Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lật kèo

Phiên bản Dịch · 1065 chữ

Cho dù bản thân chịu ấm ức, cho dù bản thân bị hiểu lầm.

Hắn vẫn là người chủ động hạ thấp bản thân.

"Trần Viễn, cảm ơn ngươi đã tha thứ cho ta, ngươi thật tốt!!"

Nhìn thấy tin nhắn trả lời của Tiêu Nhược Vũ, Trần Viễn cảm thấy, lần này có phải hơi quá đáng rồi không?

Đã khiến người ta khóc!

Lúc này.

Điện thoại của Lưu Văn Triết gọi tới.

"Á đù, lão Trần, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Ngươi hẹn Tiêu Nhược Vũ đi xem phim? Còn qua đêm ở nhà cô ấy?"

Sáng sớm, Lưu Văn Triết đã không kìm được sự tò mò trong lòng.

Tối qua nhận được điện thoại, phát hiện là giọng của Tiêu Nhược Vũ, trong đầu hắn đã hiện lên những tưởng tượng khó tả.

Cho nên, sáng sớm đã gọi điện thoại tới hóng hớt.

"Chính là như vậy!"

Giọng điệu của Trần Viễn mang theo chút bất đắc dĩ.

"Ngươi là cầm thú, chẳng lẽ thật sự đã hạ gục đại mỹ nữ rồi? Cô ấy là nữ thần trong mộng của tất cả nam sinh trường Thiên Nhất chúng ta, cho dù ở Vũ Đại, người theo đuổi cô ấy ít nhất cũng hơn ba con số, nam sinh ái mộ cô ấy vô số kể, ngươi là đồ súc sinh tối qua rốt cuộc đã làm gì?"

Giọng điệu của Lưu Văn Triết mang theo một chút chua chua.

Điều này rất bình thường.

Tiêu Nhược Vũ cũng là nữ thần trong lòng Lưu Văn Triết.

Chỉ là hắn chưa từng có ý định nào với cô.

Hắn cũng giống như Trần Viễn năm đó.

Biết cô gái này vĩnh viễn chỉ có thể ngưỡng mộ.

Vậy thì không cần phải có ý nghĩ gì với cô, dù sao cũng không dám theo đuổi, theo đuổi cũng không được, lại không tự tin, tốt nhất là đừng tự rước nhục!

Nhưng bây giờ phát hiện, nữ thần này lại bị anh em của mình hạ gục.

Ngoài kinh ngạc!

Ngoài hâm mộ!

Chỉ còn lại chúc phúc chân thành!

"Thật ra cũng không làm gì, tối qua có chút mâu thuẫn nhỏ, bây giờ đã giải thích rõ ràng rồi!"

"Mâu thuẫn nhỏ? What the f? Tối qua tám giờ, ngươi bảo t gọi điện thoại cho ngươi, có phải là đang hẹn hò với một cô gái khác, cho nên cố ý tìm cớ để đi gặp Tiêu Nhược Vũ? Lão Trần, ngươi là đồ tra nam, sao ngươi lại biến thành kiểu người mà mình từng ghét nhất?"

Lưu Văn Triết nhanh chóng phản ứng lại.

Liên tưởng đến mạch lạc sự việc, hắn đã đoán được hôm qua chắc chắn còn có một cô gái khác.

Sau đó...?

Tên này lật xe?

Mình thành người cứu nguy?

Mình thế đéo nào lại tiếp tay cho kẻ xấu?

"Lão Trần, ngươi không thể cứ tiếp tục thế này được. Ngươi phải biết rằng, giấy không thể gói được lửa. Cho dù ngươi tìm cớ hoàn hảo đến đâu, thủ đoạn của ngươi có cao siêu đến mấy, thì cũng sẽ có ngày bại lộ. Đến lúc đó, dù là Tiêu Nhược Vũ hay cô gái khác, ngươi đều sẽ làm tổn thương người ta, cuối cùng người hối hận chẳng phải là chính ngươi sao?"

Lưu Văn Triết phân tích một cách lý trí, khiến Trần Viễn rơi vào trầm tư.

Thực ra ban đầu hắn cũng không nghĩ nhiều như vậy.

Dù là cô gái ham vật chất hay cô gái xuất sắc mọi mặt, Trần Viễn đều "liếm" trước đã.

Đợi đến khi độ hảo cảm của cô gái dành cho hắn tăng cao, hắn "lật kèo" thành công, thì nhiệm vụ của "công cụ" này cũng hoàn thành.

Hắn cho cô ta tiền, cô ta giúp hắn làm nhiệm vụ, chỉ là một mối quan hệ giao dịch đơn giản và thuần túy như vậy.

Nhưng rõ ràng, tình cảm một khi đã sa vào, thì không chỉ đơn thuần là mối quan hệ giao dịch nữa.

Trần Viễn có thể xem Tiêu Nhược Vũ là công cụ sao? Hắn có thể xem Triệu Ngọc Kỳ là công cụ sao? Có thể xem tất cả các cô gái sau này gặp gỡ là công cụ sao?

Hắn thật sự có thể kiên định như sắt đá, "thả thính" một cái rồi rút lui an toàn sao?

Không thể nào.

Mỗi người đàn ông đều có lòng chiếm hữu, hắn cũng không ngoại lệ.

Hơn nữa, hắn còn rất tham lam. Hắn không chỉ muốn một người, hắn muốn tất cả.

Thật là thực tế.

Trẻ con mới phải lựa chọn, người lớn thì cái gì cũng không bỏ qua.

Nhưng điều khiến Trần Viễn bất lực là, những cô gái hắn gặp, không ai rộng lượng như nữ chính trong tiểu thuyết cả.

Không ai có thể không quan tâm đến việc nam chính "thả thính" lung tung, thậm chí còn chủ động giới thiệu bạn thân của mình cho nam chính.

Cốt truyện thần thánh như vậy, hình như chỉ có thể xuất hiện trong tiểu thuyết.

Con gái ngoài đời thực, ai cũng hay ghen, lòng chiếm hữu ai cũng mạnh!

Cho dù độ hảo cảm của cô gái dành cho ngươi cao đến 95 điểm, thì khi biết ngươi hẹn hò với cô gái khác sau lưng cô ấy, độ hảo cảm cũng sẽ giảm xuống nhanh chóng, thậm chí còn trở mặt ngay tại chỗ.

"Phải làm sao đây?"

"Chẳng lẽ phải nâng độ hảo cảm lên 100 điểm, khiến cô ấy yêu mình hơn cả bản thân mình, như vậy cô ấy mới có thể thực sự chết mê chết mệt với mình?"

"Sau này dù mình làm gì, cô ấy cũng sẽ không rời không bỏ mình, đây mới là cảnh giới tối cao của việc nuôi dưỡng "cún cưng" sao?"

Trần Viễn dường như đã ngộ ra điều gì đó.

Hắn đã hiểu ra.

Độ hảo cảm 95 điểm mà hệ thống thiết lập, thực ra chỉ là một ngưỡng cửa.

Sự "lật kèo" thực sự, là độ hảo cảm 100 điểm.

Hắn đã "lật kèo" không ít cô gái, nhưng không ai đạt đến mức tối đa, cao nhất cũng chỉ là 96 điểm.

Bạn đang đọc Ta Có 9 Triệu Tỷ Tiền Liếm Cẩu (Dịch) của Phiên Gia Đệ Nhất Soái Ca
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi azlii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.