Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trò chuyện, và chuẩn bị

Tiểu thuyết gốc · 3289 chữ

“Si vis pacem, para bellum.”

(Muốn có hòa bình, hãy chuẩn bị cho chiến tranh)

- Đề tựa trong một cuốn sách quân sự từ thời La Mã, không rõ tác giả.

Chương II: Trò chuyện, và chuẩn bị

Ngay khi cô nàng vừa mới lên tiếng, cả lũ con trai xung quanh câm nín, và Vương thì suýt nữa há hốc mồm ra vì ngạc nhiên. Nói gì thì nói, cô bé cũng là người mới, chưa quen lấy ai cả. Thường thường, người ta cũng phải đợi vài ba ngày rồi mới mời đi ăn chè uống nước. Đằng này, đó mới chỉ là một tiết học thôi à… Cả lũ con trai thì mắt tròn mắt dẹt về biến cố này, nhưng Vương thì lại nhíu mày.

Đó là một ám hiệu của cục Tình báo. Dịch nghĩa, cô đã đưa ra một câu hỏi, và cậu cần phải đáp đúng lại mật lệnh để có thể tiếp tục nhiệm vụ.

“Chỉ là mấy game chiến thuật trên điện thoại thôi mà. Chẳng hạn như Panzer Squadron hay Blitz ấy.”

Pha trộn nhiều thông tin vào với nhau cùng một lúc là yêu cầu của ngành tình báo. Tuy cái tên Blitz là thành phần chủ chốt của câu trả lời, nhưng cái tên Panzer Squadron lại là thông tin phụ đính kèm. Cơ mà dù có là phụ thì nó vẫn là một lời nói thật. Đó là một tựa game có thật trên nền tảng iOS và Android… Lẽ dĩ nhiên là cậu sẽ cố tình không nói rằng đó là một game “cute hóa” các xe tăng thành các cô nàng anime xinh xắn và dễ thương.

“Cũng chơi Blitz à? Cày theo tree nào vậy?”

“Tăng hạng trung của Xô viết và pháo tự hành của Đức.”

“Tsk, tôi lại hay chơi pháo chống tăng của Đức kia.”

Một lần nữa, pha tạp thông tin với nhau. Cả hai đều là lời nói thật, nhưng chỉ có Vương và Linh biết đâu là thông tin tạp và đâu là mật lệnh mà thôi. Ít nhất thì Linh đã gật đầu nhẹ rồi. Mật lệnh đã được khớp, hai người đã nhận diện được vị trí của nhau. Chàng trai thì đã từng được Đặc công huấn luyện với chuyên ngành công binh và bắn tỉa, còn cô gái thì chuyên trách về công đoạn tiềm nhập, thâm nhập, ám sát và tác chiến.

Mật ngữ của họ có ý nghĩa thế nào á? Ờ thì Vương có thể nói cho mọi người, cơ mà cậu sẽ phải bịt đầu mối ngay sau đó mất. Bí mật là bí mật, và cái ngành tình báo này thì việc mang theo bí mật xuống mồ là quá đỗi bình thường.

“Làm một ván không? Tiết sau là Quốc phòng, auto là ông thầy cho ngồi chơi. Chỉ cần không làm ồn quá mức thì ổng còn mắt nhắm mắt mở cho qua hết thôi.”

“Cũng được… cơ mà tui đang khát nước. Căng-tin trường mình ở đâu vậy?”

Vương hơi ngờ ngợ, có vẻ như cô nàng đang muốn trò chuyện thêm một cách riêng tư và bí mật. Điều này khiến cậu phải cân nhắc chút ít. Giờ nghỉ giải lao tuy sắp hết, nhưng vẫn thừa đủ để cậu và nàng mật vụ chạy xuống căng-tin mua đồ và về lại lớp kịp giờ. Như vậy là về phần lõi, điều này đủ an toàn. Việc hai đứa một nam một nữ đi với nhau, và lại ở trong tình huống này, sẽ rất dễ bị gán ghép. Điều này sẽ thu hút thêm nhiều sự chú ý không cần thiết… nhưng chắc chắn là cả lũ sẽ bỏ qua việc hai đứa thường xuyên đi với nhau. Điều này sẽ khá có ích khi mà hai đứa đang lúi húi chôn một cái bẫy rập ở sau trường. Mọi người sẽ nghĩ hai đứa đang sờ soạng hôn hít nhau (không phải là lần đầu tiên người ta làm vậy ở đó), chứ không phải là đang chuẩn bị thủ tiêu ai đó.

Ngoài ra, nếu cậu mà từ chối yêu cầu này của con bé, thì có một nguy cơ khá cao là nó sẽ nghi ngờ lòng trung thành của cậu. Và đây mới điều đáng sợ này. Ở trong ngành tình báo, thì chỉ cần một tia nghi ngờ về lòng thành thôi là đã đủ để lãnh án tử hình rồi. Mà người nghi ngờ cậu lại còn là một mật vụ hoạt động ngầm kia nữa chứ. Cậu mà không nói đồng ý thì khéo sáng mai cậu sẽ chết đuối dưới bể bơi mất.

“Ở phía dưới sân trường. Cần tui dẫn đi không?”

Vương đảm bảo rằng, trước khi cậu bước đến cầu thang thì tin đồn hai đứa crush nhau sẽ được lan đi khắp lớp, và chắc đến tối là cả trường biết… Ít nhất phần cả trường được hiểu là mỗi lớp có ít nhất một người biết. Thây kệ, ít nhất thì với cái này, cậu vẫn có thể ẩn mình ở giữa thanh thiên bạch nhật. Chả có ai để tâm đến những cái gì rành rành trước mắt đâu. Tiếng Anh cái này gọi là gì nhỉ? Hiding in plain sight thì phải.

Thở dài một hơi để tống hết lo âu buồn phiền, Vương dựng thẳng lưng của mình lên. Nụ cười giả lả trên môi cậu biết mất cùng với ánh mắt thiếu tập trung. Giờ đây, cậu không còn là một học sinh nữa mà là một đặc vụ tình báo.

Khẽ liếc xung quanh, cậu nhanh chóng thu gọn môi trường quanh mình vào tầm mắt. Hai đứa đang bước trên cầu thang, vì thế nên có ai bước vào là cậu thấy ngay được. Cả dãy trên và dãy dưới đều đang không có ai, hoàn toàn đảm bảo bí mật để hai người trò chuyện thoải mái. Đúng là cả hai đều biết cách thủ tiêu đối tượng để bảo toàn bí mật, nhưng phòng bệnh vẫn hơn chữa bệnh kia.

“Đặc vụ, Echo-Gamma-Victor, lính của Tiểu đoàn Đặc công số 5, trực thuộc Ban 6 của Tổng cục Tình báo Quốc phòng. Hiện đã được thuyên chuyển sang cho Liên minh Ma thuật Toàn cầu.”

“Mật vụ, Charlie-Charlie-Lima, thuộc Ban 0 của Tổng cục Tình báo. Tôi được cấp trên cử tới để hỗ trợ cậu, và cậu được nắm quyền chỉ huy.”

“Hô, tôi tưởng một mật vụ sẽ có thể sai khiến một đặc vụ như tôi chứ?”

“Tôi là lính mới, và cậu thì đang nằm trong diện được bồi dưỡng kĩ năng và kiến thức.”

“Thật?”

“Tôi không rõ, hồ sơ của cậu và mệnh lệnh cấp trên đều ghi vậy cả.”

Hai học sinh trẻ lững thững đi bên nhau, vừa nói chuyện vừa hớp nước ngọt. Từ xa nhìn vào, ai cũng nghĩ hai đứa đang hỏi thăm dò dẫm xung quanh để xem có nên tán tỉnh nhau không. Cả cái lớp 11A1 này đều sẽ nói câu trả lời là có, Vương thì đến giờ vẫn độc thân, và cả lũ đang them có một chủ đề mới để tán dóc. Chả có gì hay ho hơn là ship thằng cha này với cô nàng học sinh mới. Dù gì đi nữa, cô bé cũng không đến nỗi nào và hắn cũng là một tay có đầu óc. Chỉ cần thằng Vương vui vẻ là nó sẵn lòng nhắc bài cho cả lớp. Còn hắn mà bực hả? Quên đi, hắn còn nhắc đểu nữa kia.

Vương biết rõ những điều này, chả thế mà cậu vẫn đang giả vờ cười cười nói nói với cô nàng, người cũng đang bẽn lẽn cười duyên đáp lại. Qua khóe mắt, cậu thấy mấy thằng bạn cùng lớp đang đứng trên hành lang trông xuống mà cười nhăn cười nhở. Tốt, đến giờ mọi chuyện vẫn đang diễn ra theo kế hoạch. Càng ít bị nghi ngờ, cậu càng có nhiều cơ hội thực hiện nhiệm vụ hơn. Dù gì thì mục tiêu cũng là hot girl của lớp, đến gần nói chuyện thôi đã là chuyện chói sáng rồi, nói gì đến điều tra hay thậm chí là thủ tiêu.

Thôi được rồi, trực tiếp tiêu diệt công dân của nước mình thật sự là một chuyện tồi tệ. Vốn là một người sống lý trí hơn tình cảm, Vương tin rằng mình có thể kéo cò súng mà không hề gục xuống nôn ọe. Dù gì thì cậu cũng là người phục hồi nhanh nhất trong đợt huấn luyện bắn súng. Thế nhưng, việc bắn một người Việt vẫn thật sự là khó chấp nhận với cậu, nhất là khi không có bằng chứng gì về việc cô nàng nọ phải bội lại Tổ quốc. Cậu thật sự hy vọng rằng mình không bị dồn vào bước đường cùng.

Giết người thì dễ, nhưng sống mà biết mình đã giết người thì khó lắm.

“Giết người thì dễ, nhưng sống mà biết mình đã giết người thì khó lắm.”

Hở? Có phải cô nàng mật vụ này…

“Đó là điều mà thầy tôi nói. Ổng nhấn mạnh quy tắc này rất rõ, mật vụ có quyền giết người, nhưng cũng có quyền không giết.”

“Và?”

“Có phải đó là điều cậu đang nghĩ không?”

“…. Đúng.”

“Tốt. Chỉ huy có vẻ đã không nhìn lầm người. Chả thế mà cậu được nắm quyền chỉ huy lần này.”

“Đùa chứ, tôi đã được huấn luyện sĩ quan tham mưu hay chỉ huy đâu.”

“Nhưng cậu cũng đã tự mày mò thêm về chương trình huấn luyện sĩ quan tình báo của mấy cường quốc rồi. Không phải chứ?”

“Sao cô biết?”

“Cậu đã dùng máy tính và đường truyền của Tổng cục để dò tài liệu, và điều này vẫn có để lại chút dấu vết.”

Vương tặc lưỡi. Tình báo Việt Nam tuy không có số có má như mấy quốc gia khác, nhưng nói họ vô năng thì lại hơi sai lầm. Nói gì thì nói, chưa có một âm mưu bạo động được đích thân mấy cục tình báo ngoại quốc kích động mà lại thành công cả. Mấy kẻ phó tướng và chuyên gia rất nhanh chóng bị bắt giữ và vô hiệu hóa. Còn bọn chủ mưu cầm đầu á? Việt Nam lúc nào mà chả có tai nạn giao thông.

“Vũ trang?”

“Một súng ngắn Glock-26, hai băng, mỗi băng chín viên. Một súng Walther PPK giấu trong tất dài… Và này, mắt tôi trên này kia.”

Vương tặc lưỡi. Mẹ nó chứ, đã mặc váy ngắn rồi còn cứ khêu gợi người ta. Đường đường là một thằng con trai khỏe mạnh và bình thường, nói Vương “yêu cái đẹp” (hoặc huỵch toẹt ra là háo sắc) cũng không quá sai lệch. Thế nên việc cậu ngắm nhìn gái đẹp là quá đỗi bình thường, và Linh cho dù không phải là hot girl, cô nàng vẫn khá là xinh xắn. Trong tiết học vừa rồi, cậu cũng đã mấy lần liếc mắt ngắm má hồng rồi.

Khéo cô nàng nhận ra ấy chứ. Bọn con trai dù có cố thế nào đi nữa thì vẫn bị lộ ạ. Vương ngán lắm… ít nhất thì tâm lý cậu đủ vững để có thể tỉnh bơ khi bại lộ. Cậu càng ngượng ngùng thì càng dễ bị nghi ngờ và đánh giá, cứ đường đường chính chính mà sống ạ.

“Thế nếu cô muốn giải quyết trong im lặng?”

“Ngước mắt lên đi đặc vụ. Tôi giấu mười con dao ném dưới váy và kẹp tóc của tôi cũng có một con dao nhỏ giấu trong đó. Cậu thì sao?”

“Một Glock-19, ba băng, mỗi băng 15 viên, cộng thêm một viên trong nòng và một viên treo trên cổ. Hai dao găm lưỡi thép đen. Một con dao tôi giắt trên người, còn lại được giấu trong ba lô.”

“Hậu chiêu?”

“Một ít lựu đạn và đạn 9x19mm giấu trong lớp học.”

“Chất nổ?”

“Không có. Tôi vẫn còn là lính mới mà.”

“Đã hiểu.”

Lúc này đây, hai đứa đã mua đồ uống xong xuôi hết cả rồi. Một chanh ép và một cam ép, đồ uống tươi mát, tự nhiên và tốt cho sức khỏe. Đúng ra là Linh muốn mua một chai coca, cơ mà lúc đó căng tin lại vừa hết hàng, báo hại cô nàng phải đổi. Cũng may là Vương đã từng uống qua nhiều loại đồ uống khác nhau, và cậu biết rõ đồ trái cây ép ở đây ngon thế nào.

Dù gì thì cậu cũng là chủ nhà mà, phải biết chút ít về địa bàn khu vực chứ. Ngoài ra, với tư cách là gà nhà (và là một thằng con trai), cậu cũng quyết định đãi cô nàng một chầu. Là một tên có máu hám gái, Vương đâu có thể bỏ qua một cơ hội thế này để ghi điểm trong mắt nàng ta kia chứ. Với lại còn cả một bọn hóng chuyện ở sau lưng, cậu cần phải diễn tròn vai một thằng con trai lịch sự vẫn còn độc thân.

Vừa đi lên cầu thang, hai đứa vừa bàn chuyện về phương pháp đối phó với đối tượng nguy hiểm. Mỹ Diệu, hot girl của lớp 11A1, đã được xác nhận là một phù thủy. Tuy chưa có bằng chứng nào để thể hiện cô nàng nguy hiểm và cần loại bỏ, nhưng chỉ có những kẻ ngây thơ mới không đề phòng. Thà rằng Vương và Linh có một kế hoạch để trừ khử nàng ta và không cần đến, còn hơn là bị ả phản kèo và giết mà không kịp trở tay.

Nó vô cùng tàn bạo và có phần… không hợp đạo lý, nhưng đó lại là quy tắc của các lực lượng tình báo. Và khi nó còn dính dáng đến Liên minh Ma thuật Toàn cầu, một tổ chức tình báo đa quốc gia được chính những đất nước đối lập nhau chung tay xây dựng… Kẻ thù của họ phải nguy hiểm đến cỡ nào mới khiến cả Nga, Mỹ lẫn Trung Quốc ngồi xuống kia?

Luôn luôn phải chuẩn bị cho những tình huống xấu nhất, đó đã là quy chuẩn rồi. Thật tệ là cả hai còn không có đủ thông tin về thói quen sinh hoạt của nàng phù thủy. Thế nên việc úp sọt trên đường cô nàng về nhà hay ám sát trong nhà riêng là hơi khó. Điều này chỉ còn cách là phản ứng nhanh chóng ngay khi cô nàng trở mặt trong thời gian tới. Phù thủy thì cũng là người, và họ cũng dễ bị bất ngờ như ai. Với hai người giáp công, Diệu không chết thì cũng què, nhưng điều này lại dễ khiến Vương và Tâm bị lộ.

Vì thế, trong thời gian tiếp theo đây, hai người họ chỉ có thể im hơi lặng tiếng để bám theo và quan sát cô nàng. Nếu cô nàng không có ý đồ phản bội Tổ quốc, nhân loại hay tự dưng lên cơn them máu, hai người họ có thể bỏ qua mấy tội lỗi vặt vãnh linh tinh.

Cơ mà cô nàng dám phạm pháp… Ờ thì xử tử thôi.

Lúc hai đứa bước vào lớp cũng là lúc hai người trò chuyện xong, và hai đứa ngồi xuống chỗ của mình, tỉnh bơ như không có gì. Điều này khiến cả lớp mắt tròn mắt dẹt khi hai đứa tiếp tục hoàn thành nốt mấy bài tập toán còn sót từ tiết trước. Nói đúng hơn là Vương vẫn cứ bình thản hướng dẫn cô nàng học sinh mới làm nốt bài. Cả hai đứa vẫn cứ bình chân như vại, chả có gì là bẽn lẽn của mấy thanh thiếu niên đang crush nhau cả.

Vài đứa đầu óc nhanh nhạy trong lớp đã bắt đầu xì xầm, có khi nào là cả hai đứa đang giả vờ băng lãnh để tỏ ra cool ngầu không? Với cái độ im lặng và trầm trầm của Vương, điều này cũng có thể lắm. Lại còn thêm cả độ băng hàn rõ mồn một trong lời giới thiệu bản thân của cô nàng, giả thiết này càng thêm có lí. Tuy đúng là mấy đứa lạnh lùng và sống lí trí rất khó rơi vào tình ái, nhưng chúng nó thường là giấu tiệt cái này đi. Để rồi khi mà mọi chuyện bại lộ thì đó đã một vụ lớn lao và anh em thì tha hồ có cơ hội mà trầm trồ.

Tất nhiên, mấy thằng nhóc đó đâu có nhận ra những lời thì thầm hướng dẫn ấy lại được pha trộn với mấy lời chỉ dẫn tác chiến. Thật tệ là Vương không truyền đạt được nhiều, cậu đã phát hiện ra vài nhân tố không tính đến… Đúng ra thì việc này vốn dĩ là vô cùng bình thường, nhưng khi mà có thêm một mật vụ ngồi ngay sát nách, cậu không thích cái trò đánh bạc cho lắm. Và thề có chúa, tự dưng cậu cảm thấy bất an…

Hắn là Bảo, đại gia của lớp hàng xóm, và cũng là bồ của Diệu. Vấn đề ở đây là theo tin tình báo của Vương, cái tay hàng xóm này cũng chả phải là dạng tốt đẹp gì khi mà cha hắn là một tay xã hội đen và anh trai hắn thì đang mất tung tích. Ngoài ra, tin đồn trong trường còn nói thêm hắn là một kẻ bắt cá hai tay, một lúc chơi hai hot girl, một là Mỹ Diệu của lớp 11A1, Đệ thất Mỹ nhân của trường, và người kia là Đệ nhị Mỹ nhân của trường… Đại gia có khác ạ. Thằng hai hộp sữa thằng không hộp nào…

Vương cũng cay lắm chứ. Hai mỹ nhân kia thì thằng con trai nào mà chả thèm. Thật tệ là tiềm lực cậu không đủ với nên cậu không trèo cao. Chính thức mà nói, nhà Vương cũng chỉ hơi khá giả chứ không phải là giàu có gì, vậy nên cậu khó mà ngày nào cũng mua quà cho người ta. Lại thêm nữa, cậu cũng chỉ là con ngoan trò giỏi chứ chả đua đòi gì, thành ra cậu chả biết chữ ăn chơi viết ra sao. Đúng là cậu có thể uống bia uống rượu, nhưng đó chỉ là lai rai mà thôi, chứ đâu có đến mức quậy banh nóc nhà.

Thân cô thế cô, cậu biết là mình không ăn được nên bỏ ngay từ đầu… Cơ mà sao Đệ nhị Mỹ nhân hôm nay cũng có mặt nhỉ? Gãi gãi cằm, cậu cố tìm ra câu trả lời, có khi nào thằng Bảo lên cơn hứng tình không? Thân là con trai với nhau, Vương nghĩ lí do chính dễ là cái này lắm.

“Cần điều tra về hai đứa mới vào. Tôi có một linh cảm.”

“Sao vậy?”

“Mục tiêu của chúng ta có vẻ rất hận hai đứa đó.”

“Sao cô biết?”

“Đôi mắt.”

Vương khẽ liếc nhìn về phía Diệu, và thật tệ, cậu lại chả thấy được điều gì cả. Rốt cục thì Linh đã nhìn được cái gì trong ánh mắt của cô nàng phù thủy hướng về hai đứa nó chứ? Hai bên vẫn còn đang cười cười nói nói vô cùng náo nhiệt và tình ý kia mà?!

Bạn đang đọc Súng và ma pháp sáng tác bởi comradeh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi comradeh
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.