Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chọn người yếu nhất - Sở Mộ đánh trận đầu (thượng)

Phiên bản Dịch · 3434 chữ

"Ý, đây không phải là Sở Mộ sao? Sở gia các ngươi đúng là không tìm ra người hả? Tại sao để cho một tên phế vật còn tệ hơn Sở Diệc làm tuyển thủ dự thi vậy. Không cần thiết phải suy bại như thế chứ? Chẳng lẽ Sở gia mấy năm này mất mặt còn chưa đủ hay sao?" Chu gia Chu Lệ Quân chợt phát hiện ra Sở Mộ, lập tức lên tiếng giễu cợt.

Chu tiểu thư Chu Lệ Quân là một bá nữ nổi tiếng khắp Cương La thành, bề ngoài đã xấu, tính cách lại càng ác liệt, không có một người nào dám khen tặng.

Sở Mộ cũng có chút ít ấn tượng với nữ tử này, nàng cực kỳ ganh tỵ với Tần Mộng Nhi ôn nhu, xinh đẹp. Bởi vì Mộng nhi thường xuyên ở chung một chỗ với Sở Mộ nên Chu Lệ Quân thường xuyên lấy chuyện Sở Mộ bị mất một hồn làm trò cười. Càng về sau cơ hồ mỗi lần nhìn thấy Sở Mộ sẽ chê cười một lần, nói năng khó nghe tới cực điểm.

Tại Sở gia, Sở Anh là Đại tiểu thư không ai chọc nổi, nhưng ở trong mắt Sở Mộ thì Sở Anh chỉ là thích nói nhiều, tính tình không tốt mà thôi. Còn nữ tử Chu Lệ Quân này mới là người đáng ghét, ai thấy cũng phải lắc đầu than thở, lãng tránh thật xa.

"Chu Lệ Quân đúng không?" Sở Mộ ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn vào nữ nhân này cực kỳ lạnh lẽo.

Sở Mộ vừa mở miệng, tất cả mọi người của Sở gia liền ngẩn người ra, toàn bộ ánh mắt chuyển sang Sở Mộ.

Trong khoảng thời gian gần đây, tất cả mọi người đã biết Sở Mộ sau khi mất tích bốn năm biến hóa tính cách rất lớn, không những trở nên lạnh lùng cao ngạo, không quan tâm hơn thua, lại có thêm một chút sát khí tiềm ẩn. Cho dù là bị tán dương hay là khiêu khích, hắn luôn luôn trấn định như thường.

Tình huống Sở Mộ chủ động mở miệng lại càng hiếm thấy, nhất là dưới tình huống này lại gọi thẳng tên của đối phương.

"Ca ca…" Sở Y Thủy ôm chặt cánh tay Sở Mộ, dùng ánh mắt nói cho Sở Mộ biết không nên trêu chọc nữ nhân đầu óc có vấn đề này.

"Đó, nghe nói ngươi mất tích bốn năm đã biến thành thằng câm rồi, xem ra người ta nói không đúng, ít ra ngươi vẫn biết nói." Chu Lệ Quân lập tức nở nụ cười chế giễu, nụ cười này cực kỳ khó coi, phải nói là ma chê quỷ khóc, người nào thấy cũng oán hận muốn tát một cái đánh văng ra ngoài cho dễ thở.

"Ngày mai, cho dù ngươi triệu hồi ra con Hồn sủng nào cũng phải chết." Giọng nói Sở Mộ vô cùng bình thản.

Sở Mộ nói lời này sinh ra hai loại hiệu quả, đám người Sở gia chính là kinh ngạc. Còn đám người Chu gia lại cảm thấy buồn cười.

Chu Phan nhìn lướt qua Sở Hưng, bộ dạng như không thèm để ý tới Sở Mộ: "Cái tên đệ đệ của ngươi thật là có ý tứ, đi thôi Lệ Quân, ngày mai nói không chừng sẽ có người muốn chết, chứ không phải là Hồn sủng."

Đại hội tiến cử không đề xướng giết người, nhưng nếu như tự mình để lộ ra sơ hở thì ráng mà chịu trách nhiệm. Vấn đề là kẻ ra tay giết người có chịu nổi áp lực sau đó hay không thôi.

Chu Lệ Quân còn định châm chọc Sở Mộ mấy câu, nhưng thấy đại ca đã quay thân rời khỏi, đành phải lạnh lùng cười khẩy, bước nhanh đuổi theo sau Chu Phan.

"Tứ đệ, ngày mai nhất định phải cẩn thận dạy dỗ nữ nhân này, ta đã sớm nhìn nàng không vừa mắt rồi." Sở Trữ nói.

Sở Mộ nhẹ nhàng gật đầu, có ít người nếu không bị hung hăng chà đạp vĩnh viễn không bao giờ biết mình là hàng nát.

Trở lại Sở gia, Sở Minh, Sở Thiên Hằng và một nhóm thành viên nội bộ Sở gia bắt đầu tiến hành thảo luận chiến thuật cho trận đấu ngày mai.

Hiển nhiên vẫn là ra sân theo thứ tự, nhất là trong tình huống thực lực chênh lệch không lớn, do ai ra đánh trận đầu, do ai làm áp trục là việc vô cùng quan trọng.

"Sở Hưng, ngươi có đề nghị gì không? Ngươi cảm thấy bọn họ sẽ xuất trận thế nào?" Sở Minh mở miệng hỏi.

"Không có đề nghị gì, ta cảm thấy trận đầu rất khó thắng, bọn họ nhất định sẽ phái ra một người thực lực mạnh ra đánh trận đầu tiên giành ưu thế.” Sở Hưng nói.

Tất cả mọi người cảm thấy trận đầu nhất định phải thắng lợi, bởi vì sau khi thắng trận này sẽ có thể biết ai là thành viên thứ hai ra sân. Sau đó Sở gia căn cứ theo tình hình sẽ phái người thích hợp khắc chế thuộc tính đối phương, cứ như vậy theo vòng tuần hoàn đi xuống, hi vọng chiến thắng sẽ lớn hơn.

Dĩ nhiên, đánh trận đầu cũng không thể là người có thực lực mạnh nhất, dù sao chiến đấu luôn luôn tồn tại biến số, phải để cho người mạnh nhất áp trận đề phòng bất trắc phát sinh.

Theo cách nhìn của Sở Mộ thì trận đầu Sở gia nên phái ra một người yếu nhất, thả con tép, bắt con tôm, tiêu hao thực lực của cường giả đối phương.

Người này sẽ cố gắng hết mức rồi nhận thua, rồi cho một thành viên Sở gia có thuộc tính khắc chế giải quyết tên kia, như vậy tương đương với lấy một người yếu và một người bình thường xử lý xong một người mạnh của đối phương. Còn thành viên bình thường của Sở gia vẫn có thể tiếp tục chiến đấu tiêu hao lực chiến đấu của người tiếp theo.

Về phần tình huống nằm ngoài dự liệu, đối phương không có phái thành viên mạnh ra sân cũng không sao cả. Yếu đấu yếu sẽ tiến hành so sánh thực lực, cuối cùng vẫn là tiêu hao, chắc chắn không thể nào lâm vào hoàn cảnh bị động.

Sở Minh và Sở Thiên Hằng cũng thấy Sở Mộ nói có đạo lý, quả thật không cần thiết suy đoán đối phương cho ai xuất trận, tùy cơ ứng biến vẫn là hợp lý nhất.

"Trên thực tế thứ tự cũng không ảnh hưởng nhiều lắm.”

Sở Mộ nói một câu cuối cùng hạ kết luận, những lời này xem như chấm dứt suy nghĩ của hắn.

Đúng là thứ tự thế nào cũng không sao cả, nếu cho Sở Mộ xuất trận đầu tiên, hắn sẽ không ngần ngại quét sạch toàn bộ.

Sở Mộ nói lên ý kiến là cho người yếu nhất ra trận đầu tiên. Kết quả làm cho Sở Mộ thở dài bất đắc dĩ là chính mình lại bị gia tộc báo danh đánh trận đầu.

"Xem ra ẩn giấu hơi quá.” Sau khi biết được mọi người an bài chiến thuật như thế, Sở Mộ chỉ cười khổ không dứt. Xem ra ngày mai những người khác có thể bảo tồn thể lực hoàn hảo rồi.

Trận thi đấu thứ hai mang ý nghĩa vô cùng hệ trọng, vì thế ban tổ chức cho cử hành tại quảng trường lớn nhất ở trung tâm Cương La thành.

Chiến trường được xây dựng từ đá nham cương cực kỳ cứng rắn, chu vi hình chữ nhật, chiều dài đạt tới ba trăm thước, chiều rộng một trăm năm mươi thước, chung quanh được cắm hàng loạt cột trụ thật to làm bức tường bảo vệ.

Cột trụ phân phối khoảng cách vừa đủ để không ảnh hưởng tầm mắt của khán giả ngồi bên ngoài. Đồng thời cũng mang hình thức chướng ngại vật cho thành viên thi đấu.

"Sở Mộ, trận đầu phải cẩn thận đó, nếu như đánh không lại thì không nên gắng gượng chống đỡ." Sở Thiên Hằng dặn dò Sở Mộ.

"Ừ, ta sẽ chú ý." Sở Mộ chỉ khẽ gật đầu, không có ý định giải thích quá nhiều.

Tiếng hoan hô nhiệt liệt quanh quẩn khắp khán đài, từ vị trí tuyển thủ, Sở Mộ vẫn có thể quan sát bốn phía, trong lòng dần dần sôi trào chiến ý mãnh liệt.

Năm năm trước Sở Mộ cũng đi xem đại hội tiến cử, lúc ấy hắn chỉ mới mười ba, bốn tuổi nhìn thấy những người khác khống chế Hồn sủng trên chiến trường rộng lớn được vạn người ủng hộ cũng có cảm giác hưng phấn rất lâu. Các loại Hồn sủng cường đại, năng lực và thuộc tính khác nhau, kỹ năng hoa lệ lần lượt buông thả, cảm giác khẩn trương khi phân ra thắng bại, cảnh tượng kinh tâm động phách lúc đó vẫn luôn là khát vọng tiềm ẩn trong lòng Sở Mộ.

Ngay từ nhỏ Sở Mộ đã có khát vọng chiến đấu, khát vọng đứng ở trên chiến trường khống chế Hồn sủng tận tình biểu diễn, sau đó nhận được kính ngưỡng, tôn trọng từ mọi người.

Vốn tưởng rằng mình đã không còn cách nào trở thành Hồn sủng sư, không thể nào tận tình chiến đấu như trong tưởng tượng. Thời gian năm năm trôi qua, hắn đã đứng ở nơi này, mặc dù quãng đường trải qua rất quanh co, rất khổ sở, nhưng hắn sẽ làm cho gia tộc cảm thấy kiêu ngạo vì mình, sẽ khiến cho địch nhân cảm thấy sợ hãi, hết thảy mọi thứ mà hắn từng chịu đựng đều vô cùng đáng giá.

"Trận đầu, Sở Mộ và Chu Lệ Quân." Người trọng tài hô to một tiếng, dùng hồn niệm truyền vào thanh âm hô lên hai cái tên tuyển thủ.

Chương 54: Chọn người yếu nhất - Sở Mộ đánh trận đầu (hạ)

Đề tài nóng bỏng nhất trong thời gian gần đây đương nhiên là về tiến cử, bên trong Sở gia được nghị luận nhiều nhất không phải là Sở Hưng, mà là Sở Mộ đã làm cho nhiều người cảm thấy kinh ngạc.

Sở Mộ vốn là phế vật bị mất một hồn, mặc dù đạt tới cấp bậc Hồn Sư chỉ có thể triệu hoán ra hai con Hồn sủng, vì thế ở trong mắt mọi người, hắn vẫn luôn ở trạng thái yếu thế.

Rất nhiều người cảm thấy nghi ngờ đối với việc Sở Mộ vẫn đi trên con đường Hồn sủng sư, lại càng không có nghĩ một người vốn không còn một chút hi vọng phát triển lại có thể đứng trên sân thi đấu lúc này.

Những người từng chứng kiến Sở Mộ tranh tài mấy trận trước cũng cảm thấy hắn đã hoàn toàn lột xác, so với bốn năm trước chênh lệch như trời với đất. Những người không biết vẫn ôm thái độ khinh miệt, cảm thấy Sở gia đã hết thời rồi, không ngờ lại cho một người chỉ có thể triệu hoán hai con Hồn sủng ra mặt dự thi.

"Lệ Quân, hành động lưu tình một chút, nếu như tiểu tử này lại có chuyện. Khi Sở Thiên Thừa trở lại, chúng ta sẽ có không ít phiền toái, cái tên kia chính là một tên điên cuồng rất khó đối phó." Thiếu gia chủ Chu Thượng Khách mở miệng nói.

"Không có việc gì lớn, Sở Thiên Thừa kia bây giờ không phải cũng bị phế rồi sao?" Chu Lệ Quân khinh thường nói.

"Nghe nói cấm lệnh của hắn đã được giải trừ, cái tên kia thực lực phập phồng khó đoán lắm, cẩn thận thì tốt hơn. Một khi hoàn toàn xung đột thì Dương gia cũng rất phiền toái." Chu Thượng Khách nói.

Chu Lệ Quân vẫn nhớ đến cảnh ngày hôm qua Sở Mộ nói với mình những gì, vốn muốn dạy dỗ Sở Mộ một lần thật sâu sắc, nhưng nghe Chu Thượng Khách nói như thế đành phải gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Sở Mộ chậm rãi đi vào sân thi đấu, ánh mắt hờ hững nhìn vào Chu Lệ Quân đang đi tới.

Chu Lệ Quân không nói thì còn đỡ, một khi mở miệng là phun ra đủ thứ ngôn ngữ vô cùng ác tâm, nào là lớn lối, ngạo mạn, khinh miệt thay phiên nhau xuất hiện khiến cho những người nghe thấy cũng phải nhíu mày chán ghét.

Có lẽ là bị mẫu thân mình ảnh hưởng, tính cách Sở Mộ vẫn luôn bình tĩnh, ít nói, lạnh nhạt với những thứ biểu hiện ra bên ngoài. Hắn sẽ chú ý nhiều hơn đến sự hàm dưỡng và tính cách tiềm ẩn của con người.

"Ngày hôm qua ngươi nói muốn giết tất cả Hồn sủng ta triệu hoán, không nghĩ tới trận đầu đã gặp ngươi rồi, đúng là cơ hội tốt, tới đây, để ta xem cái tên đáng thương nhà ngươi làm sao giết Hồn sủng của ta." Chu Lệ Quân vừa lên đài đã lập tức khiêu khích.

Sở Mộ một khi tiến vào trạng thái chiến đấu sẽ không muốn nói nhảm, chỉ bình thản niệm chú ngữ triệu hồi Hồn sủng.

Lần này Sở Mộ cũng không triệu hồi Mặc Dã giống như ngày thường, mà trước tiên triệu hồi ra sáu đoạn ba giai Ma Thụ chiến sĩ.

Trải qua Yêu Thụ Tâm và hồn tinh cường hóa, thực lực Ma Thụ chiến sĩ bây giờ có thể nói là mạnh hơn Băng Không Tinh Linh rồi.

"Sáu đoạn ba giai Ma Thụ chiến sĩ? Còn tưởng rằng ẩn tàng Hồn sủng cường đại gì chứ? Cái thứ nhu nhược như vậy cũng đòi khoe khoang khoác lác." Chu Lệ Quân cũng niệm chú ngữ, trực tiếp triệu hồi ra một con bảy đoạn bảy giai Diễm Vĩ.

Diễm Vĩ là cao đẳng cấp nô bộc, nếu như trải qua cường hóa các loại thuộc tính đạt tới bảy đoạn bảy giai thì lực chiến đấu sẽ không thua kém Hồn sủng cấp chiến tướng.

Trong phần lớn những cuộc chiến đấu Hồn sủng sư sẽ triệu hồi ra một con Hồn sủng tỷ thí, chủ yếu là để dò xét đối thủ. Sau đó dựa vào tình thế mới triệu hồi ra Hồn sủng thứ hai, thứ ba chiếm lấy ưu thế.

Nhưng lần này Sở Mộ không có ý định làm như vậy, lập tức niệm chú ngữ triệu hồi ra sáu đoạn hai giai Băng Không Tinh Linh.

"Đinh !"

Băng Không Tinh Linh đã lâu không có ra trận rồi, vừa được Sở Mộ gọi ra đã hưng phấn kêu lên, lại còn dùng tâm niệm nói cho Ma Thụ chiến sĩ không được tranh đoạt đối thủ với nó.

"Triệu hoán ra hai con Hồn sủng nhanh như vậy? Chắc là muốn trực tiếp dùng hình thức hao tổn chiến rồi, sau khi tiêu hao lực chiến đấu của Chu Lệ Quân và Hồn sủng sẽ để cho thành viên thứ hai giải quyết."

"Ừ ừ, nhưng chỉ có hai con Hồn sủng sáu đoạn cấp chiến tướng, hình như cũng không có bao nhiêu tác dụng, ngược lại còn có thể tổn thất một gã đội viên."

Không ít người sáng suốt lập tức nhìn thấu chiến thuật của Sở gia, bắt đầu lớn tiếng nghị luận.

Chu Lệ Quân cũng không có quá mức tự tin, rất quyết đoán triệu hồi ra bản thân thứ hai đầu Hồn sủng.

Một việc vô cùng thú vị chính là Chu Lệ Quân triệu hoán ra Hồn sủng thứ hai cũng là một con Băng Không Tinh Linh. Hơn nữa còn đạt tới sáu đoạn sáu giai, cao hơn Hồn sủng của Sở Mộ bốn giai.

"Chiến đấu bắt đầu !"

Tuyển thủ đã triệu hoán xong, người trọng tài lập tức hô lên ra lệnh, ngay sau đó là một luồng hỏa diễm hiện ra.

"Vù vù vù !"

Hỏa diễm nhanh chóng lan tràn đốt cháy không gian, nhiệt đột theo đó từ từ gia tăng.

"Diễm Vĩ, Phần Mãng."

Chu Lệ Quân lập tức sử dụng hồn niệm ra lệnh cho Diễm Vĩ hai thuộc tính Thú và Hỏa phát động công kích Ma Thụ chiến sĩ.

Mộc hệ vốn kiêng kị kỹ năng Hỏa hệ, nhưng Sở Mộ cảm thấy không cần thiết để cho Băng Không Tinh Linh gia trì hiệu quả Băng Khải cho Ma Thụ chiến sĩ, chỉ hờ hững đứng tại chỗ để cho hai con Hồn sủng yên lặng chờ đợi luồng hỏa diễm nóng rực tới gần

“Băng Tường.”

Băng Không Tinh Linh cơ hồ không cần niệm chú ngữ, trong nháy mắt đã hoàn thành buông thả ma pháp Băng Tường, hai bức tường băng lập tức xuất hiện ở trên chiến trường, độ cao tiếp cận hai mươi thước phát ra ánh sáng chói mắt.

"Các ngươi có ai nhìn thấy Băng Không Tinh Linh đọc chú ngữ không?" Băng Tường xuất hiện quá nhanh làm cho Sở Thiên Hằng hơi ngạc nhiên, lập tức quay sang hỏi thăm những thành viên khác.

Mấy người khác chỉ yên lặng lắc đầu, tỏ vẻ bọn họ cũng không thấy Băng Không Tinh Linh đọc chú ngữ, bọn họ tạm thời có thể xác định Sở Mộ - Băng Không Tinh Linh có năng lực khống chế Băng hệ rất tốt.

"Quán Chi Liên."

Sở Mộ hạ lệnh tiếp theo, hai cánh tay của Ma Thụ chiến sĩ đột nhiên vươn dài ra giống như hai sợi xích thật lớn xỏ xuyên vào lòng đất.

Không cần Sở Mộ ra chỉ lệnh, Băng Không Tinh Linh đã kêu lên một tiếng tan rã Băng Tường trong nháy mắt, mấy cái rễ cây của Ma Thụ chiến sĩ đúng lúc xuyên qua Băng Tường, trực tiếp đâm tới bảy đoạn bảy giai Diễm Vĩ.

Băng Tường chỉ dùng để tạo ra hiệu quả trở ngại tầm mắt, ngay khi Băng Tường giải tán, mấy rễ cây sần sùi đột nhiên xuất hiện ở trước mặt làm cho Diễm Vĩ phải bỏ qua kỹ năng Hỏa hệ, bối rối né tránh sang hướng khác.

"Ầm ầm !"

Kỹ năng Quán Chi Liên hung hăng đâm vào hai cột trụ làm hàng rào, không ngờ lại đủ sức trực tiếp xỏ xuyên qua cây trụ to lớn đó.

"Yêu Mộc nảy sinh."

Ma Thụ chiến sĩ buông thả kỹ năng làm sao có thể đơn giản như vậy được.

Hai nhánh cây men theo cột trụ vươn lên thẳng tắp, một trái một phải áp xuống đầu Diễm Vĩ, bỗng nhiên phía trên hai sợi rễ cây Quán Chi Liên sinh trưởng ra vô số nhánh nhỏ tựa như vô số trường xà điên cuồng lao tới.

Hàng loạt nhánh cây, rễ cây xanh biếc nhanh chóng bện thành một tấm lưới Yêu Mộc chằn chịt ập xuống đầu Diễm Vĩ.

Tất cả mọi người không ngờ rằng Sở Mộ - Ma Thụ chiến sĩ còn có kỹ năng tiếp diễn, chính bản thân Chu Lệ Quân cũng không suy nghĩ đến điểm này, trong lúc cấp bách không thể nào kịp thời né tránh. Vì thế nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn Diễm Vĩ bị tấm lưới rễ cây trói chặt.

"Băng Thứ."

Sở Mộ lại truyền ra chỉ lệnh mới.

Băng Không Tinh Linh thi triển Băng Thứ cũng không cần niệm chú ngữ, chỉ kêu lên một tiếng rồi trực tiếp buông thả Băng Thứ (gai băng, chông băng).

Băng Thứ từ trong lòng đất trồi lên, trực tiếp xuyên thấu qua lớp rễ cây chi chít đâm tới thân thể đối thủ.

Trong chớp mắt Băng Thứ đã đạt tới độ cao gần băng cột trụ.

Một đạo Băng Thứ lại có thể dài đến hai mươi thước, lại còn là buông thả trong nháy mắt.

Giờ phút này, tất cả mọi người đã bị cảnh tượng kia trấn trụ, bao gồm cả Chu Lệ Quân đang khống chế bảy đoạn bảy giai Diễm Vĩ.

Bạn đang đọc Sủng Mị của Ngư Thiên Không
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 13
Lượt đọc 608

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.