Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên tài Đinh Dương!

Phiên bản Dịch · 1551 chữ

TA LÀ CON TRAI CỦA THIÊN ĐẾ!

Tác giả: Mộ Vũ Thần Thiên

Chương 13: Thiên tài Đinh Dương!

"Thiếu gia! Tên này là võ giả tầng chín nhưng đã lĩnh ngộ kiếm ý, chỉ sợ đây là đệ tử của tông môn lớn nào đó! Chúng ta không nên trêu chọc! Hay là nên đi thôi!"

Một người thị vệ ôm lấy lồng ngực, vẻ mặt kiêng dè.

"Tông môn lớn thì sao? Có thể so với anh trai ta sao? Hơn nữa đây là thành Thanh Dương!"

Dương Thạc hừ lạnh một tiếng, nhưng mà cũng hiểu rõ Cơ Thiên và Kiếm Sinh không dễ trêu chọc. Một bên hắn ôm Lý Thanh Hà đi ra ngoài, một bên nói ra một câu độc ác.

"Các ngươi đợi đấy cho ta! Đắc tội với bổn thiếu gia thì các ngươi đừng nghĩ sẽ bình yên mà ra khỏi thành Thanh Dương!"

Thấy đám người Dương Thạc rời đi, vẻ mặt Tiêu Thần lộ lo lắng, nói với Cơ Thiên: " Sư tôn! Chúng ta nên đi khỏi thành Thanh Dương sớm. Dương gia là đầu sỏ ở thành Thanh Dương, gần ngang với phủ thành chủ. Chúng ta không nên xung đột chính diện cùng bọn họ!

"Vị công tử này nói không sai, Dương gia không hề dễ nói chuyện! Cái bị Đại công tử Dương Phàm kia là đệ tử nội môn của Xuân Thu Tông. Các ngươi nên đi sớm đi."

Đại chưởng quỹ Chu Lâm của Thiên Vũ Lâu cười khổ nói.

Ông thật không ngờ công tử Cơ Thiên này không hề có bất kỳ tu vi gì, nhưng bản lĩnh gây chuyện thì đứng hạng nhất.

Chỉ tiếc cho Kiếm Sinh, một thiên tài kiếm đạo như vậy lại cam tâm nhận một người thường làm sư phụ.

"Sợ cái gì? Tiêu Thần! Không cần để ý Dương gia, nếu bọn họ có can đảm mà đâm đầu đến đây. Vi sư sẽ cho bọn hắn một bài giáo huấn khắc sâu trong tâm trí."

Cơ Thiên nói tùy ý.

Dương gia là chuyện nhỏ, cái để cho Cơ Thiên buồn phiền nhất chính là thiên tài địa bảo có thuộc tính chí dương có thể trung hòa m Dương Câu. Nếu không thì Tiêu Thần không có cách nào tăng tu vi.

Dạy học trò thật sự quá khó khăn!

"Không cần để ý Dương gia? Thật lớn tiếng! Các hạ làm bị thương người Dương gia ta. Muốn bỏ đi như vậy mà không để lại gì sao?"

Giọng nói lạnh lùng vang lên.

Từ bên ngoài Thiên Vũ Lâu, một người trung niên mặc áo khoác ngoài màu đen, khuôn mặt nham hiểm, thân hình cao to. Đây là một cường giả Võ Sư!

Dương Thạc đứng đằng sau hắn, vội chỉ vào Cơ Thiên, Kiếm Sinh và Tiêu Thần, nói: "Nhị thúc! Chính là bọn họ! Thúc phải bắt lại chúng cho con! Báo thù cho con!"

"Là Nhị đương gia của Dương gia? Hỏng rồi! Ba tên này thảm rồi!"

"Không phải chứ? Dương Xán là Dương Nhị gia, người ngoài gọi là Huyết Thủ Nhân Đồ, sức chiến đấu vô cùng mạnh. Nghe nói khoảng cách bước vào Tiên Thiên Võ Sư không còn xa!"

"Dương Xán ra tay, ba tên này muốn chạy cũng không chạy thoát!"

"..."

Những người xung quanh bắt đầu bàn tán.

"Để lại? Ngươi muốn để lại gì?"

Cơ Thiên cười nhạt, ánh mắt bỗng nhiên lướt qua ngọc bội màu máu bên bông Dương Xán, nụ cười trên mặt lặt tươi hơn vài phần.

"Đánh người Dương gia ta. Tự chặt hai tay, quỳ xuống dập đầu xin lỗi, ta có thể tha cho các ngươi một mạng."

Dương Xán lạnh lùng nói, con ngươi mang vẻ sắc lạnh.

Kiếm Sinh và Tiêu Thần cảnh giác, bảo vệ ở hai bên trái phải của Cơ Thiên. Ánh mắt hai người nhìn Dương Xán đều cảm giác được sức mạnh của hắn, sẵn sàng nghênh chiến.

"Tự chặt hai tay, còn phải quỳ xuống dập đầu xin lỗi? Chậc chậc... Các ngươi quá độc ác với bản thân rồi. Không cần khách sáo như thế, các ngươi chỉ cần quỳ xuống xin lỗi thì đại nhận không chấp tiểu nhân. Ta sẽ bỏ qua cho các ngươi."

Cơ Thiên mỉm cười, giống như không thèm để những uy hiếp của Dương Xán vào trong lòng.

"Loại không biết sống chết! Nếu các ngươi muốn chết vậy ta sẽ giúp."

Sát khí trong mắt Dương Xán lóe lên, giọng nói lạnh lùng.

Chân khí màu đỏ ngòm cuộn trào mãnh liệt xung quanh cơ thể, một hơi thở chết chóc tràn ra tập trung vào ba người Cơ Thiên.

"Nhị thúc! Ai làm cho người nổi giận như này? Không bằng giao cho con xử lý được không?"

Nhưng vào lúc này, một giọng nói thong thả vang lên.

Từ bên ngoài Thiên Vũ Lâu lại thấy mấy bóng người.

Cầm đầu là thanh niên mặc áo khoác ngoài màu trắng, mặt mũi khôi ngô sáng sủa, khí chất bất phàm.

"Là Đại công tử Dương Phàm của Dương gia?"

Có người hô lên, nhận ra thanh niên áo khoác trắng.

"Dương Phàm? Chính là đệ tử nội môn của Xuân Thu Tông? Thật không ngờ hắn cũng tới, lần này đám người kia gặp tai họa."

Có người quay lại nhìn Cơ Thiên và Kiếm Sinh tỏ vẻ hả hê.

Dương Phàm nhìn khoảng 20 tuổi, mặt mũi anh tuấn, khóe miệng luôn có một nụ cười nhẹ, dáng người phong độ, hơi thở trầm ổn. Tu vi cũng đã đạt đến Võ Sĩ tầng ba.

Bên cạnh Dương Phàm còn có một thiếu niên áo khoác trắng khác, ước chừng mười bảy mười tám tuổi, vẻ mặt ngạo nghễ, cao cao tại thương. Nhưng đặc biệt nhất là tu vi đã đạt đến Võ Sĩ tầng chín.

Dương Phàm rất là cung kính với người thiếu niên đó, đi bộ cũng ở phía sau nửa bước.

"Dương Phàm! Cháu đến thật đúng lúc! Ba người này đánh hộ vệ của Dương Thạc bị thương. Lời nói thì không coi Dương gia chúng ta ra gì. Cháu xem nên xử lý thế nào."

Dương Xán cười lạnh một tiếng.

"Chuyện này có đáng là gì? Ba thứ ngạo mạn này nếu quỳ xuống nhận sai thì bỏ qua. Nếu vẫn ngang ngược thì đánh gãy hai chân, ném ra khỏi thành Thanh Dương!"

Dương Phàm mỉm cười, nói nhẹ nhàng.

Nhưng hắn vẫn không chú ý được thiếu niên bên cạnh hắn, sau khi nhìn thấy Cơ Thiên và Kiếm Sinh thì người đó cứng đờ.

"Nhị thúc! Quên chưa giới thiệu! Vị này là Đinh Dương- Đinh sư thúc! Đệ tử quan môn của Đại trưởng lão, thiên phú bất phàm, tuổi nhỏ nhưng đã tu luyện đến Võ Sĩ tầng chín!"

Dương Phàm dường như không để ý Cơ Thiên và Kiếm Sinh, hắn chỉ liếc nhẹ qua. Vẻ mặt tươi cười giới thiệu Dương Xán với bằng hữu.

"Đinh Dương? Hóa ra là cao đồ của Liễu trưởng lão. Thất kính thất kính!"

Dương Xán khuôn mặt lạnh như băng nhưng cũng cố nặn ra một nụ cười, chắp tay thi lễ.

Không biết Đinh Dương đang suy nghĩ gì, chỉ là gật đầu nhẹ đầu một cái.

Nhưng bộ dáng này ở trong mắt mọi người lại là có vẻ có chút cao thâm.

"Đinh Dương? Ô... Vị này là Đinh Dương. Nghe nói là nổi danh thiếu niên thiên tài của Xuân Thu Tông. Chính là quan môn đệ tử của Đại trưởng lão Liễu Bất Phàm, cũng là tiểu sư đệ của tông chủ. Tư chất cực cao!"

"Tuổi nhỏ như thế mà đã có tu vi Võ Sĩ tầng chín. Sợ rằng không bao lâu nữa là sẽ đột phá lên cảnh giới Võ Sư? Đến lúc đó chỉ sợ Đinh Dương sẽ là Võ Sư trẻ tuổi nhất của bốn đại tông môn."

"Chẳng thế thì sao? Thật không ngờ Đinh Dương này lại đồng ý đến Dương gia. Lần này Dương gia chắc chắn có mặt múi rồi. Đến lúc đó nói không chừng Dương gia có thể trở thành một trong tứ đại gia tộc, thậm chí là thành chủ của thành Thanh Dương."

"..."

Mọi người xung quanh bàn tán ầm ĩ, nhìn về phí Dương gia với vẻ mặt tràn đầy hâm mộ.

Anh em Dương Phàm và Dương Thạc đều rất đắc ý. Mà ngay cả Dương Xán cũng nâng khóe miệng lên mỉm cười.

Trong lòng Dương Phàm tự hào, may mắn hắn cung kính hầu hạ Đinh Dương sư thúc. Bằng không Đinh Dương làm sao có thể đến Dương gia với hắn?

Nghe nói lần này Đinh Dương sư thúc muốn tới Thiên Vũ Lâu tìm một món bảo vật. Mặc kệ thế nào Dương Phàm hắn cũng làm thật tốt chuyện này.

"Hai người phế vật các ngươi không nghe rõ à? Anh trai ta đã nói rồi, còn không mau quỳ xuống dập đầu xin lỗi."

Dương Thạc quát lớn với Cơ Thiên và Kiếm Sinh. Trong ánh mắt đầy vẻ đắc thắng

Bạn đang đọc Ta Chính Là Con Trai Thiên Đế (Bản Dịch) của Mộ Vũ Thần Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi diepgiaquan.1212
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.