta tuy không giỏi đánh bóng rổ lắm, nhưng dù sao cũng giỏi hơn tên gà mờ này chứ?”

Trần Viễn chỉ vào Đường Tu Văn, mắng hắn là gà mờ ngay trước mặt.

Giọng điệu và thái độ vô cùng kiêu ngạo.

Tên này vừa rồi lái xe suýt chút nữa đâm vào hắn, Trần Viễn còn chưa tính sổ, vậy mà ngươi còn dám khiêu khích?

Hôm nay bố dạy ngươi làm người!

Trần Viễn rời khỏi khán đài.

Bước lên sân bóng rổ.

Gân xanh trên cánh tay Đường Tu Văn nổi lên.

Đã đến bờ vực bùng nổ!

Cuộc đấu bắt đầu!

Ánh mắt Đường Tu Văn u ám như sói đói, ghim chặt vào Trần Viễn.

Thằng nhãi này dám gọi hắn là gà mờ?

Được lắm, ngươi ngông cuồng đấy!

Nhưng rồi ngươi sẽ phải hối hận!

Ngươi có biết chữ "chết" viết như thế nào không?

"Ta sẽ hành hạ ngươi đến mức nghi ngờ cuộc đời!"

Quả bóng đầu tiên, Đường Tu Văn tấn công, Trần Viễn phòng thủ.

Trên sân bóng, hai người đối mặt, ánh mắt sắc lạnh, không khí ngập tràn mùi thuốc súng.

Đường Tu Văn bắt đầu rê bóng điêu luyện, quả bóng như dính chặt vào tay hắn, những động tác lắt léo khiến người xem hoa mắt.

Tốc độ hắn nhanh, động tác linh hoạt.

Ngược lại, Trần Viễn bình tĩnh quan sát, động tác phòng thủ vụng về, rõ ràng là một tay mơ.

Cuộc đấu này dường như không có chút hồi hộp nào.

Quả nhiên, sau mười mấy giây, Đường Tu Văn dễ dàng vượt qua Trần Viễn. Hắn nhảy lên như báo săn, bật nhảy kinh người, đưa bóng đến gần rổ.

Với chiều cao và sức bật tốt, úp rổ đối với hắn không phải việc khó.

"Tu Văn ca ca sắp úp rổ kìa! Thật tuyệt vời!"

"Nghe nói hắn úp rổ siêu đẹp trai, video trên mạng đỉnh của chóp!"

"Haha, ta cười chết mất, trình độ như Trần Viễn mà cũng dám đấu với Tu Văn ca ca, đúng là không biết tự lượng sức mình!"

Cả sân hướng mắt về phía Đường Tu Văn, hắn đã nở nụ cười chiến thắng. Quả bóng này, hắn sẽ úp rổ đẹp mắt, khiến cả sân bùng nổ!

"Bịch!"

Một tiếng động mạnh vang lên.

Ngay khi bóng sắp rơi vào rổ, Trần Viễn bất ngờ nhảy lên, với sức bật không kém, vượt qua Đường Tu Văn, vung tay đập bay quả bóng!

Chặn bóng?

Đường Tu Văn bị chặn bóng?

Hàng trăm cô gái đang chuẩn bị hét lên bỗng im bặt.

Các thành viên đội bóng rổ mắt chữ O mồm chữ A.

Trần Viễn, tên gà mờ này, lại có thể chặn bóng của Đường Tu Văn?

Chuyện này thật khó tin!

Bạn đang đọc Ta Có 9 Triệu Tỷ Tiền Liếm Cẩu (Dịch) của Phiên Gia Đệ Nhất Soái Ca
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi azlii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.