Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đổi tên đổi lại họ

Phiên bản Dịch · 2562 chữ

Chương 12: Đổi tên đổi lại họ

“Hồi sư phụ, vấn đề này đệ tử có nghĩ qua rồi, bổn môn Trúc Cơ công pháp - Thanh Ca quyết, đối với nam nữ tu luyện cũng không khác biệt, cho nên trước Nguyên Anh Kỳ cũng không là vấn đề. Đến lúc tới Nguyên Anh Kỳ đệ tử tính toán cho Tiểu Đậu Tử lấy trận pháp, đan đạo, với luyện khí làm chủ, còn có Nguyệt Vũ Kiếm quyết tuy là vì nữ tử mà sáng tạo nên, nhưng nam tử sử dụng cũng không ảnh hưởng.” Nguyệt Lạc Sương chậm rãi nói, một bộ định liệu trước hết thảy, xem ra nàng sớm đã suy nghĩ kỹ.

“Xem ra cũng chỉ có thể như thế, có điều tổ sư gia từng định ra quy củ, bất luận là nữ đệ tử nào vào sư môn chúng ta đều cần sửa họ thành “Nguyệt”. Nhưng Tiểu Đậu Tử lại là nam, việc này cần làm như thế nào cho phải, chẳng lẽ cũng để cho hắn sửa thành họ Nguyệt?”

Vừa nghe muốn sửa họ cho mình, Tiểu Đậu Tử lập tức không vui, bà ngoại từng nói qua, ăn ở cũng không thể bỏ tổ quên tông. Tuy rằng hắn chưa hiểu những lời này là có ý gì, thế nhưng Tiểu Đậu Tử cũng biết họ là không thể loạn đổi, vì vậy hắn kháng nghị nói: “Kháng nghị! Ta mới không cần sửa họ, bà ngoại nói qua, đại trượng phu đi không đổi tên, ngồi không đổi họ.”

Nghe được Tiểu Đậu Tử nói, hai hàng lông mày Nguyệt Lạc Sương nhăn lại, quát lên: “Im miệng, sư phụ nói chuyện ngươi chọc miệng vào làm gì.”

Tiểu Đậu Tử bị Nguyệt Lạc Sương quát một cái, lập tức không dám nhiều lời, trong khoảng thời gian này hắn cũng không ít lần chịu đòn dưới tay Nguyệt Lạc Sương, hắn đã sớm biết, người sư phụ nhận không ra mặt này là chọc không nổi.

“Không sao đâu Lạc Lạc, Tiểu Đậu Tử nói cũng có chút đạo lý, Các chủ, sư muội các ngươi cảm thấy thế nào?” Nguyệt Thu Thiền quay đầu hỏi Nguyệt Liên Phi với mỹ nhân mặc cung trang ngồi cạnh.

“Nếu môn quy đã không quy định nam đệ tử cần phải sửa họ, Tiểu Đậu Tử nói mình không muốn đổi, vậy thì không thay đổi, theo hắn họ ban đầu là tốt.”

Mỹ nhân này chính là tiểu sư muội của Nguyệt Thu Thiền - Nguyệt Đông Tuyết, đồng thời nàng cũng là sư phụ của Nguyệt Trừng, thế hệ đồng trang lứa còn ở với Minh Nguyệt Các bây giờ chỉ còn dư lại hai người bọn họ, những nàng kia đều sớm xuất ngoại đi du lịch.

“Có điều Tiểu Đậu Tử tên này lại không tốt lắm, nên phải lấy cái chính danh mới tốt, Tiểu Đậu Tử thì làm nhủ danh là được rồi.” Nguyệt Liên Phi bổ sung. (nhũ danh: tên đặt lúc mới sinh)

Đã có quyết định, Nguyệt Lạc Sương nói với Nguyệt Thu Thiền: “Vậy xin sư phụ ban tên cho.”

Nguyệt Thu Thiền trầm ngâm một lát, hỏi Tiểu Đậu Tử: “Tiểu Đậu Tử, ngươi họ gì?”

“Trước kia bà ngoại chỉ gọi ta Tiểu Đậu Tử, ta. . . Ta không có họ.”

〝 phốc! 〞, 〝 đông! 〞, 〝 cứu! 〞

Bên trong phòng khách có người đụng vào cây cột cạnh đó, có người đang uống nước trực tiếp phun ra, còn có đang đứng thì ngay lập tức ngồi phịch xuống ghế.

“Ngươi, ngươi, ngươi là ngu ngốc sao? Ngươi đã không có họ, còn kháng nghị cái gì mà không đổi họ!” Một cái cốc đánh vào trên đầu Tiểu Đậu Tử, đôi con ngươi màu lam trong mắt Nguyệt Lạc Sương, mơ hồ toát ra tia lửa.

Những người khác càng là trán nổi cả gân xanh, tiểu tử này là coi người thành khỉ đùa bỡn sao? Nói trắng ra một chút chính là đồ đệ bất hiếu, muốn làm người ta tức chết hay sao.

“Ta. . . Ta nghe người ta nói, phải biết trả giá nhiều hơn mới sẽ không lỗ lả mà!” Tiểu Đậu Tử hơi lúng túng nói, hắn trong khoảng thời gian ngắn cũng quên việc mình không có dòng họ. Hắn làm một tên ăn mày bình thường nếu như cái gì đều không tranh mà nói, thì sớm đã chết đói đầu đường rồi. Cho nên vào lúc nhỏ, khi nghe được câu này, Tiểu Đậu Tử đã sớm đem những lời này tôn sùng như ý chỉ của thần.

“Hắn đã không muốn họ Nguyệt, bản thân hết lần này tới lần khác lại không có họ, vậy thì lấy đồng âm, họ Ngô cũng tốt lắm.” Nguyệt Đông Tuyết tức giận nói.

“Tên cũng không cần phải nghĩ nữa, cũng lấy đồng âm với đậu tử một chút, gọi là Ngô Đạo Tử được lắm.” Nguyệt Thu Thiền cũng không muốn vì tên đồ tôn nhức đầu này mà suy nghĩ cho nhiều, bị người đùa giỡn như thế, nếu như không phải vì nàng để ý đến thân phận, nàng tuyệt đối sẽ đá tên đồ tôn này ra khỏi cửa.

Hướng về sư tổ bái lạy xong, Tiểu Đậu Tử - cũng chính là Ngô Đạo Tử hiện tại, cứ như thế tiến vào Minh Nguyệt Các rồi. Nguyệt Lạc Sương nhất thời cũng không biết, nàng thu vào tiểu quỷ đau đầu này, đến cùng là tốt hay xấu, chỉ hi vọng bản thân mình không nên bị hắn làm cho tức giận đến chết là được.

“Bích nhi, ngươi mang tiểu sư đệ tới Thư Các, thuận tiện giới thiệu với tiểu sư đệ một chút sơ lược về Minh Nguyệt Các, ta còn có việc muốn cùng chưởng môn thảo luận.” Nguyệt Lạc Sương gọi Nguyệt Bích tới, giao phó cho nàng mang Ngô Đạo Tử đi.

Nguyệt Bích và Tiểu Đậu Tử vừa đi ra khỏi, nàng lập tức giới thiệu cho Tiểu Đậu Tử: “Minh Nguyệt Các chúng ta tổng cộng có ba đại cấm địa, đệ tử thông thường nếu như không có sự đồng ý của năm vị Các chủ là không thể đi vào, ừm. . .” Nguyệt Bích nói tới đây bỗng nhiên dừng một chút, mới lại nói: “Thế nhưng ngươi tương đối đặc biệt, ngươi có đến bốn cái cấm địa. . .”

Nguyệt Bích còn chưa dứt lời, Ngô Đạo tử vừa nghe thấy mình so với người khác nhiều hơn một cái, hắn lập tức kêu to: “Ta tại sao nhiều như vậy.”

Vừa được giáo huấn qua nên Nguyệt Bích học được rằng, không nên cùng tên tiểu sư đệ này cò kè mặc cả, sẽ tức giận đến thổ huyết. Nàng cũng không để ý tới Ngô Đạo Tử nữa, phối hợp nói tiếp: “Cấm địa thứ nhất chính là Linh Từ, đó là nơi bảo tồn tiên thể các trưởng bối không thể phi thăng qua các đời của Minh Nguyệt Các chúng ta. Thứ hai là chỗ sâu trong rừng ngô đồng sau núi, đệ tử thông thường chỉ có thể ở bên ngoài, một khi nhìn đến rừng ngô đồng màu đỏ kia, thì không được vào đó.”

“Cấm địa thứ ba là một bộ phận Minh Nguyệt Các từ lầu năm trở lên, phía trên kia lưu trữ các loại pháp bảo trong môn phái chúng ta. Cấm địa thứ tư là Nguyệt Quang Trì, cấm địa này tất cả mọi người có thể, nhưng chỉ có ngươi không thể đi.”

“Tại sao, chỗ đó là cái gì.” Ngô Đạo Tử lại một lần nữa đưa ra nghi vấn.

Lần này Nguyệt Bích cho một đáp án: “Chỗ đó chính là nơi mà chúng ta tắm. . .”

“Ta đây cũng có thể cùng nhau tắm, mọi người cùng nhau tắm, ta sẽ không để ý.” Ngô Đạo Tử rất vui vẻ nói. Một đưa con nít bảy tuổi ban đầu đối với chuyện nam nữ còn tỉnh tỉnh mê mê, cộng thêm Ngô Đạo Tử từ khi ra đời đều là ở trên đường làm ăn xin, bà ngoại lúc hắn năm tuổi thì qua đời, hắn nào hiểu được cái gì gọi là nam nữ khác biệt.

Nguyệt Bích lại đột nhiên cúi người xuống, nở nụ cười ghé gần sát vào mặt Ngô Đạo Tử, một đôi tròng mắt tràn đầy sát khí, gằn từng chữ một: “Nhưng là, chúng ta rất, để, ý!”

Nhìn Ngô Đạo Tử bị dọa đến trắng bệch cả mặt, nguyệt bích mới đứng thẳng lên, thản nhiên nói: “Đến lúc ngươi muốn tắm mà nói, mỗi gian phòng đều có một gian dùng cho tắm rửa, ta sẽ cho ngươi một cái chậu gỗ, ngươi dùng chậu gỗ tắm rửa đi.” Nói tới đây, Nguyệt Bích đột nhiên nghĩ đến cái gì, tay che trước lỗ mũi nói: “Ngươi gần đây có phải hay không lại không tắm rửa?”

“Đâu có, ta mới nửa tháng chưa có tắm. . . Má ơi!”

Vừa nghe đến nửa tháng chưa có tắm, Nguyệt Bích trực tiếp đá một cước vào trên mông đít Ngô Đạo Tử, trực tiếp đá cho hắn bay ra ngoài. Ngô Đạo Tử khua tay múa chân vẽ thành một đường vòng cung, phù phù một tiếng, rơi vào hồ sen cạnh đó.

“Thối tiểu quỷ! Ngươi thật đúng là một tên thối tiểu quỷ, lại có thể nửa tháng cũng không tắm, ngươi cũng không sợ thối chết người hả! Sau này nếu như ngươi không ngày ngày tắm rửa, ta sẽ đánh ngươi nhừ tử.” Phần lớn con gái khá thích sạch sẻ, mà bản thân Nguyệt Bích lại càng thích sạch sẽ, mặc dù không có nghiêm trọng như nhị sư tỷ của Ngô Đạo Tử. Nhưng Nguyệt Bích vẫn là không cách nào chịu được, Ngô Đạo Tử tên con nít bẩn chết người này, đã nửa tháng không tắm.

Hồ nước không sâu lắm, cho nên Ngô Đạo Tử trở mình một cái, đã ngoi lên, nhổ ngụm nước, còn phun ra một đóa hoa sen. Vừa bò lên bờ, còn chưa nói lời nào, lỗ tai đã đau xót, bị Nguyệt Bích lôi đi.

“Cầm đi! Ngươi phải tắm trước, rồi lại đi với ta tìm Nhị sư muội, nếu không Nhị sư muội tuyệt đối sẽ không cho ngươi tiến vào Thư Các một bước. Trên tường mở miệng ống trúc ra là có nước, nhớ kỹ rửa sạch sẻ một chút, ta sẽ kiểm tra.” Nguyệt Bích cầm một cái chậu gỗ với một cái khăn tắm, nhét vào trong ngực Ngô Đạo Tử, một đạp đẩy hắn đi vào.

〝 a! ~! 〞, 〝 thương! 〞

Đang nghịch nước, Ngô Đạo Tử mới phát hiện, mình không có y phục để đổi lại, hắn cũng quên việc Đại sư tỷ còn chờ hắn bên ngoài, trực tiếp cởi truồng chạy ra. Cửa vừa mới mở ra, một tiếng thét đinh tai nhức óc vang lên, Ngô Đạo Tử chỉ cảm thấy lỗ tai sắp bị lủng lổ chổ.

Nguyệt Bích quả thực sắp điên rồi, nàng quả thực không thể tin được mình đã nhìn được cái gì, nghe được tiếng cửa mở, muốn bảo tiểu sư đệ đi ra, xoay người nhìn lại, chỉ thấy một cục thịt nhỏ đung qua đưa lại. Trong lúc khiếp sợ, nàng không chút nghĩ ngợi phát ra ma âm xuyên cả não, đến mức một dãy bình hoa bên cạnh trực tiếp vỡ tan.

Tuy rằng Nguyệt Bích dùng hai tay thật nhanh che ánh mắt, nhưng hình ảnh Ngô Đạo Tử với cái đung đưa kia, lại tràn ngập cả đầu có vung đi cũng không được. Cả khuôn mặt nàng đỏ như cà chua chín mộng, thậm chí còn đỏ đến xuống cả phần cổ áo. Nàng ba tuổi nhập môn sinh hoạt, chung quanh tất cả đều là phái nữ, lớn lên thì ra cửa, lại chưa có ai dám ở trước mặt Minh Nguyệt Các tiên tử trần truồng cả người như thế.

Đời này đây là lần đầu nàng nhìn thấy thân thể của đàn ông, mặc dù chỉ một đứa trẻ, nhưng đối với Nguyệt Bích mà nói, cũng thật là cay con mắt. Cẩn thận len lén nhìn thoáng qua khe giữa ngón tay, phát hiện tiểu sư đệ đã bị tiếng thét rung trời của mình hù dọa cho chạy trở về phòng tắm rồi, Nguyệt Bích mới thả đôi tay ngọc xuống, thế nhưng tim trong ngực vẫn là đang đập ầm ầm.

“Biến thái! Sắc lang! Đăng đồ tử! Ta ở bên ngoài mà ngươi lại dám cởi truồng chạy ra!” Nguyệt Bích nghiến hai hàm răng bạc ken két. (đăng đồ tử: yêu râu xanh)

“Nhưng. . . Nhưng ta không có y phục để đổi lại nha!”

Nguyệt Bích mới nghĩ đến vừa rồi chỉ lo tống cổ tiểu sư đệ đi tắm, cũng quên cầm y phục cho hắn thay. Nghĩ tới đây, Nguyệt Bích mới chạy ra đi lấy bộ y phục đi vào: “Y phục sau này, tự mình đi lầu hai của Khí Các mà lấy.”

Ngô Đạo Tử bắt được y phục xong mới yên lòng, xem ra Đại sư tỷ không có tức giận mấy, Ngô Đạo Tử vừa mặc y phục vừa nghĩ thế. Có điều khi Ngô Đạo Rử đi ra cửa phòng tắm, chạm mặt mà tới lại là quyền đấm cước đa, chờ cho Nguyệt Bích thật vất vả mới hết giận, Ngô Đạo Tử cũng đã thành cái đầu heo rồi.

“Mụ nội nó ~ độc nhất là lòng dạ đàn bà, ta sao lại suy như vậy! Nữ nhân thật là họa thủy.” Ngô Đạo Tử cảm thụ đau nhói trên mặt, một bên ở trong lòng thầm than. Nhưng mà hắn cũng không dám lộ ra một chút không vừa lòng nào, thân là một tên khất cái, am hiểu nhất chính là nhận rõ tình thế. Ở chỗ này bản thân mình đang là thế yếu, hơn nữa có đánh cũng đánh không lại con cọp mẹ trước mắt này, cho nên Ngô Đạo Tử chỉ đành phải ngoan ngoãn theo sau Nguyệt Bích.

〝 ực ực. . . Ực ực. . . Ực ực ực ực. . . 〞

Lúc này mới đi được nửa đường, bụng Ngô Đạo Tử lại đột nhiên kêu lên, không có cách sáng sớm đã bị kêu đi, thức ăn lại là chút cháo loãng. Hơn nữa chưa ăn vài hớp đã bị Nguyệt Bích kéo đi xem Minh Nguyệt Các, vừa rồi lại hành hạ một phen như vậy, cho nên Ngô Đạo Tử sớm đã đói cho bụng dán sau lưng. Chẳng qua hắn cũng không dám oán trách, vừa mới bị bẹp đến u cả đầu, mình cũng không muốn bỗng nhiên lại bị bẹp lần thứ hai.

Thế nhưng Ngô Đạo Tử không nói lời nào, Nguyệt Bích ngược lại quay đầu nhìn hắn, thấy Ngô Đạo Tử sợ hãi như vậy, sắc mặt Nguyệt Bích hơi dãn ra, tay ngọc vừa đảo, trong tay đột nhiên xuất hiện một quả trái cây màu xanh lam.

Bạn đang đọc Suy Tiên Truyền Thuyết của Thiên Tế Bôn Trì Giả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hatderangduong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.