Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Viện Tử Nhỏ, Hung Thú To (2)

Tiểu thuyết gốc · 1905 chữ

Chương 4: Viện Tử Nhỏ, Hung Thú To (2)

Ánh sáng ban mai chiếu vào sân viện tử nhỏ, phủ lên thân ảnh với áo bào trằng tạo cảm giác như không nhiễm hạt bụi trần nào. Thân ảnh ấy đang đưa tay đánh quyền từ tốn vận chuyển tự nhiên, mọi thứ xung quanh tĩnh lặng bình thường như không thể bình thường hơn.

Nhưng những thứ ấy chỉ là cảm giác của Phàm Trường An chứ không phải của những sinh linh trong viện tử này. Mọi thứ tỉnh lặng vì đã bị đông cứng như ngưng động thời gian, mọi thứ đang tập trung vào Phàm Trường An. Mỗi động tác của hắn đều dẫn động thiên địa đại đạo, thời gian pháp tắc không thể tác động được, mỗi cái đưa tay nhấc chân đều ẩn chứa sức mạnh không tưởng đánh thẳng vào tâm cang của tất cả sinh linh ở đây khiến chúng bất động không gian yên tỉnh.

Phạm Thừa Thiên theo sau bầy kiến tiến ra sân và đánh thẳng vào tâm cang hắn, hắn nhìn thấy một thiếu niên đang từ tốn vận động dường như đang đánh một bài quyền nhưng lại chậm đi rất nhiều nhìn như bình thường chẳng có gì lạ nhưng lại mang đến cảm giác áp bức khó nhịn nỗi muốn quỳ bái.

Hắn như không thể điều khiển thân thể mình bắt đầu vận động theo mỗi bước mỗi bước nhẹ nhàng, nhưng cơ thể hắn như chịu đủ loại tra tấn cùng cực chỉ là làm theo thôi cũng như muốn lấy mạng hắn, đến khi không thể làm theo được nữa thì lúc này hắn mới phát hiện mình đã đột phá đến kết đan sơ  kỳ tầng 3 có thể đột phá hơn nữa thậm chí vào trung kỳ, hậu kỳ.

Khi nghĩ đến việc đột phá hắn vội kìm lại vì từ trúc cơ lên kim đan nhờ vào ngoại lực hắn vẫn chưa ổn nếu tiếp tục tham lam có thể phản phệ hoặc căn cơ không ổn định ảnh hưởng tới tu luyện sau này.

Khi hắn ổn định linh lực và kim đan trong cơ thể thì một giọng nói vang lên:

“Đúng là hạt giống tốt cũng không đến nỗi nào”.

Hắn vội vàng nhìn qua nơi phát ra âm thanh thì xuất hiện trong mắt hắn là một con gà mái với bộ lông đen tuyền.

“Đúng vậy, là hạt giống tốt chỉ cần được bồi dưỡng tốt thành tựu về sau không  kém đâu” giọng già nua phát ra từ cây hoè cạnh gà mái khiến Phàm Thừa Thiên phải ngước lên nhìn.

“ha ha lần này hời cho hắn rồi, Thiên Cẩu ngươi không nên quá đáng nhớ bồi dưỡng cho tốt” Phạm Thùa Thiên không biết lúc nào mà một con cá chép đen từ hồ nước xuất hiện và bơi lại gần chổ hắn.

“Ta biết chừng mực các ngươi không cần nhiều lời như vậy” cuối cùng Phạm Thừa Thiên nhìn về nơi con chó mực đang đứng là vị cẩu tiền bối lần trước, hắn vội chấp tay lên tiếng.

Nhưng dường như có lực nào đó làm giọng nói hắn trở thành truyền âm: “Tiền bối, xin đa tạ”.

“không cần đa lễ ngươi gọi ta Thiên Cẩu gia là được”.

Nghe hai từ thiên cẩu cả cơ thể Phạm Thừa Thiên cứng lại sống lưng lạnh toát, cái tên “Thiên Cẩu” này hắn đã được nghe qua truyền thuyết về nó. Ngàn vạn năm trước Thiên Cẩu là Thượng Cổ Hung Thú hung độc hiểm ác nó chuyên nuốt nhật nguyệt ăn sao trời là hung thú kinh thiên cho dù là tiên nhân cũng như là thức ăn cho nó mà thôi. Còn không để hắn khôi phục thì Thiên Cẩu lại lên tiếng:

“vả lại người trị thương cho ngươi là Chủ Thượng của ta không phải ta việc ngươi tới nơi này có thể cũng do Chủ Thượng sắp xếp nên không cần đa lễ”.

???

Chủ Thượng lẻ nào là chủ nhân của thiên cẩu gia vậy rốt cuộc là thần thánh phương nào, hắn chưa qua khỏi cơn khiếp sợ thì một giọng nói uy nghiêm vang lên:

“Đúng vậy không cần câu nệ, mọi việc đều có duyên cả, nhóc con sau này ngươi theo thiên cẩu học tập đi” cá chép đen lên tiếng.

Phạm Thừa thiên nhìn chầm chầm vào con cá chép đen, dường như hiểu ánh mắt hắn cá chép lại lên tiếng:

“À ta quên không giới thiệu ngươi cứ gọi ta Tử Long là được”

Tử Long lại là một hung thú, Tử Long không phải là một con rồng chết mà dù là Tổ Long tổ tiên long tộc gặp nó cũng chỉ có con đường chết, tiên nhân cũng chỉ có thể trốn mà thôi. Hắn vội vàng chắp tay:

“Vãn bối ra mắt Tử Long tiền bối” sau khi nói lúc này hắn mới nhớ vội quay lại nhìn về một hướng chắp tay:

“xin hỏi còn hai tiền bối “

“Ngươi gọi ta Phượng Mẫu là được”.

Phượng Mẫu không chỉ là một hung thú chữ Mẫu trong tên nó đại diện cho từ mẹ, Phương Mẫu được cho là dựa theo ngũ hành sinh thành 5 con chim hung thú, chỉ cần một trong số chúng cũng đủ khiến tiên nhân xanh mặt thiên địa biến sắc.

“Ta thì ngươi cứ gọi Hoè Thụ là được”.

Hoè Thụ hắn thật chỉ từng nghe ngàn vạn năm trước tiên giới nhân giới lưu thông, tương truyền có một thụ yêu do thiên địa sinh ra đâm thẳng tiên giới hủy thiên liệt địa 1 vạn năm.

Sau khi biết được hắn như lạnh toát rốt cuộc viện tử này là nơi nào sau toàn hung thú thời thượng cổ tề tựu tại đây vậy. Lúc này một hơi thở nhẹ vang lên cùng lúc thời gian như rạn nứt không gian loạn lưu biến chuyển cùng lúc tất cả sinh linh im lặng không gian trở lại như thường, Phạm Thừa Thiên lúc này mới ý thức tới thiếu niên lúc này đã dừng lại.

Thiếu niên lúc này dường như cảm nhận được ánh mắt của  hắn nên cũng nhìn lại đây. Phạm Thừa Thiên nhìn thiếu niên áo bào trắng rồi nhìn mãnh băng quấn trên người, nhớ lại bài quyền vừa nãy, hắn cuối cùng cũng biết ‘Chủ Thượng’ trong câu của Thiên Cẩu là ai chính là thiếu niên này. hắn vội quỳ xuống dập đầu:

“Đa tạ tiền bối đã cứu ta” vừa nói vừa dập đầu.

Phàm Trường An nhìn một màn này không khỏi lắc đầu vừa nhìn cũng có thể thấy người này là tu tiên giả nhưng vẫn nhớ ơn, làm hắn có chút bất ngờ, thì ra tu tiên giả cũng có người biết ơn phàm nhân sau, nhìn một lúc không nhịn được lên tiếng: “thôi được rồi đứng lên đi”.

Tiếng nói vừa lên thân thể hắn không tự chủ được mà hành động làm theo lời nói đứng lên ‘Ngôn Xuất Pháp Túy’, hắn biết dù cho là tiên nhân cũng không phải ai cũng có thể ‘Ngôn Xuất Pháp Túy’, hiện tại tiên nhân con đường ở giữa đã đứt đoạn cả mấy vạn năm vậy vị này chỉ có thể là một lão quái sống vạn năm còn có thể là Chủ Thượng của thượng cổ hung thú khiến tim Phạm Thừa Thiên đập mạnh mãnh liệt.

“Đa tạ tiền bối” nghe chữ tiền bối này Phàm Trường An hơi nhíu mày hắn không muốn dính dáng tới giới tu tiên giờ lại bị tu tiên giả gọi ‘tiền bối’ hắn thấy không thoải mái nên lên tiếng:

“Đừng gọi ta là tiền bối ta chỉ là phàm nhân thôi”

Nghe vậy Phạm Thừa Thiên cảm thấy kì lạ hắn nghe dường như Phàm Trường An cón nhấn mạnh từ ‘phàm nhân’ nữa đang bối rối thì giọng Thiên Cẩu vang lên:

“Chủ Thượng muốn trải nghiệm cuộc sống phàm nhân nhóc con ngươi phối hợp một chút nếu làm Chủ Thượng không vui thì đừng trách bọn ta”.

Từ bọn ta vừa buông xuống Phạm Thừa Thiên liền cảm giác áp lực rất lớn như tử vong cận kề, hắn vội vàng sửa lời: “Đa tạ công tử, không biết công tử tôn danh thế nào”

“ta gọi Phàm Trường An, còn ngươi là ai, sau lại bị thương nặng như vậy”

Sau khi lời nói của Phàm Trường An rơi xuống thì áp lực cũng biến mất, Phạm Thừa Thiên vội lên tiếng:

“tại hạ gọi Phạm Thừa Thiên, thuộc Phạm gia ở Bắc Chi Thành, Phàm gia tại hạ có báo vật hiện tại suy yếu nên nhiều kẻ muốn đoạt lấy báo vật nên mới bị truy sát, tại hạ mới bị thương nặng may nhờ có công tự ra ta giúp đỡ”

Nghe xong câu chuyện hắn không khỏi cảm thán quả nhiên là tu tiên giới, rồi nhìn thiếu niên phía trước không ngờ lại bi thương như vậy hắn mũi lòng bèn nói:

“không biết Thừa Thiên công tử định làm gì”

“tại hạ cũng không biết có lẽ trị thương xong sẽ báo thù “nói rồi lại cuối mặt tự giễu dựa vào thực lực hắn hiện tại muốn báo thù là việc không tưởng nên cũng không nói  tiếp.

Nghe vậy Phàm Trường An không khỏi lắc đầu vừa mới cứu chữa lại muốn đi báo thù nhìn thiếu niên này bị thương cũng đủ thấy nếu hắn đi chỉ còn lại cái xác, tu tiên giới là vậy hắn cũng chẳng giúp được gì bèn nói: “nếu đã vậy ta cũng không ép nhưng ăn bữa cơm uống chun trà cho khoẻ rồi muốn đi cũng không muộn” nòi rồi đi vào trong bếp.

Phạm Thừa thiên nhìn theo Phàm Trường An rồi lên tiếng: “Đa tạ công tử tại hạ cung kính chi bằng phụng mệnh” cũng tiến vào đi vào nhà bếp.

Tại một Tông môn cách Đỉnh Quang Minh 1 ngày đi đường, bên trong đại điện có hơn mười người 6 lão già cùng 5 nam nữ thiếu niên chia làm 2 bên. 1 bên là 2 lão giả và 2 tỷ muội, bên còn lại là 4 lão giả và 2 nam 1 nữ thiếu niên.

2 lão giả dẫn đâù hai bên đối diện nhau. 1 là đại trưởng lão 1 là chưởng môn của tông cả hai nhìn nhau sát khí toả ra linh lực ba động cả hai đã đạt tới cảnh giới bán độ nguên anh kỳ.

*(bán độ nguyên anh là từ mình đặt cho tầng 10 chỉ thiếu một bước là đột phá, cao hơn tầng 10 của các cảnh giới một chút như trúc cơ tầng 10 thì là bán độ trúc cơ như nửa bước của mấy bộ tu tiên khác ấy)

**Đôi lời chia sẻ

LapTop mình sài bị liệt phím d và phím y nên nếu trong câu đọc các bạn thấy từ lạ thì thử thêm từ d đ y vào nha mình sẽ biên tập lại nhưng cũng có lúc bị soát vài từ ấy mọi người thông cảm nha .

CẢM ƠN MỌI NGƯỜI**

Bạn đang đọc Sủng Vật Ta Nuôi Toàn Là Thượng Cổ Hung Thú sáng tác bởi yy58677879
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy58677879
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.