Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị Khiêu Dẫn

Phiên bản Dịch · 2959 chữ

– Đừng nhúc nhích, sẽ đụng tới vết thương của ta.

Văn Diệu vừa nói như vậy. Tay của Ly Hận Thiên lập tức khựng lại. Y không dám rất dùng sức đẩy hắn ra, cũng không dám làm ra những động tác có biên độ quá đại. Khoảng cách giữa hai người họ quá gần, cử động mạnh là y đã có thể đụng phải Văn Diệu.

– Ta không cần, ta không sao, ngươi đã khỏe là tốt rồi a.

Vừa thấy tay trái của Văn Diệu cử động, tâm của Ly Hận Thiên treo lên cao, cái tên này có phải ngại bản thân khỏe lại quá nhanh hay không hả, nếu cử động như vậy gập lại đụng tới miệng vết thương vỡ ra thì làm sao đây? Ly Hận Thiên không thể đi kéo tay hắn lại, chỉ có thể trách cứ mà nhìn Văn Diệu, muốn hắn buông tay,

– Đừng động, nếu miệng vết thương lại vỡ ra liền không tốt.

– Ngoại trừ tay ở bên ngoài, chỗ khác cũng không đều cử động, ta sẽ không bị gì đâu.

Văn Diệu kéo nam nhân lại ôm vào trong lòng mình, cái miệng của hắn trực tiếp dán lên trên trán của nam nhân trên, từ thân đến giữa hai chân của nam nhân đều khẩn trương, bắt buộc hắn phải nhích ra tạo nên một chút khoảng cách, Văn Diệu còn khuyên y không cần câu nệ như vậy.

Văn Diệu nói cứ thoải mái đi, Ly Hận Thiên làm sao lại có thể phối hợp với hắn làm ra loại chuyện này a. Y cũng không muốn như vậy, về một mặt khác y lại vẫn còn đang lo lắng cho vết thương của Văn Diệu…

Văn Diệu nhất thời vuốt ve một chút, người ở trong lòng hắn sẽ không tự chủ được mà lui về sau, đặc biệt là chiếc eo kia, đều đã hoàn toàn bị lộ ra, làn da của nam nhân giống như trứng tôm bị nấu chín liền bị loan ra một tầng hồng nhạt.

Kỳ thật Văn Diệu rất thích bộ dáng khi nam nhân hoàn toàn thả lỏng, phóng túng hết mức. H mắn càng thích biểu tình của nam nhân khi thì có chút nhăn nhó, bộ dáng ngượng ngùng. Chính vì nam nhân có hương vị như vậy, mới lại càng khơi dậy nhiều ham muốn của hắn.

– Đương nhiên, ngoại trừ cánh tay ở ngoài, chỗ đó của ngươi cũng có thể động, tốt nhất là, càng lúc càng lớn…

Văn Diệu nói xong, liền giống như ám chỉ mà niết Ly Hận Thiên một chút. Hắn dùng biểu tình đứng đắn mà miệng lại nói lời lẽ không đứng đắn kia, khiến cho Ly Hận Thiên thiếu chút nữa liền thất thủ mà đem cái gì đó đang nắm ở trong tay vặn gãy…

Văn Diệu ăn đau liền nhíu mày. Hắn không quên Ly Hận Thiên cũng là nam nhân. Lực tay của y cũng rất lớn. Văn Diệu “tê” một tiếng, hắn cũng không sinh khí, chỉ là ôm nam nhân vào người ngày càng mau, hắn dán vào vên tai của y, oán giận nói,

– Cha, ngươi bóp mạnh vậy, đem nó chặt đứt đi, thì về sau có ai sẽ còn cho ngươi thoải mái đây.

Loại thời điểm này, Ly Hận Thiên không có cách nào cùng với hắn giảng giải đạo lý được nữa. Có đôi khi y cảm thấy, bản thân làm người thật thất bại, bằng không thì vì sao, ngay cả nhi tử thân sinh nhưng y lại hoàn toàn không thể giáo dục được…

Y cũnh đã từng nói qua với tất cả bọn hắn. Y thầm nghĩ chỉ muốn làm một người cha trọn vẹn của bọn hắn. Y không muốn cùng bọn hắn lại tiếp tục có mối quan hệ không bình thường gì nữa, hơn nữa, y đã gả đi cho người khác rồi, y nghĩ rằng bọn hắn sẽ có kiêng kị đôi chút…

Nhưng mà một tên rồi lại hai tên cũng đều như vậy là sao, bây giờ ngoài trừ Khâm Mặc ra, tình trạng bây giờ của y cùng với bọn họ so với lúc trước khi chưa thành thân ngày trước cũng không có gì khác nhau. Duy nhất chỉ có một chút không giống lắm. Đó chính là, thái độ của bọn hắn đối với y so với trước kia đã tốt hơn, không giống như ngày trước mà cố tình làm bậy, cũng đã có một chút tôn trọng y hơn…

Nhưng điều này vẫn không phải là mục tiêu mà Ly Hận Thiên theo đuổi. Cái y muốn nhất, là một mối quan hệ phụ tử cốt lõi bình thường.

Rốt cuộc y cần phải làm sao mới có thể làm cho bọn hắn hoàn toàn mà triệt để đánh mất ý niệm này trong đầu đây…

Ly Hận Thiên thực rối rắm.

– Cha, cứng rắn rồi a.

Bất ngờ nghe tiếng Văn Diệu nhắc nhở, nam nhân mới phát hiện ra chỗ bị Văn Diệu nắm, đã nóng lên, còn có biến hóa khác nữa. Chung quy y vẫn là nam nhân, dù là có bao nhiêu cực kì không muốn đi nữa, chỗ yếu ớt kia của thân thể đã bị kích thích, đều sẽ bày ra phản ứng…

– Văn Diệu, ngươi đừng động nữa, bằng không ta mặc kệ ngươi.

Từ khi Văn Diệu bắt đầu chạm vào y, động tác của Ly Hận Thiên liền dừng lại, bây giờ y là uy hiếp càng buông hẳn tay ra, y lại chưa ăn phải dược gì kỳ quái, lúc này dừng lại, rốt cuộc là ai không thoải mái thì ai cũng biết rồi.

Y ra quyết định để ra tay giúp hắn vốn đã không dễ dàng, Văn Diệu không thể tiến được một tấc lại muốn lấn tới một thước được.

– Cho ta sờ sờ ngươi, tìm chút kích thích, bằng không, không biết ngươi cần phải ép buộc tới khi nào, mới làm cho nó ra được nữa a.

Lời Văn Diệu nói ra không phải là không có lý. Ly Hận Thiên nghĩ nghĩ cũng sẽ không từ chối, hắn muốn sờ cứ sờ đi, cách giải quyết tốt nhất, chính là khiến cho Văn Diệu mau mau mà bắn ra, nghĩ một chút như vậy, nam nhân lại cầm cái gì đó của Văn Diệu vào tay, càng thêm dùng sức mà vuốt lên.

Tính tình của Ly Hận Thiên, Văn Diệu đã sớm có hiểu biết cả rồi. Hắn mỉm cười nhẹ nhàng, tay kia liền bắt đầu không kiêng nể gì nữa mà cũng động đi lên.

Vì ăn quá nhiều đỗ trọng, trên người hắn thực nóng, dù là đang giả bộ đáng thương, nhưng thật sự ở bên trong Văn Diệu vẫn thật sự vốn là không thoải mái. Nay, nam nhân lại chạm vào làm giúp hắn. Hắn lại càng thêm khó chịu, giống như là sớm đã đạt tới cực hạn, tùy thời đều sẽ có thể bùng nổ, đã thiếu một chút kích thích nữa. Loại cảm giác này có thể dùng hai chữ ‘dày vò’ để hình dung.

Thủ pháp của Văn Diệu so với y tốt hơn rất nhiều. Y rõ ràng vốn không có ăn phải dược gì cả, nhưng chưa qua bao nhiêu lâu liền chịu không nổi. Phàm là nam nhân đối với loại chuyện này thì đều sẽ có bao nhiêu điểm để ý. Tuy rằng tuổi của Văn Diệu so với y nhỏ hơn rất nhiều, nhưng không có thể sánh bằng sức chịu đựng của Văn Diệu mà y phải ra trước mà nói, Ly Hận Thiên đều vẫn có chút ít nhiều nhịn không được mà so sánh.

– Không đủ, làm sao đây, chạm vào cũng không đủ… Cha, ta muốn đi vào…

Văn Diệu cọ xát, lời nói lại càng ngày càng không tiết chế, càng ngày càng động tình.

Y vốn là đang giúp Văn Diệu, nhưng tình huống lúc này lại như là bị đảo vị trí. Văn Diệu xoa xoa liền chạm đến phía dưới. Hắn nhu đến từ hai viên trò nhỏ kia của nam nhân, lại trượt xuống tiếp, ngón tay cũng ch vào chỗ tối bí ẩn kia. Hắn dùng móng tay nhẹ nhàng khẩy mạnh, giống như là tùy thời đều phải đi vào.

Tình trạng của Văn Diệu bây giờ ở trong lòng của hai đều hiểu không cần phải nói ra. Hắn chỉ có thể là nói nói mà thôi, hắn làm không được, trừ phi là Ly Hận Thiên chủ động cưỡi lên trên người của hắn, đồng thời hau người họ cũng hiểu rõ, Ly Hận Thiên sẽ không bao giờ làm như vậy.

Động tác của Văn Diệu có chút thô lỗ, hắn dùng chân câu rớt quần của nam nhân, rành mạch mà đem hai đầu gối cùng nhau dùng tới, hắn ở hai bên cùng nhau tạo nên áp lực hướng tới, đem cái kia của nam nhân áp đến thay đổi hình dạng…

– Cha, thật cứng rắn… Ngươi có muốn ta đi vào hay không, có muốn ta sờ ngươi càng nhiều hay không… Có muốn cảm thụ ta rõ ràng hay không… Cần phải càng nhanh càng nhiều hơn…… Càng kịch liệt chút…

Văn Diệu hỏi, càng thêm hạ lưu.

Tư thế này, Văn Diệu sờ có chút cố sức, hắn chỉ có thể cầm nam nhân, miễn cưỡng có thể thấy được mặt sau, hắn muốn càng nhiều, sẽ cúi thân xuống, nhưng mà nếu làm như vậy, thể nào cũng sẽ động tới miệng vết thương rách ra, Văn Diệu so với bất kì ai đều muốn thân mình nhanh khỏe nhất, nhưng lại không thể không chạm vào nam nhân, rất muốn chạm vào, không muốn ra nên cảm giác này rất là khó chịu.

– Ngươi đừng động.

Phát hiện ra ý đồ của Văn Diệu cần phải đứng dậy, Ly Hận Thiên vội vàng đem hắn đẩy trở về. Hắn cũng không phải tiểu hài tử, làm sao lại có thể hồ nháo như vậy. Bất quá y cũng không có trách cứ Văn Diệu, bởi vì bộ dáng của Văn Diệu thật không ổn, hắn mặt thực hồng, đến đáy mắt cũng hoàn toàn hiện ra tơ máu. Xem ra hắn nhẫn nhịn rất là khó chịu, nhiệt độ ở trên người nóng đến độ giống như bàn ủi vậy,

– Ngươi rất khó chịu sao? Ta lập tức giúp ngươi làm để xuất ra.

Nói là nói như vậy, nhưng Ly Hận Thiên căn bản không nắm chắc việc này lắm. Lúc này Văn Diệu đột ngột dùng đầu gối đem chân y đỉnh lên, hắn dùng tay một phát ôm lên, khiến cho thân thể nam nhân vượt lên bụng hắn, chỉ là đơn giản vài cái động tác, Ly Hận Thiên liền được đặt ngồi ở trên trên người hắn…

– Ngươi đừng động, ta không phải muốn vào đi, ta chỉ là muốn điều chỉnh vị trí, ngươi cứ dựa theo sức lực của ta đi, không cần giãy dụa.

Mặc kệ nam nhân nghĩ như thế nào, Văn Diệu trước hết vẫn trấn an y, bất quá liền tính nếu hắn không đề cập tới việc này, thì nam nhân cũng không dám lộn xộn lung tung. Ngực của hai người họ dán lại một chỗ với nhau. Miệng vết thương của Văn Diệu được bao bọc ở dưới mấy tầng vải băng bó.

Có nam nhân phối hợp, động tác của Văn Diệu liền thuận lợi, hắn kéo mắt cá chân của nam nhân lại đây, khiến y ở trên người hắn xoay chuyển một chút. Chờ đến khi động tác của Văn Diệu dừng lại, Ly Hận Thiên mới phát hiện, hai người họ vì sao lại thành ra một tư thế ái muội như vậy a…

Mặt y đang đối diện với cái gì đó đang rất có tinh thần của Văn Diệu, mà đang ở trước mặt của Văn Diệu, cũng chính là cái đó ở phía dưới của y…

Tư thế này thật muốn chết mà.

Ly Hận Thiên lại lo lắng cho Văn Diệu cũng chịu không nổi như vậy, nhưng y vừa vừa động, Văn Diệu liền kêu y, “nói nhỏ một chút, đừng đem Vũ Quả đánh thức …”

Nam nhân nhìn đến cửa xe, Vũ Quả vẫn đang tựa người vào bên trong vách xe ngựa mà ngủ gật. Động tĩnh của hia người quá lớn, nhất định sẽ đánh thức Vũ Quả. Lúc này Ly Hận Thiên liền trợn tròn mắt, y cư nhiên quên mất sự tồn tại của Vũ Quả…

Y lại còn đang cưỡi ở trên người Văn Diệu.

Văn Diệu dùng chân tung tấm chăn lên, hắn đem toàn thân của nam nhân đều bị trùm vào bên trong, người sáng suốt vừa thấy liền đã biết hai người họ là đang làm cái gì, hành động bịt tai trộm chuông này, chỉ là muốn để nam nhân an tâm mà thôi…

– Cha, ngươi liếm liếm nó, ta cũng giúp ngươi làn a.

Văn Diệu nhất thời thẳng lưng, cái kia liền chạm phải môi của Ly Hận Thiên, xúc cảm mềm mại kia khiến cho Văn Diệu quả thực có xúc động nhất thời nhẫn nhịn ngàn lần lại muốn tiết ra ngay. Đêm nay, y hoàn toàn đều bị áp lực đè nặng, không dám hoàn toàn thả lỏng. Mà lúc này, Văn Diệu chưa bao giờ nghĩ đến cố kỵ gì đó, một tay liền choàng lấy eo của nam nhân, vừa nhấc đầu, liền đem vật kia của y ngậm vào trong miệng…

Ly Hận Thiên trực tiếp liền “hừ” một tiếng phát ra, mặc kệ là lúc trước hay là hiện tại, cũng vẫn chưa từng có người nào dùng miệng mà làm y …

Y từng nghe nói làm vậy thực thoải mái, nhưng mà loại chuyện này quá lớn mật. Ly Hận Thiên cũng chỉ nghĩ là muốn thử một chút mà thôi. Sau khi đi vào thế giới này, mấy tên nhi tử này của y đối với y vĩnh viễn vẫn luôn là đòi lấy. Bọn hắn làm sao để được thoải mái thì làm như thế nấy, chưa bao giờ sẽ bận tâm đến cảm thụ của y, chỉ là ngẫu nhiên khi đang có tâm tình tốt, mới có thể lấy tay giúp y làm đến xuất ra, phần lớn thời gian, nam căn kia của y hoàn toàn là không có jer nào quan tâm tới….

Nay, Văn Diệu nhất thời ngậm giữ lấy cái kia của y. Ly Hận Thiên chỉ cảm thấy da đầu đều run rẩy lên, khoái cảm không hiểu nổi kia từ chỗ bị ngậm lại kia nhanh chóng khuếch tán lan đến toàn thân…

Tuy rằng chỉ dùng là miệng, nhưng nam căn kia của y, coi như là đã có được công dụng chân chính để hưởng thụ rồi a….

Tất cả kinh nghiệm của Văn Diệu đều là do Ly Hận Thiên cấp cho. Hắn cũng chưa từng làm qua loại chuyện này. Nhưng mà hắn có nghe người ta nói qua, nam sủng của bọn họ là làm sao để hầu hạ chủ nhân …

Hắn bằng vào những lời nói miêu tả ở trong trí nhớ mà nhớ lại. Ngày đó, bằng hữu của hắn còn khoác lác nói rằng, cho nam nhân làm, kêu kẻ nọ ngậm vào nơi đó, một chút không khí cũng không sót để đi vào trong, tiếp theo làm động tác ra vào như khi hoan ái. Hắn đem toàn bộ cái kia nuốt vào rất sâu, đến khi cánh môi chạm đến hai viên tròn bên dưới một chút. Hắn còn dùng đầu lưỡi liếm láp rìa viên tròn đó một chút, nơi đó của nam nhân đều là chịu không nổi kích thích. Hắn rất nhanh liền liếm lại động lên, đầu lưỡi tựa như một con cá nhỏ linh hoạt, hắn vừa động như vậy, eo của nam nhân trên người hắn đều nhuyễn xuống, tiếng “hừ ” cũng càng lúc càng lớn…

Y là quỳ, Văn Diệu chỉ đè eo y, khiến cho thân bị kéo xuống ngồi lên, đem nơi đó tận lực mà hoàn toàn lộ ra bên ngoài. Ly Hận Thiên cong thân thể hạ nửa người dưới xuống, nửa người trên cũng vẫn nằm ở trên người Văn Diệu, mặt y liền dán với cái kia của Văn Diệu, tay vẫn còn nắm lấy, chỉ là động tác đã quên làm….

Loại kích thích này quá mạnh mẽ, so với chân chính làm thì thật sự thoải mái đến không biết bao nhiêu lần.

Ngay cả tiếng kêu, cũng hoàn toàn so với bình thường đều lớn hơn.

Bất quá nhất thời nhớ đến Vũ Quả vẫn còn ở đây, Ly Hận Thiên vội vàng lấy tay bịt miệng mình lại, lúc này Văn Diệu nhả ra cái gì đó của y, nhẹ nhàng cử động eo một chút…

– Cha, dùng nó, đem miệng lấp đầy, vậy thì sẽ không sợ phát ra âm thanh.

Ánh sáng ở trong chăn lý vốn không rõ, nhưng y vẫn có thể thấy rõ cái nam căn kia, bao gồm bề mặt đầy gân xanh, còn có bộ dáng sưng lên cương cứng kia…

Ly Hận Thiên nuốt một ngụm nước miếng vào phát ra một tiếng “ực”.

Bạn đang đọc Sủng Đa (Sủng Cha) của Lạc Dận
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.