Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một đống rác

Phiên bản Dịch · 797 chữ

Khoảng thời gian này bố và em gái của Cố Thiệu Khuynh đều ở nước ngoài làm việc còn anh thì ở trong nước lo việc.

-Em gái con rất giỏi, thay bố làm rất nhiều. Vì vậy công việc xử lý xong sớm hơn dự kiến, chuyện lần này hoàn thành, bố cũng sẽ nghỉ hưu. Công ty về sau toàn quyền giao hết cho hai đứa các con.

Đây là lần cuối Cố Vinh Chính đi công tác, bởi vì Cố Thiệu Khuynh giờ đã có thể một mình lo toan công việc. Lại có cả Cố Mỹ Nhã, hai người anh em này nhất định có thể điều hành tốt công ty.

Cố Thiệu Khuynh không nói gì về việc bố anh nghỉ hưu, anh cũng không tỏ thái độ gì. Nhà họ Cố cũng chỉ có anh và đứa em gái này, không có con riêng, vì vậy dù thế nào gia sản và công ty đều là của bọn họ, không cần phải tranh đấu.

-Sao thế, không thấy người phụ nữ kia à?

Khi Cố Vinh Chính nhắc tới Lâm Hoàn Nhĩ thì dùng từ “người phụ nữ kia”.

Rất rõ ràng, ông không hề coi trọng đứa con dâu này.

Cố Thiệu Khuynh ngồi xuống ghế sofa, có hơi đau đầu:

-Có quỷ mới biết cô ta đi đâu! Nói là bị bắt cóc, vậy mà giờ hai tên bắt cóc bị bắt rồi nhưng Lâm Hoàn Nhĩ vẫn không thấy đâu. Cô ta dù sao cũng là thiếu phu nhân của Cố gia, giờ lại không thấy đâu, bên ngoài đều đang thảo luận ầm ầm. Điều này sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của chúng ta, vì vậy con mới sốt ruột tìm cô ta về.

Cố Thiệu Khuynh nói câu này hợp tình hợp lí, rất logic.

Tìm Lâm Hoàn Nhĩ chỉ vì muốn giữ bộ mặt cho Cố gia.

Nhưng khi nói ra những lời này, lòng anh có chút kì lạ. Bởi vì trong tiềm thức anh dường như có hơi cấp bách.

Anh muốn tìm người phụ nữ kia, chỉ là vì anh muốn tìm được cô, không liên quan gì tới danh tiếng.

Cố Mỹ Nhã cất cao giọng, nói bên tai anh:

-Anh, anh quan tâm người phụ nữ đó làm gì? Chị ta mất tích thì có làm sao? Cũng chẳng ảnh hưởng tới chúng ta, anh chẳng phải cũng bỏ ra rất nhiều công sức rồi sao?

Cố Mỹ Nhã vẫn rất xem thường Lâm Hoàn Nhĩ.

Nếu Lâm Hoàn Nhĩ thật sự mất tích, thì chuyện này sẽ thành chủ đề bàn tán của cô vào giờ trà chiều để mua vui.

Đôi mắt Cố Thiệu Khuynh u ám, sắc mặt có chút không vui. Mà sự không vui này không phải tự nhiên mà có mà vì lời nói của Cố Mỹ Nhã.

Anh trầm mặc một lúc rồi cất tiếng:

-Cho dù thế nào cũng phải tìm được cô ta. Như vậy mới không trở thành chủ đề bàn tán của người khác.

Cố Mỹ Nhã cười lớn:

-Anh, thật không ngờ em mới đi có mấy hôm không trở về mà thái độ với chị ta rồi? Giờ lại còn quan tâm chị ta nữa.

-Cố Mỹ Nhã, em bớt nói vài câu sẽ chết sao?

Cố Thiệu Khuynh giống như bị vạch trần sự thật, trong lòng chột dạ cố hết sức che đậy đi, giọng nói không kiềm chế được có chút bực bội.

Cố Mỹ Nhã cười lạnh:

-Anh, em nói cho anh biết! Em lại thấy việc Lâm Hoàn Nhĩ mất tích không phải là ngẫu nhiên. Anh nghĩ xem, cô ta làm sao có thể trốn thoát nổi hai tên bắt cóc to con ấy?! Còn cướp súng của chúng, đánh bị thương bọn chúng nữa. Em cho rằng, tất cả đều có âm mưu rồi! Cô ta cố ý muốn hồng hạnh vượt tường, cố ý hợp tác với hai người bọn chúng. Nói không chừng giờ Lâm Hoàn Nhĩ cùng người đàn ông nào đó, cao chạy xa bay rồi. Anh không tìm nổi cô ta đâu!

Cố Mỹ Nhã chậm rãi dựa vào ghế sofa, khuôn mặt thoải mái. Lúc thốt ra những lời đó như đó không phải việc của cô, nhưng thật ra cũng chẳng liên quan tới cô. Con người kia có là chị dâu của cô thì đã sao? Trong mắt cô còn chẳng bằng một đống rác.

Trên dưới Cố gia, người duy nhất xem trọng Lâm Hoàn Nhĩ chỉ có người mẹ già đang hôn mê trên giường bệnh kia mà thôi.

-----

Dịch: Chi Chi

Proof - read: Mưa

Team: Con rơi

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 26/03/18

Bạn đang đọc Sủng Hôn Triền Miên: Chồng À, Chậm Một Chút! của Lăng Nhất Cảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RainyRuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 95

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.