Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2436 chữ

Chương 102.2

Nhóm dịch: Chiêu Anh Các

Edit: Thuongton999

Beta: Minh Lý

“Chúng ta để Xu Xu thua thiệt rồi.” Tống Kim Lương thở dài, lại nhìn nữ nhi của mình mà ôn nhu nói: “Trước kia ta với mẫu thân của con còn muốn lưu thêm con hai năm nữa rồi mới gả đi, chỉ là chuyện đính thân với Đại điện hạ cũng không phải chúng ta có thể sắp xếp được, Đại điện hạ tuổi tác không còn nhỏ, hoàng thượng cũng muốn để cho ngài ấy sớm thành thân, nói ra thiệt thòi cho Xu Xu. Nhưng mà Xu Xu hãy nhớ kỹ, về sau chúng ta cũng không thể ở bên cạnh làm bạn với con nữa, nhưng chúng ta mãi mãi cũng là người thân yêu nhất của con, là mái ấm, là tấm chắn bảo vệ phía sau con, về sau mặc kệ cho dù có chuyện gì xảy ra, Xu Xu đều có thể đến tìm lại bọn ta, chúng ta sẽ vĩnh viễn bảo vệ cho Bảo nhi.”

Đây là lần đầu tiên Tống Kim Lương lộ vẻ ôn nhu của mình ra ngoài, ông ấy lần đầu tiên gọi Xu Xu là Bảo nhi thân mật như thế.

Bảo nhi là nhũ danh mà Thôi thị đặt cho Xu Xu.

Hai con mắt Xu Xu rưng rưng lệ nhòa, “Phụ thân, Xu Xu biết rồi.”

Tống Kim Lương vỗ vỗ bả vai của nữ nhi, “Vậy thì phụ thân đi ra ngoài trước, mẫu thân của con còn có lời muốn dặn dò, tâm sự với con”

Sau khi Tống Kim Lương rời đi, gian phòng chỉ còn lại mẹ con hai người bọn họ, Thôi thị lúc này kỳ thật rất là đặc biệt muốn khóc, nhưng một mực chịu đựng, kiềm chế lại nước mắt.

Thôi thị dùng khăn lau khóe mắt nói: “Phụ thân của con nói cũng đúng, ta muốn nói cho Bảo nhi vài lời trước khi con đi.”

Thế mà sau đó Thôi thị lại lôi kéo Xu Xu lại và nói liên miên rất nhiều rất nhiều lời, nói về năm đó bà sinh Xu Xu ra khổ cực như thế nào, cùng với những điều dày vò trong lòng bà ấy hai năm nay, lại xin lỗi Xu Xu, nói xong lời cuối cùng Thôi thị vẫn không nhịn được mà khóc lên, cuối cùng sợ Xu Xu cùng bà ấy khóc, Thôi thị nhét một quyển sách vào trong tay của Xu Xu, ấp úng nói: “Bảo nhi nhìn xem cái này đi, ta sẽ đi ra ngoài trước, không làm ảnh hưởng tâm tư của con nữa.”

Xu Xu kỳ thật cũng có chút muốn khóc, nhưng đợi đến khi Thôi thị rời đi và đóng cửa phòng lại, nàng vô ý thức mở ra quyển sách, mắt nàng nhanh chóng đọc qua nội dung trên đó, nước mắt không tuôn ra, nhưng gương mặt lại đỏ lên.

Nguyên nhân không gì khác, trên quyển sách này chính là do bà ấy tỉ mỉ viết lại những việc mà sau khi vợ chồng thành thân thì phải làm gì.

Xu Xu vụng trộm nhìn qua, lại cảm thấy quá xấu hổ, liền cất nó ở phía sau bàn trang điểm

Về sau các nữ quyến tới cửa chúc mừng, Xu Xu mang khăn quàng vai lên cùng với khăn trùm mặt cô dâu, ngồi ngay ngắn ở trên giường chờ đợi giờ lành đến.

Chớp mắt giờ lành cũng đến, bên ngoài vang lên âm thanh khua chiêng gõ trống vui mừng, sau đó rất nhiều tiếng bước chân từ xa đến gần, Xu Xu xoắn ngón tay, trong lòng nàng bây giờ, trái tim đập thình thịch loạn nhịp như muốn nhảy lên.

Cửa phòng mở ra, những khách nhân đều tràn đến phủ Quốc công như đổ xô đi chợ, người cầu phúc dẫn Tống Ngọc Cẩn đi vào khuê phòng của Xu Xu, đến chúc vài câu cát tường, đại hỉ, vân vân…, sau đó Tống Ngọc Cẩn cõng Xu Xu đi ra ngoài, chậm rãi đi đến hướng đại môn của phủ Quốc công, đi theo phía sau phủ Quốc công là các gia quyến, lão Quốc Công gia cùng lão phu nhân Thịnh thị đều ở trong đó, khóe mắt hai người cũng có chút đỏ lên, vành mắt hơi rưng rưng, Thịnh thị còn lặng lẽ lau nước mắt.

Tống Ngọc Cẩn chậm rãi cõng Xu Xu đi ra, hắn đi rất chậm rãi, trong lòng bùi ngùi mãi thôi, cũng có chút không nỡ để cho Xu Xu phải xuất giá sớm như vậy.

Chỉ là cho dù có đi chậm nữa thì đường nào cũng đi tới trước cửa chính, giờ lành đến, Phó Liễm Chi mặc áo đỏ cưỡi trên lưng con ngựa cao to, hắn ngắm nhìn tân nương tử của mình đang được huynh trưởng của nàng cõng tới, chậm rãi nắm chặt dây cương trong tay.

Xu Xu được đưa đến bên trên kiệu hoa, bên ngoài có rất nhiều tiếng bàn tán ồn ào, có tiếng nói người nhà, còn có những thanh âm của hàng xóm chung quanh nhà đến dự lễ.

Trước mắt Xu Xu là một màu đỏ chói, khăn van đỏ che kín, nàng cũng không nhìn thấy được cái gì.

Chỉ cảm thấy cỗ kiệu chậm rãi từ từ đi, bình tĩnh hướng về phía trước, chậm rãi rời đi phủ Quốc Công, đi ra ngõ nhỏ, đi vào trong phiên chợ.

Đi theo đằng sau là còn có một đội ngũ đưa dâu, đồ cưới của Xu Xu, một trăm hai mươi tám hòm đồ cưới.

Trước kia Thôi thị còn nghĩ cho nàng thêm nhiều đồ lễ, nhưng công chúa xuất giá cũng không có dùng đến nhiều đồ cưới như vậy, làm lớn cũng không tốt, cho nên Thôi thị đem một trăm hai mươi hòm đồ cưới còn lại đem đi đổi lại thành ngân phiếu, cũng được tổng hơn mười vạn lượng ngân phiếu, chứa ở trong cái hộp nhỏ khiến chút nữa là cái hộp không chịu nổi.

Chuyện này Thôi thị cũng không có nói cho ai biết, đây đều chính là đồ vật để Xu Xu làm bảo vật áp đáy hòm, còn cố ý cho thêm một ma ma đi theo Xu Xu coi như là làm của hồi môn, trước kia Thấm Hoa viện đều là tiểu nha đầu bọn họ đi theo, Thôi thị lo lắng các nàng kia đi Vương phủ không bảo vệ được cho Xu Xu, cho nên mới cố ý để Phạm ma ma thân cận của bà coi như của hồi môn đi Vương phủ, còn có một lão nhân gia đi theo, nói về chuyện đối nhân xử thế cũng có thể hiểu nhiều hơn một ít.

Cỗ kiệu chậm rãi hướng đi về phía Vương phủ, đi theo phía sau là đội ngũ đưa dâu cùng với đồ cưới, hoa lệ hoành tráng, lúc mà đi đến Vương phủ, đồ cưới còn chưa được chuyển đến kịp từ phủ Quốc Công, nên chỉ coi như mười dặm hồng trang.

Đến Vương phủ, cỗ kiệu dừng lại, Xu Xu cảm giác màn kiệu bị xốc lên, sau đó một đôi bàn tay trắng nõn thô thô duỗi vào tấm màn trong kiệu của nàng.

Hẳn là tay của Thục vương, Xu Xu duỗi ra bàn tay trắng nõn tinh tế của nàng, sau đó được bàn tay vừa đưa vào kia nắm chặt.

Xu Xu lúc này mới khẩn trương lên, nàng đi theo xuống cỗ kiệu, nàng cũng nhìn không thấy đường, nên được Thục vương nắm chặt tay chậm rãi đi vào bên trong hướng Vương phủ, hắn đi cũng rất chậm rãi từ từ, đạp cánh cửa và bậc thang ra......

Lễ thành thân khi bái thiên địa đều tổ chức ở Vương phủ, Thục Vương tuy là Đại hoàng tử, nhưng đến cùng khi phong vương, đều phải có một môn hộ riêng cho mình.

Xu Xu được dẫn đi vào chính sảnh, sau đó là bái đường, nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái, giống như là các quy thức của phu thê khi thành hôn như ở trong dân gian vậy, toàn bộ quá trình khiến Xu Xu cảm thấy vừa khẩn trương lại là vừa hoảng hốt, chờ đến lúc nàng lấy lại được tinh thần thì đã được đưa đến bên trong tân phòng.

Tân phòng cũng không có náo nhiệt như là lúc trước, nơi này có chút yên tĩnh, Xu Xu được đôi bàn tay hơi thô kia nắm đi vào trước giường, nàng ngồi ngay ngắn ở bên cạnh giường.

Khăn tân nương màu đỏ từ từ được vén ra, Xu Xu ngẩng đầu lên nhìn, nhìn về phía người nam tử mặc áo đỏ đang có chút cúi người nhìn về phía mình, nam nhân này thật đúng là có khuôn mặt tuấn mỹ, môi mỏng, mắt phượng.

Trên mặt Xu Xu lộ ra một tia ngạc nhiên, Thục Vương vậy mà trước tiên lại dùng ngọc như ý vén ra chiếc khăn cô dâu của nàng, nàng nhớ kỹ mẫu thân bàn giao nói là, hẳn phải để chờ điện hạ xã giao xong thì đến ban đêm mới có thể vén khăn đỏ của tân nương ra rồi uống chén rượu giao bôi của phu thê cơ mà.

“Tới đây nào.” Phó Liễm Chi lại cầm tay của Xu Xu, mang theo nàng ấy đến bên bàn, “Chúng ta trước tiên uống chút rượu giao bôi”

Xu Xu rất nhanh kịp phản ứng, hẳn là ngài ấy sợ mình mang theo mũ phượng chờ đến buổi trưa rất mệt mỏi đi?

Đi đến bàn, Phó Liễm Chi từ trong bầu rượu bạch ngọc rót ra hai dòng rượu ngọt thanh liệm, bưng lên một chén rồi đưa cho Xu Xu. Xu Xu tiếp nhận, hai gò má ửng đỏ, trong lòng cũng khẩn trương không kém.

Phó Liễm Chi bưng lên một chén rượu còn lại ở trên bàn, cùng cánh tay của Xu Xu tương giao với nhau, ánh mắt một mực nhìn vào nàng như muốn mãi ở đó không rời.

Sau đó Thục Vương uống một hơi cạn sạch, Xu Xu cũng thuận thế nâng chén rượu uống vào.

Có chút hơi cay, hơi nồng, nhưng còn có thể tiếp nhận, Xu Xu nhẹ nhàng ho ho vài tiếng, Phó Liễm Chi lại dẫn nàng trở lại giường bên cạnh, rồi nói nhỏ: “Chờ một lúc ta ra ngoài xã giao, nếu như nàng cảm thấy có mệt mỏi thì cứ cởi mũ phượng xuống trước rồi nghỉ ngơi một lúc đi, ta sẽ sai người đưa đồ ăn uống tới cho nàng, những nha hoàn và người hầu làm của hồi môn cho nàng cũng đang ở bên ngoài chờ, nếu cần bọn họ thì nàng cứ hô một tiếng liền có thể cho bọn họ vào.”

Lời của Đại hoàng tử rất chậm rãi, thanh âm rất êm tai, như viên ngọc thạch.

Xu Xu không biết nên nói cái gì, chỉ lắp bắp nói: “Vâng.”

Phó Liễm Chi lại nhìn nàng một chút, một chút này cũng rất sâu đậm, sau đó mới quay người rời đi, Xu Xu không dám nhìn nhiều, chỉ nhìn chằm chằm xuống mặt đất. Sau khi nhìn thấy đối giày gấm màu đỏ kia của Thục Vương bước ra cánh cửa, đợi đến lúc cửa phòng đóng lại, Xu Xu mới hít vào một hơi thật sâu.

Nàng lúc này mới triệt triệt để để cảm nhận được chuyện này, cuối cùng thì nàng đã gả cho người ta rồi, về sau nàng không phải là Tam cô nương của phủ Quốc Công nữa, mà là Vương phi của Vương phủ.

Xu Xu đưa ngón tay qua lại, nàng vẫn rất khẩn trương, suy nghĩ rất nhiều chuyện mông lung, về sau nên làm như thế nào để cùng Thục Vương ở chung, còn nghĩ về những chuyện sau cần phải đối mặt, đứng mũi chịu sào chính là chuyện giữa vợ chồng đêm động phòng hoa chúc.

Nghĩ đến quyển sổ kia, gương mặt phiếm hồng của Xu Xu trở nên hơi trắng bệch, nàng vẫn còn có chút sợ hãi về chuyện này, tự hỏi: “Chuyện này nên làm sao bây giờ .”

Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa nhẹ nhàng, sau đó là giọng nói của Trân Châu vang lên nhẹ nhàng “Cô nương......” Nhưng mà câu nói này còn chưa nói xong liền đã bị giọng nói của Linh Lung chèn vào “Trân Châu, cô nương hiện tại đã là Vương phi, nhớ kỹ về sau là phải gọi người là Vương phi, chuyện này không phải chuyện đùa, tuyệt đối không thể gọi sai.”

Trân Châu sợ hãi lè lưỡi, sau đó nói: “Vương phi nương nương, nô tỳ từ phòng bếp nhỏ bên kia bưng một chút đồ ăn đồ uống đến cho người đây, người có muốn nô tỳ đưa vào hay không? Chờ một lúc còn phải chờ rất là lâu đó, người phải ăn một chút đồ ăn lót dạ vào thì mới tốt được”

“Vào đi.” Xu Xu cười khẽ nói.

Trân Châu và Linh Lung sau khi đi vào liền đặt đồ ăn lên bàn sau đó rời đi, dù sao đây cũng là tân phòng, bọn họ cũng không tiện lưu lại lâu, bọn họ đều ở bên ngoài chờ .

Xu Xu quá khẩn trương, cũng không biết đói, hai canh giờ nhanh trôi qua, sắc trời tối xuống hoàn toàn, gian phòng còn đốt hai cây nến đỏ to như tay em bé, bụng của nàng cũng ùng ục một tiếng, bây giờ nếu mà không ăn thì cũng không chịu được, chờ một lúc nữa lỡ đâu ở trước mặt Thục Vương mà bụng “cầu cứu” thì đúng là mất mặt, may mắn trên bàn còn có chút điểm tâm lúc nãy Trân Châu và Linh Lung mang đến cho nàng, Xu Xu ăn vào hai miếng điểm tâm, sau đó uống chút trà nóng rồi lại trở lại giường bên cạnh lại ngồi xuống chờ đợi.

Vừa ngồi xuống, bên ngoài vang lên tiếng bước chân trầm ổn, sau đó là thanh âm của bọn nha hoàn hô lên: “Điện hạ…”, tiếp sau đó cửa phòng bị đẩy ra, Xu Xu ngẩng đầu lên…

Bạn đang đọc Suối Tiên Của Xu nữ - Trọng Sinh Ta Đem Bàn Tay Vàng Cướp Về của Nhu Nạo Khinh Mạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ChieuAnhCac5500
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 322

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.