Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghênh chiến Hùng Mạt Mạch Lăng

Phiên bản Dịch · 2981 chữ

Mạc Tà nhảy tới trước mặt Diệp Khuynh Tư, thành thành thật thật cho Diệp Khuynh Tư kiểm tra.

Diệp Khuynh Tư rất nhanh đã phát hiện vị trí eo và ngựa của Mạc Tà có vết thương thật dài, chính là bị móng vuốt độc tố của Thanh Chập Long đánh vào bị thương, mà độc tố đã sớm thẩm thấu vào người, xử lý trễ thì Mạc Tà khẳng định đừng hòng khôi phục sức chiến đấu trong thời gian ngắn.

- Đàm lão tiên sinh, bây giờ có phải là thời điểm đám người kia thối lui a?

Đồ Tôn Kha Ẩm mở miệng nói ra.

Đàm Đức nhìn qua thành viên của Hồn Minh đang tụ tập, khẽ thở dài:

- Xem ra bọn chúng giống như không từ bỏ ý đồ?

Quả nhiên sau khi chiến bại thì Hồn Minh không có thối lui, ngược lại tụ tập trong rừng lần nữa, hơn nữa còn tới gần vị trí cầu thang của Hồn Điện.

- Như thế nào, muốn lật lọng sao?

Khương Ma Đế có chút tức giận nói ra.

Người của Hồn Minh thật sự vô sỉ a, đã thất bại còn dám ở chỗ này rêu rao, sẽ không sợ truyền đi, hủy thanh danh của bọn chúng?

- Chúng ta lật lọng ở đâu, Niếp Vân Tân không phải đã rút người khác đi?

Hùng Mạt Mạch Lăng nghiêm trang nói ra.

- Niếp Vân Tân nói được chính là bản thân của hắn với Sở Phương Trần chiến đấu, hắn thua đương nhiên là dẫn người của hắn lăn rồi, có quan hệ gì tới chúng ta, chẳng lẽ các ngươi cho rằng Niếp Vân Tân có thể đại biểu cho cả Hồn Minh chúng ta sao, nói vậy thì quá xem trọng hắn rồi.

Bát hoang Tân Liêu trào phúng cười cười, nhưng mà hắn cố ý liếc nhìn ý bảo Niếp Vân Tân dẫn theo người rời đi.

Lời này làm thành viên Tam đại cung điện tức giận không thôi, gào thét lên nhao nhao!

Hồn Minh tự nhiên không cam lòng yếu thế, hai bên lúc này giương cung bạt kiếm.

Mắt thấy thời điểm song phương sắp đại chiến, Đàm Đức vội vàng dùng hồn niệm đè âm thanh của mọi người xuống.

- Đàm lão tiên sinh, vừa rồi ngài cũng nghe rồi, Niếp Vân Tân nói xác thực là bản thân hắn và người của hắn, chẳng lẽ lại tứ hùng chúng ta có thể là thủ hạ của hắn sao? Hoặc là nói bộn người Tân Liêu dưới tay của hắn?

Hùng Mạt Mạch Lăng nói mang theo vài phần trêu cợt.

- Cái này...

Đàm Đức cũng thật không ngờ Hồn Minh lại ra chiêu như vậy, có chút khó xử.

- Chuyện này phải thế nào mới bằng lòng chấm dứt?

- Tự nhiên là dẫn Mục thị quay về thụ hình rồi.

Hùng Mạt Mạch Lăng nói xong khóe miệng cười lên, mang theo ý khinh thường, nói:

- Trừ phi đám người Tam đại cung điện cũng có thể tìm ra người đánh bại chúng ta, ta cũng sẽ như Niếp Vân Tân mang theo người của mình rời đi, ha ha ha...

Sau khi Mạch Lăng nói một câu, rõ ràng cho thấy muốn đem cái tát Sở Mộ vừa đánh trả lại.

Người của Hồn Minh nghe lời này cũng cười lên.

Dùng thực lực mà nói thì Tam đại cung điện còn thật không có tư cách này, một mình Mạch Lăng cũng đủ giải quyêt cao thủ đỉnh cấp của Tam đại cung điện, loại thực lực này còn kém xa, nếu dùng chiến đấu giải quyết vấn đề thì Hồn Minh bên này chiếm cứ ưu thế.

Hồn Minh cười to đương nhiên làm người Tam đại cung điện mặt đỏ tới mang tai, bàn về lực lượng quân đoàn thì Tam đại cung điện có thể cho Hồn Minh một chân, nhưng mà ai cũng biết trong Tam đại cung điện căn bản không có người dưới tình huống một đấu một chống lại Hùng Mạt Mạch Lăng!

- Sở Phương Trần. Không phải người rất cuồng vọng sao, không bằng chúng ta tới một sủng đấu một sủng, nếu tháng thì hôm nay ta sẽ mang theo người rời đi, hơn nữa Mạch Lăng ta về sau ta sẽ không xuất hiện ở nơi này. Nếu các ngươi thua thì yêu cầu của ta cũng không quá đang, Niếp Vân Tân đã lăn rồi, dù sao ngươi cũng không thể đại biểu cho cả Tam đại cung điện.

Mạch Lăng mang theo ngữ khí khiêu khích nói ra.

- Ha ha ha, hùng mạt đại nhân, vì sao ngài lại khi dễ tiểu bối như vậy, như vậy sẽ bị người ta nói ỷ lớn hiếp nhỏ.

Hùng mạt tiểu thiếp cũng cười rộ lên, âm thanh lanh lảnh, một bộ đang muốn nói chuyện giúp cho Sở Mộ.

- Người nào đó không phải đã nói sao? Mạnh thì không phải giải thich. Chỉ có thể nói là hắn quá yếu ah.

Thời điểm này Tân Liêu cũng phi thường phối hợp nói ra một câu như vậy.

Ba người nói ra lời này làm cho các nguyên lão Tam đại cung điện sắc mặt trắng xanh, những người này là cố ý nhục nhã Sở Phương Trần!

Không nói các nguyên lão, điện chủ, cung chủ, các trưởng lão đều không nhịn được cơn tức này, bởi vì bọn họ biết rõ bọn họ gây hân với mình, muốn dùng loại phương thức này khiến người của Tam đại cung điện xuất chiến.

Vấn đề ở chỗ ai cũng rõ trong Tam đại trong cung điện không có người nào chống lại Mạch Lăng!

- Quá phận, không phải chỉ có được một con Thái Nga Cự Nhân sao, không có Thái Nga Cự Nhân, Mạch Lăng này chính là phế vật!

Đằng Lãng oán giận mắng! !

- Điện hạ, ta thấy nên tới đi, một trận chiến này chỉ sợ không thể tránh được, nếu khiếp đảm chúng ta sau này không ngẩng đầu lên được.

Hướng đại nguyên lão thấp giọng nói ra.

Nhiều khi bại so với ợ chiến còn tốt hơn nhiều, bất kể nói thế nào thì thực lực Mạch Lăng còn sờ sờ ra đó, thua ở dưới tay hắn cũng không phải là chuyện ám muội gì, chuyện này đôi với thanh danh Tam đại cung điện không có ảnh hưởng quá lớn, nếu như ngay cả đảm lượng chiến đấu cũng không có, truyền đi thì tỏ vẻ Tam đại cung điện căn bản không dám chống lại Hồn Minh, cái mặt mũi sẽ quét rác!

- Trước nhịn một chút.

Đồ Tôn Kha Ẩm lắc đầu.

- Việc này bởi vì ta mà co, nên để ta giải quyết.

Mục Thanh Y mở miệng nói ra.

Mục Thanh Y có Bạch Hổ thực lực đột phá, muốn chống lại Thái Nga của Mạch Lăng không thành vấn đề, nhưng mà Bạch Hổ thương thế quá nặng, hiện tại còn chưa khôi phục, dưới mắt không có tìm được ai chống lại Mạch Lăng, Mục Thanh Y chỉ có thể tự mình ra tay, ít nhất trươc hết cho mọi người biết tuy Quan Hoàng Vương đã vẫn lạc, nhưng cũng không phải người mặc người ta chém giết!

Đồ Tôn Kha Ẩm lắc đầu, nói:

- Mục tiểu thư không thể thua, thua thì đối với chúng ta ảnh hưởng quá lớn, để cho chúng ta đi giải quyết đi, yên tâm, nếu chúng ta nguyện ý đứng bên phía Mục tiểu thư thì sẽ bảo hộ an toàn cho Mục tiểu thư.

Trong mắt Mục Thanh Y hiện ra một tia cảm kích, nhưng khi nhìn lấy bộ dáng hung hăng càn quấy của Mạch Lăng trước mặt, trong lúc nhất thời nàng tức giận không thôi, hiện tại nàng cũng hiểu câu hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.

- Nếu thua thì ngươi sẽ mang theo người ở đây cút đi sao?

Bỗng nhiên âm thanh trầm xuống hiện ra, đánh vỡ hào khí quái dị.

Mạch Lăng sững sờ, ánh mắt quét tới, lại phát hiện người nói chuyện chính là Sở Phương Trần, lúc này cao ngạo nói ra:

- Nếu ngươi chiến thắng ta, ta tự nhiên sẽ rời đi, như thế nào, muốn đọ sức với ta sao?

- Dùng linh hồn mà thề đi, ta cũng không muốn con chó con mèo đứng trước mặt la hét hoài thế này.

Sở Mộ đi tới, ngữ khí bình thản nói ra.

- Nễ dám ứng chiến thì ta sẽ dùng linh hồn thề, cũng không cần nói nhiều, đám người Tam đại cung điện ai dám ứng chiến, ta cũng có thể làm như vậy, ha ha ha.

Mạch Lăng cười ha hả.

Mạch Lăng cuồng ngữ cũng kích thích người của Tam đại cung điện tức giận.

- Quá không coi ai ra gì!

- Cuồng vọng đến cực điểm, thực cho là chúng ta Tam đại cung điện không người?

- Đúng vậy, có bản lĩnh thì đi nói lời này với Lê Hồng!

Nghe được lê hồng danh tự, Mạch Lăng cười đến càng lớn tiếng, nói:

- Lê Hồng hắn hiện tại làm gì quản tục sự thế này, các ngươi không nên hy vọng vào hắn.

Mục Thanh Y lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Mạch Lăng, trước kia thằng này ở trước mặt mình tất cung tất kính, nàng vốn tưởng rằng hùng mạt này trừ phẩm chất hơi kém ra thì mặt khác cũng xem như khá lắm rồi, nhưng không nghĩ thằng này hùng hổ và cuồng vọng như thế.

Mục Thanh Y cau mày, nhìn Mạch Lăng lạnh lùng nói:

- Một ngày nào đó hồn sủng vẫn lạc thì ngươi sẽ trả giá vì tự phụ hôm nay thật nhiều.

- Tốt, ta Mạch Lăng sẽ chờ ngày nào đó đã đến, bất quá trước đó, nễ mơ tưởng chạy thoát được ta lòng bàn tay!

Mạch Lăng nói ra.

- Đừng nói nhảm, dùng linh hồn thề đi.

Thời điểm này Sở Mộ đã đứng trước cầu thang, ánh mắt nhìn chăm chú lên Mạch Lăng khí diễm hung hăng càn quấy.

Sở Mộ nói những lời này làm Mạch Lăng kinh ngạc, khinh thường nói:

- Ai ra ứng chiến?

- Ân, một sủng quyết thắng thua, nếu thua thì mang người ở nơi này cút đi.

Sở Mộ ngữ khí bình thản nói ra.

- Tốt, mọi người cũng nghe được cả rồi đấy!

Mạch Lăng lập tức hưng phấn kêu to lên. Chuyện ở Tuyết thành làm Mạch Lăng không có quên, nếu không phải tiểu tử này phá hủy trận doanh của bọn họ, trận quyết chiến kia cũng không vỡ tan ngàn dặm.

Quân đoàn phía sau Mạch Lăng lúc này vang lên âm thanh cười nhạo liên tục:

- Ha ha, không ngờ có người khiêu chiến hùng mạt đại nhân, đây không phải là tự tìm đường chết sao?

- Không nghe thấy hắn nói là một sủng quyết thắng thua sao? Tiểu tử này không phải là chạy từ trong sơn dã ra ngoài, ngay cả chỗ dựa lớn nhất của hùng mạt đại nhân là gì cũng không biết?

Tiểu thiếp của Mạch Lăng làm ra vẻ mặt tươi cười noi:

- Phu quân cần phải hạ thủ lưu tình đấy, tuy hắn đánh bại Niếp Vân Tân, nhưng đánh bại hắn cũng không có cảm giác thắng lợi, ngược lại sẽ làm xấu thanh danh, mang tiếng ỷ lớn hiếp nhỏ.

- Đúng vậy a, đại nhân, hãy để cho Tam đại cung điện những cái...kia nguyên lão đi ra ứng chiến a, cùng tiểu tử này quyết đấu có mất thân phận ngài.

Tân Liêu nói ra.

Sở Mộ nói ra lời này làm cho Hồn Minh bên kia ngoài ý định, Tam đại cung điện cũng cảm thấy Sở Phương Trần điên rồi!

- Không phát hiện tất cả mọi người đang chịu đựng sao, tiểu tử này vì sao mất kiêng nhẫn như vậy.

Tiếu nguyên lão có chút sốt ruột nói ra.

- Đúng vậy a, thằng này không có hảo ý mà, có thể sẽ bị giết hồn sủng đấy.

Hồn Sủng Cung Bàng nguyên lão nói ra.

Ánh mắt Đồ Tôn Kha Ẩm nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, nhưng không có lên tiếng.

Bọn người Khương Ma Đế cũng có chút tâm thần bất định, bởi vì bọn họ không rõ lắm sau khi thôn phệ Yểm Ma lão tổ xong thì Bạch Yểm Ma của Sở Mộ co thực lực chông lại Mạch Lăng hay không. Sở Mộ dám giết Yểm Ma lão tổ, nhưng dù sao Yểm Ma lão tổ già yếu và thực lực giảm đi rât lớn.

- Có lẽ như vậy cũng tốt, cho dù bại đối với chúng ta cũng không có ảnh hưởng gì cả, hơn nữa cũng chỉ có Sở Phương Trần là người không tham dự việc này.

Hướng đại nguyên lão nói ra.

Do Sở Phương Trần trẻ tuổi nghênh chiến, cho dù bại cũng không ảnh hưởng tới danh vọng của Tam đại cung điện, dù sao Sở Phương Trần bản thân là người trẻ tuổi, chiến đấu với loại cấp bậc như Mạch Lăng bản thân đã không công bằng.

- Ân, Sở Phương Trần, nếu thời điểm thấy tình huống không tốt, ngươi nên lập tức nhận thua, chỉ cần chúng ta nghênh chiến thì Hồn Minh cũng không có vốn liếng kêu gào.

Hồn Sủng Cung Bàng Hình gật gật đầu nói ra.

Sở Mộ cũng không có nhiều lời, hắn nhìn qua Diệp Khuynh Tư.

Diệp Khuynh Tư cũng không có nói nhiều, xử lý tốt độc tố của Mạc Tà xong thì cho Mạc Tà trở lại không gian hồn sủng của Sở Mộ.

- Sở Mộ, đánh hắn thật mạnh vào.

Diệp Khuynh Tư dùng tinh thần chi âm nói với Sở Mộ. Rất hiển nhiên Diệp Khuynh Tư cũng có chút không nhìn được.

Sở Mộ nhìn qua Diệp Khuynh Tư vung vẩy nắm tay nhỏ ngây thơ, lúc này cười lên.

So cuồng vọng thì Sở Mộ ngược lại rất muốn biết Thái Nga Cự Nhân có cuồng qua hồn sủng Bạch Ma Quỷ giết chóc thành tánh của mình hay không?

Phiến chiến trường trước kia cũng được thay đổi đi, cân nhắc đến thực lực của Hùng Mạt Mạch Lăng, Đàm Đức cố ý mời một ít cao thủ uy tín lâu năm tới, bảo bọn họ liên thủ bố trí chiến trường thật xa và vững chắc, tránh làm thành thị bị ảnh hưởng.

Sau khi ưng chiến thì Mạch Lăng lập tức dùng linh hồn thề, nếu như lần này bị thua thì lập tức mang theo tất cả mọi người rời đi, quyết không làm khó Mục Thanh Y, hơn nữa về sau nhìn thấy Sở Mộ sẽ đi đường vòng.

Lời thề linh hồn có thể bị phá vỡ nhưng thực sự có tính ươc thúc nhất định, hơn nữa nếu lần này người Hồn Minh lại chơi xỏ lá, chắc hẳn đám lão nhân kia cũng không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ!

Sở Mộ tái chiến, lúc này hắn thu hồi Mạc Tà vào trong không gian hồn sủng, chính mình một mình đứng trên chiến trường.

Hùng Mạt Mạch Lăng dẫm nát phế tích dưới chân, khóe miệng cười lạnh lẽo.

Hắn không biết vì sao thanh niên trước mặt này lại có phách lực đứng trước mặt của mình khiêu chiến, nhưng nếu hắn không biết sống chết như vậy thì Mạch Lăng cũng không cho hắn sống khá giả, ít nhất phải đem hồn sủng mạnh nhất của Sở Mộ giết đi.

Mạch Lăng cũng không có lãng phí thời gian, đọc chú ngữ lên, hắn triệu hoán hồn sủng mạnh nhất của hắn- Thái Nga Cự Nhân!

Hình thể Thái Nga Cự Nhân vô cùng to lớn, giống như một ngọn núi đột ngột hiện ra trên mặt đất, đứng dưới bóng mờ của nó thì không ai có năng lực chống cự!

Cự sơn sừng sững, so với Thanh Chập Long hình thể to lớn cường tráng của Niếp Vân Tân còn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, mọi người đứng bên ngoài kêt giới nhìn thấy màn này cũng hít một hơi!

Nhân loại đứng trước mặt ngọn nui cao là chân chính nhỏ bé như là con kiến!

- Thật đáng sợ, sinh vật như vậy làm sao thắng được cơ chứ?

Tam đại trong cung điện có không ít người mới nhìn thấy Thái Nga Cự Nhân lần đầu, thân thể to lớn và lực lượng cường hãn có lực trùng kích thị giác vô cùng mạnh mẽ.

- Phải làm thế nào cho phải đây, cho dù Sở Phương Trần triệu hoán Thất Tội Hồ kia, chỉ sợ vừa thấy mặt đã bị miểu sát rồi.

Bắt đầu co người lo lăng cho Sở Phương Trần.

Ánh mắt mọi người nhìn qua người Sở Mộ, trong mắt bọn họ thì địch nhân như vậy bảo bọn họ đi ứng chiến tuyệt đối là khiêu chiến cực hạn tâm lý, càng không cần phải nói tới chiến thắng.

Nhưng mà làm cho bọn họ bất ngờ là Sở Phương Trần đứng trên chiến trường trấn định vượt qua tưởng tượng của bọn họ, trấn định giống như sinh vật to lớn như núi kia đứng trước mặt chỉ là tử vật!

Sở Mộ chậm rãi niệm chú ngữ.

Bạn đang đọc Sủng Mị của Ngư Thiên Không
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 314

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.