Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1919 chữ

Sủng Nhập Tâm Phi - Tống Cửu Cận

Chương 6

Hiện tại đầy đầu Bạc Kha Nhiễm đều là câu nói kia của Thẩm Dữ.

" Cháu cảm thấy như vậy được không?"

Cảm thấy được cái gì?

Cái gì!

Chà lau tóc, nghĩ, một trận phiền toái, không khỏi kéo khăn mặt xuống, bắt đầu ra sức chà lau.

Thẩm Dữ là có ý gì?

Anh nói những lời như vậy là có ý gì?

Cái gì mà cô cảm thấy được không?

Rõ ràng là đang hỏi anh, như thế nào lại thành anh hỏi cô?

Bạc Kha Nhiễm suy nghĩ thật lâu, lại không nghĩ ra, quay lại đã thấy gần mười một giờ.

Vì thế xoa nhẹ tóc, xốc chăn lên nằm vào.

Không nghĩ, không muốn nghĩ, anh là có ý gì thì là ý đó vậy.

Bạc Kha Nhiễm buộc mình nhắm mắt lại.

Cô một bên điều chỉnh tâm tình, một bên thì nằm ngay đơ ở trên giường.

Không đến vài giây.

Cô ngồi bật dậy bước xuống giường.

Ngủ không được!

Ngủ không đươc!

Cứ như vậy ngồi vài phút, Bạc Kha Nhiễm mới một lần nữa nằm xuống đem chăn bọc kín mình lại.


Hai ngày sau, Bạc Kha Nhiễm quả thực vội đến chân không chạm đất.

Chạy không xong lịch trình, bay từ thành phố này đến thành phố khác.

Thật vất vả mới hoàn thành xong một lịch trình, cô lúc này mới có thời gian nghỉ ngơi.

Ngày ngày chính mình ở tại nhà trọ bổ sung giấc ngủ.

Ngủ đến buổi chiều thì cảm thấy đói bụng, muốn xuống bếp tìm đồ ăn, đi ngang qua phòng khách , đột nhiên nhìn thấy kịch bản để trên bàn trà.

Cô đang chuẩn bị đi qua, thì điện thoại trong túi xách vang lên.

Bạc Kha Nhiễm lấy điện thoại mở ra xem tin nhắn.

Cô xem hình đại diện nhưng lại cảm thấy có chút đã lâu, kì thật cô vẫn thường cùng Thẩm Dữ nhắn tin, nhưng từ khi anh xuất ngoại, hai người ít khi liên lạc với nhau càng đừng nói đến chuyện nhắn tin, tin nhắn trong nhóm thì nhiều, làm cho cô quên mất còn có anh.

Chú nhỏ.

" Hiện tại có rảnh không?"

Bạc Kha Nhiễm trả lời nhanh.

" Có rảnh."

" Sổ hộ khẩu có ở chỗ cháu không."

Sổ hộ khẩu?

" Có ạ."

Hai ngày trước, Hạ Khi Xuân liền đưa sổ hộ khẩu cho cô.

" Chú cũng có, vậy hôm nay chúng ta đi lãnh chứng."

Bạc Kha Nhiễm thấy tin nhắn Thẩm Dữ gửi đến.

Lĩnh chứng?

Lĩnh chứng!!

Cô không biết mình đã đứng như vậy bao lâu, thẳng đến khi ngoài cửa truyền đến một trận tiếng chuông.

" leng keng leng keng leng keng......"

Tiếng chuông làm cho cô giật mình, theo phản xạ có điều kiện cô nhìn về phía huyền quan.

Như thế nào........ tới nhanh như vậy?

Do dự một hồi, cô vẫn là nhấc chân đi đến cửa.

Theo mắt mèo nhìn thoáng qua, ngoài cửa nam nhân dáng người cao to, mặc áo ba-đờ-xuy màu lam, mang theo mũ lưỡi trai và khẩu trang, nhưng chỉ nhìn vào đôi mắt với con ngươi màu đen kia, cô liên biết, người này đúng là Thẩm Dữ.

Cô chậm chạp mở cửa ra, Thẩm Dữ cuối đầu nhìn thiên hạ trước mắt.

Mặc một thân quần áo ở nhà, khuôn mặt không trang điểm, làn da trắng nõn không tỳ vết, một đôi mắt hoa đào trong suốt nhìn anh, sóng mắt câu lòng người.

" Như thế nào chú lại đến nhanh như vậy?" Cô theo bản năng hỏi anh.

" Vừa lúc chú đang ở gần đây." Thẩm Dữ giải thích nói.

Bạc Kha Nhiễm gật đầu " Nga."

Thẩm Dữ đứng ở cửa một lúc lâu, phát hiện cô vẫn đang cuối thấp đầu đứng ở cửa không có ý định cho anh vô.

" Chú không thể vào nhà sao?" Anh mở miệng hỏi.

Thanh âm của anh giàu từ tính vang lên, mang theo sự thành thục ổn trọng của người trưởng thành.

Bạc Kha Nhiễm cả kinh, lúc này mới phát giác chính mình đang đứng ở cửa, chỉ cảm thấy mặt mũi đều mất sạch, cô vội vàng nói " Có thể có thể."

Nói xong cô đứng sang một bên, để anh bước vào nhà.

Thẩm Dữ vào nhà, Bạc Kha Nhiễm nhìn ra bên ngoài vài lần, xác định không có ai, lúc này mới đem cửa đóng lại.

Thẩm Dữ nhìn bài trí trong phòng cô, cũng coi như sạch sẽ ấm áp.

Bạc Kha Nhiễm thấy anh một bộ xem kỹ căn phòng, không dám đáp lời, qua một hồi lâu, đuôi mắt Thẩm Dữ quét qua dừng lại trên người cô, cô lúc này mới hướng anh nhìn lại.

" Cái kia...... cháu đi thay đồ." Cô co quắp nói.

Thẩm Dữ không vội vàng mở miệng, mà là đem mũ lười trai cùng khẩu trang gỡ xuống, để lộ ra gương mặt mười phần cấm dục.

Bạc Kha Nhiễm trộm nuốt nước miếng, nam nhân này như thế nào có thể gợi cảm mê ngươi như vậy a?

" Ừ, không việc gì, cháu đi trước chỉnh lý, chú ở đây chờ."

" Vâng."

Bạc Kha Nhiễm xoay người hướng phòng ngủ đi đến.

Thẳng đến khi cửa phòng ngủ đóng lại, Thẩm Dữ lúc này mới thu hồi tầm mắt, tiếp theo nhấc chân hướng đến sô pha mà ngồi.

Anh vừa ngồi xuống, tầm mắt liền bị cuốn sách đặt trên bàn trà hấp dẫn.

Trên bàn trà là cuốn vở anh vô cùng quen thuộc.

Đây là anh tự mình xét duyệt qua, nhìn thấy tên đích thị là kịch bản < Cung phi>.

Anh nhặt lên kịch bản, đặt ở lòng bàn tay xem vài cái, có dấu vết vẽ phát thảo chú thích, là nét chữ của cô, nét chữ nhỏ xinh sạch sẽ như chủ nhân của nó.

Nhìn thấy những đánh dấu chú giải này, xem ra cô rất dụng tâm ở việc học tập.

Đang nghĩ ngợi thì phòng ngủ truyền đến tiếng mở cửa.

Bởi vì sợ anh chờ lâu, cho nên Bạc Kha Nhiễm liền mặc đồ và trang điểm hết sức đơn giản.

Cô một bên sửa sang lại áo ba-đờ-xuy, vừa nói: " chú nhỏ, cháu xong rồi......"

Lúc còn đi học toàn gọi là chú nhỏ, lúc này cô mới phản ứng lại.

Cô vẫn là không đổi được xưng hô với anh, dù sao nhiều năm gọi như vậy, muốn cô lập tức sửa miệng có chút khó khăn.

Huống hồ, không gọi anh là chú nhỏ, thì vậy gọi là gì đây?

Chẳng lẽ gọi ông xã, có đánh chết cô cũng không dám gọi như vậy.

Thẩm Dữ nhìn vẻ mặt khó xử của cô, nói: " Gọi cái gì cũng được, cháu thích là tốt rồi, đi thôi."

" A?"

Cô lung tung sửa lại cúc áo, sau đó mang khẩu trang cùng mũ đi theo.

" Thật sự là tùy cháu muốn gọi cái gì cũng được?"

" Ừ."

" Vậy cháu tiệp tục gọi là chú nhỏ nhé?"

" Ừ."

Kì thật nói đến cũng là không được tự nhiên.

Tiếp đến không lâu, cô và anh lĩnh chứng kết hôn, nhưng mà bây giờ vẫn còn thảo luận vấn đề gọi anh là chú nhỏ.

Đến gần lúc sau, Bạc Kha Nhiễm mới thấy anh đang cầm trên tay là kịch bản < Cung phi>.

Nghĩ đến cô ở trên kịch bản viết vẽ lung tung một đống rậm rạp toàn chữ là chữ, không khỏi cảm thấy có một chút thẹn thùng.

" Cái kia.....kì thật cháu....."

" Cháu phân tích rất đúng trọng tâm." Thẩm Dữ cười cười, sau đó đem kịch bản để lại trên bàn trà.

" Chỉnh ký xong rồi."

" Dạ." Bạc Kha Nhiễm gật đầu.

" Vậy chúng ta đi thôi." Thẩm Dữ đứng dậy.

" Được." Bạc Kha Nhiễm sắc mặt bình thường đi theo anh, thật ra nội tâm không yên.

Ra khỏi nhà, cô xoay người thuận tay đóng cửa lại.

Quay người lại cô giật mình sửng sốt, Thẩm Dữ từ khi nào lại cách gần cô như vậy, cô có thể ngửi thấy mùi hương thơm ngát trên quần áo anh.

Cô theo bản năng lui về phía sau, mày một bước lui về phía sau chính là ván cửa.

Thẩm Dữ con ngươi tối đen không hề chớp mắt mà nhìn cô.

Bạc Kha Nhiễm trái tim "thình thịch thình thịch" nhảy dựng lên, anh nâng tay lên, sau đó hướng phía cô nhích lại gần.

Trong nháy máy cô theo bản năng nhắm mắt lại.

Thẩm Dữ thấy cô nhắm mắt lại, sửng sốt một chút,đồng thời động tác cũng chậm lại nửa nhịp, khóe miệng không khỏi dương lên.

Giây tiếp theo, anh đưa tay giúp cô chỉnh lại mũ lười trai trên đầu.

Nhận thấy được động tĩnh trên đầu, Bạc Kha Nhiễm giật mình mở to mắt, thấy tròng mắt bình tĩnh trước sau như một của Thẩm Dữ.

Hai má giấu trong khẩu trang không chịu thua kém đỏ lên.

" Vừa rồi nhắm mắt làm cái gì?" Anh thản nhiên đặt câu hỏi, trong mắt mang theo một tia trêu tức.

" Nhắm mắt......Bởi vì không cẩn thận nên có hạt cát bay vào." Bạc Kha Nhiễm thức không có tiền đồ giải thích, sợ anh không tin, cô dùng sức trừng mắt.

" Ừ, chú biết rồi."

Thẩm Dữ gật đầu, hướng thang máy cách đó không xa đi đến.

Bạc Kha Nhiễm nhìn bóng dáng anh đi đằng trước, ảo não sách một tiếng, chạy nhanh đuổi theo.

" Cháu là nói thật, trong mắt thật sự có hạt cát."

Lần này Thẩm Dữ không có trả lời cô, mà chỉ tiếp tục gật gật đầu.

Bởi vì sự kiện xấu hổ vừa rồi, dọc theo đường đi, Bạc Kha Nhiễm đều không nói một câu, tuy rằng Thẩm Dữ một mức gật đầu, nhưng cô rõ ràng, trong anh mắt anh toát ra chính là không tin!

Thật chói mắt!


Bạc Kha Nhiễm nhìn hai cuốn sổ đỏ tươi đẹp trong tay mình.

Theo lý mà nói, lĩnh chứng hẳn là làm từ thứ hai đến thứ năm, nhưng vì Thẩm gia có hậu trường, huống hồ bọn họ là ẩn hôn, cho nên bọn họ phải làm thật bí mật.

Cô ghé mắt nhìn về phía Thẩm Dữ, anh đồng thời cũng nhìn cô, trên mặt vẫn như trước không hề có biểu tình gì, chính là so với trước nhu hòa hơn một chút.

Cô cùng Thẩm Dữ lãnh chứng!

Chỉ là hai cuốn sổ màu đỏ đơn giản mà buộc cô với anh lại cả đời.

" Này....... Chú cất hay là cháu?" Cô hỏi.

Thẩm Dữ nhìn thoáng qua " Đưa chú giữ đi."

" A, được ạ." Bạc Kha Nhiễm đưa hai cuốn sổ cho anh.

Thẩm Dữ đem giấy kết hôn của hai người cất đi.

" Đã đói bụng chưa, chú dẫn cháu đi ăn cơm, còn ăn đồ ăn Hồ Nam giống Tư Gia không?"

" Chú bây giờ còn thích thức ăn Hồ Nam?" Bạc Kha Nhiễm có chút kinh ngạc.

Bạn đang đọc sủng nhập tâm phi của Tống Cửu Cận
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MyYen050296
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.