Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xin lỗi nhé!

Phiên bản Dịch · 758 chữ

Một mặt giúp Hách Diễm Diễm thoát tội, một mặt bảo vệ Lâm Hoàn Nhĩ.

Lâm Hoàn Nhĩ không biết nên tức Lãnh Hách Thành hay không. Tuy chuyện này không phải anh làm nhưng anh lại che giấu cho hung thủ.

Nhưng tuy anh che giấu cho hung thủ, Lãnh Hách Thành cũng đã cứu cô.

Đầu Lâm Hoàn Nhĩ rất loạn, nếu Lãnh Hách Thành đã nhúng tay vào chuyện này, vậy thì dĩ nhiên Hách Diễm Diễm có thể hoàn toàn thoát tội. Bản thân cô cũng không tra được chứng cứ, mà bên phía cảnh sát cũng không tra ra được chứng cứ.

Chẳng lẽ chuyện này không thể nữa sao?

Bản thân cô như vậy mà cứ để Hách Diễm Diễm bắt cóc sao?

Lâm Hoàn Nhĩ hiện tại dường như có thể khẳng định chắc chắn rằng là người phụ nữ đó.

Ngày tháng còn dài, có một số chuyện… không phải cứ dùng chính nghĩa là giải quyết được.

Nếu đã không ai giúp cô, vậy thì cô phải tự giúp mình thôi.

-----------------

Lúc Lâm Hoàn Nhĩ về, Cố Thiệu Khuynh đã ở trong nhà chờ cô.

Vừa nhìn thấy Lâm Hoàn Nhĩ bước vào, Cố Thiệu Khuynh liền bước lên trước nắm lấy cổ tay cô, lực rất mạnh, nghiến răng nói:

-Cô đã chạy đi đâu?

Lâm Hoàn Nhĩ giật nảy mình, định thần lại, đối diện với đôi mắt bừng bừng lửa giận của anh ta, cô muốn rút tay ra nhưng sức lực của người đàn ông này rất đáng sợ, cô từ bỏ, cất giọng lạnh lùng nói:

-Anh hỏi câu này làm gì? Có nhất thiết cần biết không?

-Lâm Hoàn Nhĩ, ai cho cô lá gan lớn mà nói chuyện với tôi như vậy?

-Lá gan của tôi là trời sinh vốn có. Cố tổng, mong anh buông tôi ra.

Nhìn thấy bộ dạng lạnh lùng của cô, trong lòng Cố Thiệu Khuynh bùng lên một ngọn lửa.

Những ngày cô mất tích, tâm trạng anh vô cùng bất ổn. Phái vô số người đi tìm, nhưng không thể tìm thấy.

Mỗi tối anh đều không thể ngủ yên, nhưng người phụ nữa này thì hay rồi, về cũng không báo một tiếng, phải có người làm báo anh mới biết.

Anh vội vã từ công ty về, cũng không biết có cảm xúc gì. Chỉ là rất muốn gặp cô, xem xem cô có xảy ra chuyện gì không.

Nhưng kết quả thì hay rồi, người phụ nữ này cũng không biết đã chạy đi đâu. Anh liền ở nhà đợi mấy tiếng cuối cùng cô cũng về, mà lại nói chuyện với anh bằng cái bộ dáng lạnh lùng này.

Hay lắm, gan của người phụ nữ này lớn thật!

-Lâm Hoàn Nhĩ, mùi vị chạy trốn cùng tên đàn ông đó thế nào? Có phải là hằng đêm tiêu hồn không? Nếu đã đi rồi, sao còn quay về?"

Anh cười lạnh nói đầy mỉa mai:

-Tôi biết rồi… Có phải bị người đàn ông đó vứt đi, đến bước đường cùng rồi, mới chán chường mà trở về không?

Lâm Hoàn Nhĩ không còn gì để nói, với lời nói của Cố Thiệu Khuynh. Cô không hề tức giận, vì nó không đáng để cô tức.

Lâm Hoàn Nhĩ đột nhiên thấy rất buồn cười, Cố Thiệu Khuynh và Cố Mỹ Nhã đúng là người một nhà, không hổ danh là anh em.

Anh em ruột… đến cả suy nghĩ cũng bẩn thỉu giống nhau.

Cô ngẩng đầu mỉm cười:

-Anh nói không sai, tôi chính là chạy trốn cùng tên đàn ông khác. Sao nào? Anh vừa ý chưa?

Cô liền theo lời anh, khiến anh tức chết.

Lâm Hoàn Nhĩ cũng không vừa, cô không phải người phụ nữ nhẫn nhục chịu đựng.

-Lâm Hoàn Nhĩ, cô muốn tìm đường chết rồi!

Người đàn ông dùng lực siết chặt cổ tay cô, dường như muốn bẻ gãy nó vậy.

Lâm Hoàn Nhĩ nhíu mày:

-Anh buông tôi ra!

-Lâm Hoàn Nhĩ, cô là con tiện nhân không cần mặt mũi. Chỉ biết khiến tôi mất mặt, bộ mặt của Cố gia đều bị cô làm hỏng rồi!

Lâm hoàn Nhĩ cười lạnh, ánh mắt băng giá:

-Vậy sao? Vậy thì xin lỗi nhé! Tôi cũng không cố ý, mất thì mất rồi, tôi còn có cách nào đây?

---------

Dịch: Chi Chi

Proof - read: Mưa

Team: Con rơi

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 31/03/18

Bạn đang đọc Sủng Hôn Triền Miên: Chồng À, Chậm Một Chút! của Lăng Nhất Cảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RainyRuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 134

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.