Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2386 chữ

Chương 87

Nhóm dịch: Chiêu Anh Các

Edit: Ngày Đẹp Tươi

Beta: Minh Lý

Xu Xu chợt nghĩ đến chuyện hai người vừa mới bàn bạc xong chuyện đính hôn, hắn lại có yêu cầu như vậy, vốn hai người bí mật bàn bạc hôn sự đã không hợp lí rồi.

Xu Xu cảm thấy không ổn lắm,lắp bắp nói: "Điện hạ, không được đâu."

"Vì sao?" Phó Liễm Chi không nhúc nhích.

Xu Xu nhỏ giọng nói: "Chúng ta vẫn chưa đính hôn, lén gặp mặt như vậy cũng không tốt."

Phó Liễm Chi chớp mắt, nói: "Thực ra bổn vương có thể cho phu nhân phủ Tào Quốc Công đến nhà cầu hôn ngay bây giờ."

"Điện hạ!" Xu Xu nóng nảy, nàng quay đầu nhìn ra ngoài khoang thuyền, sắc trời đã tối hẳn, giờ này rồi, ai còn đến nhà làm mai chứ?

Phó Liễm Chi vẫn bất động, dáng người cao ngất, không nhúc nhích nhìn nàng.

Xu Xu liền biết ý của Thục Vương, hắn định không ôm được nàng sẽ không để cho nàng đi sao?

Gương mặt nàng càng lúc càng đỏ, lỗ tai cũng hồng hồng, trong đôi mắt ướt đẫm lộ ra vẻ kích động, nàng nghĩ tính tình người này thật quá cổ quái, nếu thật sự không cho hắn ôm thì có thể nào cứ giằng co như vậy cả đêm hay không?

E là rất có khả năng.

Trong lòng Xu Xu kịch liệt run rẩy, hai má còn nóng ran lên, nàng cắn răng, nhắm chặt mắt lại, trực tiếp bổ nhào vào người hắn.

Vì nhắm mắt lại nên Xu Xu không nhìn thấy rõ, trực tiếp va vào người Thục Vương, bộ ngực mềm mại của nàng va vào lồng ngực cứng rắn của hắn, cái mũi chạm vào gò má hắn.

Va vào làm ngực nàng đau, mắt cũng đau, đau đến mức nàng rướm nước mắt.

Xu Xu cảm giác mình đang được một lồng ngực rộng lớn ôm lấy, khiến nàng cảm thấy ngoài ý muốn chính là, vòng tay ôm ấp này rất ấm áp, không khiến người ta cảm thấy quạnh quẽ như con người của hắn.

Nhưng Xu Xu vẫn cứng đờ người, lần đầu tiên nàng bị người khác phái ôm vào lòng như vậy, hai tay đặt trên bờ vai rộng cứng rắn của hắn, nhịn không được có chút kháng cự, lộ vẻ mờ mịt và không biết làm sao.

"Còn sợ ta sao?" Bên tai là giọng nói mát lạnh của hắn.

Xu Xu ngẩn ra, hình như cũng không quá sợ hắn, chỉ có chút cảm xúc xa lạ mà thôi.

Xu Xu không nói gì, hai tay đẩy vai hắn ra, thân hình hắn cao lớn, bị hắn ôm vào ngực đều kín không kẽ hở.

Phó Liễm Chi ôm thiếu nữ vừa thơm lại vừa mềm mại, mà hình như hắn cũng không hề sinh ra cảm giác ghét bỏ, thậm chí còn muốn ôm nàng thêm một lát nữa.

Hắn chỉ ôm nhẹ một cái, rồi lại nhanh chóng buông thiếu nữ trong lòng ra, thấy nàng xấu hổ đỏ cả mặt, đôi mắt cực kỳ hoảng hốt, cũng không dám nhìn hắn nữa.

Hắn đứng dậy, xoay người đi ra ngoài khoang thuyền, nói: "Đi thôi, ta đưa nàng trở về."

Xu Xu hốt ha hốt hoảng đứng thẳng, hai má nàng nóng ran lên, thừa dịp Thục Vương đi ra ngoài màn cửa, trong khoang thuyền chỉ còn một mình nàng, Xu Xu vội vàng đưa tay vuốt vuốt hai má mình, muốn hạ bớt nhiệt trên hai má, ngay chính bản thân nàng cũng cảm thấy hai má đang nóng bừng bừng lên.

Làm sao bây giờ, như thế này quay về có thể nào bị Châu Châu và Khang Bình nhìn ra được gì đó hay không?

Xu Xu ở lại trong khoang thuyền do dự rất lâu, chờ hai má bớt nóng đi một chút, nàng mới ra khỏi khoang thuyền.

Thục Vương đứng bên mạn thuyền, nhìn cảnh tượng phồn hoa của kinh thành xa xôi, trong đó từng ngọn đèn dầu nối tiếp nhau.

Nghe thấy rèm cửa phát ra tiếng động, Phó Liễm Chi quay đầu, vẻ xấu hổ trên gương mặt thiếu nữ đã tan đi, hắn nói: "Ta đưa nàng qua đó trước."

Xu Xu nghiêng đầu nhìn thuyền bên cạnh, Châu Châu và Khang Bình không còn ở bên ngoài, hẳn là đang ở trong khoang thuyền.

Phó Liễm Chi đi đến bên cạnh Xu Xu, muốn đưa nàng qua thuyền bên cạnh, Xu Xu biết hắn định ôm eo nàng, nàng lo lắng người khác sẽ thấy được, vội vàng nói: "Điện hạ không cần đâu, tự thần nữ có thể qua đó được." Nàng theo Chu sư phụ học chưởng pháp và kiếm pháp cũng không phải là học suông, sư phụ nói nàng đã tu được nội công, tự nàng vẫn có thể qua đó.

Phó Liễm Chi nhìn nàng.

Hai tay Xu Xu giữ lan can gỗ bên mạn thuyền, nàng nhớ đến vài chiêu sư phụ dạy.

Nhớ lời sư phụ nói, cảm thấy nội lực trong người lưu động, vận đến hai tay, mượn lực, mũi chân Xu Xu chạm nhẹ, đạp lên trên lan can gỗ, dưới chân lại nhẹ nhàng dùng lực, người nàng đã bay về phía thuyền đối diện.

"Về phủ đi." Phó Liễm Chi thấy Xu Xu tiếp đất đi vào trong khoang thuyền, cũng xoay người rời đi.


Xu Xu đi vào trong khoang thuyền, trong nháy mắt liền ấm lên, khoang thuyền có chậu than và lò sưởi nhỏ của nàng, Xu Xu cầm lò sưởi nhỏ từ trên cái sập lên.

Phương Châu Châu và Khang Bình nhìn thấy Xu Xu đã về liền thở phào nhẹ nhõm, Phương Châu Châu lo lắng nói: "Xu Xu, ngươi không sao chứ? Thục Vương không gây khó dễ ngươi chứ?"

Xu Xu ôm lò sưởi lắc đầu: "Không sao, không sao."

Chỉ là nhớ đến vòng tay ôm vừa rồi, hai má Xu Xu lại bắt đầu nóng lên.

"Thực sự không sao đấy chứ?" Phương Châu Châu vẫn rất lo lắng: "Thục vương tìm Xu Xu làm gì vậy?"

Xu Xu nhìn than đỏ rực trong chậu, ấp úng không nói được gì, vẫn là Khang Bình nói: "Châu Châu đừng hỏi nữa, chuyện này tự Xu Xu biết xử lý như thế nào, chúng ta ra ngoài ngắm cảnh đêm đi, thời gian cũng không còn sớm nữa, xem thêm nửa canh giờ nữa thì nên về phủ rồi."

"Chúng ta ra ngoài ngắm cảnh đêm một lát nữa đi, Xu Xu cũng cùng ra đi." Quả nhiên Phương Châu Châu cũng không hỏi nhiều nữa, nàng ấy cảm thấy Khang Bình nói đúng.

Xu Xu thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ đến lát nữa về còn phải nói lại với mẫu thân, khuôn mặt nàng lại nhăn thành một đoàn.

Đi theo Châu Châu và Khang Bình ra ngoài khoang thuyền, đã không thấy thuyền lớn bên cạnh đâu nữa, xem ra Thục Vương đã đi rồi.

Xu Xu yên tâm chút, ôm lò sưởi đi theo hai vị khuê hữu xem cảnh đêm thêm nửa canh giờ nữa mới sai người chèo thuyền cập bến, ba người mỗi người dẫn nha hoàn và phủ vệ của mình trở về.

Dọc theo đường đi, Trân Châu Linh Lung lo lắng chồng chất, vừa rồi các nàng cũng ở trên thuyền, tất nhiên biết chuyện Thục Vương bắt cô nương đi, nhưng thấy dáng vẻ của cô nương, các nàng cũng không dám hỏi nhiều.

Xu Xu không yên lòng, nàng còn đang suy nghĩ trở về phải nói thế nào với mẫu thân.

... ...

Sau khi Phó Liễm Chi rời khỏi sông trực tiếp vào cung gặp Vua Thuận Hòa.

Vua Thuận Hòa đã bận rộn nhiều ngày, mới vừa lục đục tiễn các sứ thần và các công chúa vương tử của liên bang các nước phụ thuộc về.

Ông ấy biết hôm nay trưởng tử về kinh, cũng lúc này mới nhìn thấy người, liền hỏi: "Đã ăn tối chưa?"

Phó Liễm Chi gật gật đầu, Vua Thuận Hòa nhìn trưởng tử diện mạo xuất chúng lại trầm mặc ít lời, thở dài hỏi: "Về vì Tam cô nương Tống gia sao?"

"Vâng thưa phụ hoàng." Phó Liễm Chi nói: "Ngày mai nhi thần sẽ cho phu nhân phủ Tào Quốc Công đến phủ Định Quốc Công cầu thân."

Vua Thuận Hòa cũng không thấy bất ngờ, nhưng vẫn lên tiếng hỏi: "Không cần trẫm ban hôn?"

"Không cần." Phó Liễm Chi nói.

Vua Thuận Hòa nói: "Được rồi được rồi, con vui là được."

Nói xong chuyện này, Vua Thuận Hòa hỏi: "Chiến sự biên cương thế nào rồi?"

"Biên cương có Phiêu Kỵ đại tướng quân và vài vị phó tướng trấn thủ, nhi thần và Phùng Bắc Vương chiến đấu lớn nhỏ khoảng mười trận, Phùng Bắc Vương đều thất bại, đã gần đến cuối năm rồi, tạm thời Phùng Bắc Vương sẽ không xâm phạm đến." Phó Liễm Chi ngồi trên ghế bên cạnh Vua Thuận Hòa, nói: "Chờ mấy ngày nữa, nhi thần sẽ về lại thành Bình Cao."

Phùng Bắc Vương chính là tân vương của Bắc Địch, tính tình cao ngạo, dã tâm bừng bừng, thủ đoạn cũng vô cùng độc ác.

Vua Thuận Hòa nói: "Thành Bình Cao có Phiêu Kỵ đại tướng quân trấn thủ trẫm cũng yên tâm, con hãy cứ lo hôn sự của mình đi đã."

Nhi tử mười tuổi đã một mình chạy đến biên thành tôi luyện, mãi đến năm mười lăm tuổi mới phong vương, thời gian năm năm đều ở lại biên thành, mãi đến hai năm trước Bắc Địch không hề có lực đánh trả, hắn mới về kinh, Vua Thuận Hòa không quá lo lắng tân vương kia của Bắc Địch, thời gian hai năm, căn bản Bắc Địch không ngừng bồi dưỡng, không để ý đến dân chúng Bắc Địch khổ cực, liền hủy đi hiệp ước đồng minh để đánh chiến, tiểu nhân, không độ lượng thì khó thành đại sự.

Thành Bình Cao đã được phòng thủ, rất khó công phá.

Hiện tại Vua Thuận Hòa quan tâm nhất chính là hôn sự của trưởng tử, ngày mai có thể định ra được hôn sự rồi.

"Sớm thành thân đi." Vua Thuận Hòa nói.

Phó Liễm Chi trầm mặc trong giây lát rồi nói: "Nhi thần còn có chuyện khác nên xin được cáo lui trước."

"Đi đi." Vua Thuận Hòa khá sủng nịch hoàng trưởng tử này.

Chuyện Thục Vương hồi cung nhanh chóng truyền khắp hoàng cung, hiện tại thời giờ cũng không phải quá trễ, ít nhất nhóm chủ tử các cung vẫn chưa đi ngủ.

Tam hoàng tử Phó Lệ Tố biết Đại Hoàng Huynh trở về, liền muốn đi tìm Đại Hoàng Huynh, Triệu quý phi biết được, tức giận nói: "Đứa nhỏ này, thật sự là vụng về, Thục vương mới vừa về cung đã chạy đến đó làm gì, không biết còn tưởng rằng bọn hắn là hai huynh đệ thân sinh, so với mẫu phi như bản cung, hắn còn thân thiết với Thục vương hơn."

Suy cho cùng cũng là cốt nhục từ trong bụng mình sinh ra, Triệu quý phi cũng lải nhải vài câu rồi thôi.

Chờ Tam hoàng tử đi rồi, Triệu quý phi dựa vào trên giường rất khó chịu, bà ấy một lòng quan tâm nhi tử, hi vọng hắn có thể bước lên ngôi vị Thái tử, vậy mà hắn không hề để mắt đến.

Lúc Phó Lệ Tố tìm được Đại hoàng huynh, Phó Liễm Chi đang đi về phía tẩm cung của Nhị hoàng tử, nhìn thấy Phó Lệ Tố, hắn nhàn nhạt nói: "Tam hoàng đệ."

"Đại hoàng huynh, huynh về khi nào vậy?" Phó Lệ Tố có vẻ rất vui.

Thực ra trong cung chỉ có ba huynh đệ hắn gần tuổi nhau, chơi chung từ nhỏ đến lớn, lúc Phó Lệ Tố hiểu chuyện, Đại hoàng huynh đã ra biên thành tôi luyện, hắn là nghe được những chiến tích của Đại hoàng huynh mà lớn lên, cho nên vô cùng sùng bái Phó Liễm Chi.

Phó Liễm Chi nói: "Qua tìm Nhị hoàng huynh của đệ luyện võ."

Phó Lệ Tố kích động nói: "Đại hoàng huynh, đệ cũng đi nữa, rất lâu rồi đệ không cùng luyện võ với Đại hoàng huynh rồi." Tuy hiện tại trời đã tối, nhưng vẫn có đại điện chuyên để luyện võ.

Lúc hai huynh đệ qua, Phó Lệ Nguyên vẫn chưa ngủ, hắn ta đang đọc sách trong thư phòng, nghe nói Thục Vương và Tam hoàng đệ qua, hắn ta nhíu mày, đương nhiên không thể từ chối không gặp.

"Đại hoàng huynh, sao lại đột ngột trở về vậy?" Phó Lệ Nguyên đón hai huynh đệ vào trong đại điện, ấm giọng nói chuyện với hai huynh đệ.

Không đợi Phó Liễm Chi nói, Phó Lệ Tố cười nói: "Đại hoàng huynh mới về, ba huynh đệ chúng ta lâu lắm rồi không cùng luyện võ, Đại hoàng huynh nói qua đây luyện tập vài trận."

Phó Lệ Nguyên ngưng cười, hắn ta đang hoài nghi có phải Đại hoàng huynh biết chuyện trước đó vài ngày hắn ta xuống tay với Xu Xu, cho nên muốn mượn cơ hội đánh cho hắn ta một trận hay không?

Đương nhiên hắn ta không hài lòng, nhưng Tam hoàng đệ cao to hơn hắn, hắn ta cuối cùng cũng bị hoàng đệ này nắm cổ đẩy đẩy kéo kéo một đường đến chỗ luyện võ.

Không đến đại điện, mà đến bãi đất trống bên ngoài, đuốc cháy sáng trưng, ánh lửa rừng rực.

Phó Liễm Chi một đấu hai, hai huynh đệ đều đánh không lại hắn.

Phó Lệ Tố chỉ bị đánh mấy quyền, còn Phó Lệ Nguyên thì thảm, toàn thân không có chỗ nào lành, mặt mũi bầm dập, một cánh tay bị gãy xương, cuối cùng phải cho người đỡ về tẩm cung.

Bạn đang đọc Suối Tiên Của Xu nữ - Trọng Sinh Ta Đem Bàn Tay Vàng Cướp Về của Nhu Nạo Khinh Mạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ChieuAnhCac5500
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 375

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.