Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không Ngừng Đuổi

Phiên bản Dịch · 2861 chữ

Khâm Mặc một mình ngồi ở trên bãi đá cao, trong tay còn cầm hai hòn đá khác lớn bằng nắm đấm, giống như đang xiếc ảo thuật vậy, mà ném từ trên xuống dưới luân phiên tung hứng, khi Ly Hận Thiên quay đầu lại vừa lúc nhìn thấy hình ảnh này…

Động tác chán đến chết nay, lại được Khâm Mặc làm ra nên càng tăng thêm vài phần mỹ cảm, vẻ mặt của hắn chuyên chú nhìn kia hai hòn đá kia. Có lẽ là cảm nhận được tầm mắt của nam nhân, hòn đá phát ra một tiếng ‘đát’, vững vàng rơi xuống trong tay của Khâm Mặc trong tay, cùng thời gian, Khâm Mặc cũng chuyển hướng nhìn về phía Ly Hận Thiên…

Biểu tình ban đầu vốn mang theo một tia thú vị, sau đó khi đang nhìn thấy nam nhân, miệng liền tràn ra nụ cười, Khâm Mặc cười đến thực vui vẻ, nhưng không khoa trương, mang theo khí chất nho nhã ôn thuần có lễ thân quen vốn có…

Tùy tay ném mấy hòn đá đi, Khâm Mặc liền từ trên bãi đá nhảy xuống dưới, động tác tiêu sái, cũng không phóng túng, ngược lại là phù hợp với khí chất Khâm Mặc…

Ba tháng không thấy, Khâm Mặc cũng không có biến hoá quá lớn. Hắn vẫn ăn mặc một bộ đồ thương nhân vốn có, hiển lộ quyền quý, nhưng khí chất lại không tầm thường. Một thân trường bào màu tím nhạt, hào phóng lại tỉ mỉ, tôn lên dáng người chuẩn lại hoàn mỹ của hắn….

Phong thái vẫn như trước sáng chói lại diệu nhân.

Tuy thời gian cách biệt không lâu lắm, nhưng mà cũng không ngắn, ít nhất từ khi quen biết đến bây giờ, y và bọn hắn vẫn còn chưa từng không gặp nhau lâu như vậy. Một bộ dáng quen thuộc đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, lực đánh vào thị giác cũng quá sâu khiến cho nam nhân qua một lúc lâu, vẫn chưa phục hồi tinh thần lại được, mãi cho đến khi mùi hương đặc hữu của Khâm Mặc thoảng qua mũi, Ly Hận Thiên mới hồi phục tinh thần lại…

Thùng nước vẫn còn xách ở trong tay, một ít nước đã bị văng ra rơi xuống, nhưng phần lớn sau khi bị tác động văng tung téo lên, vẫn là bình lặng xuống luôn ở trong thùng. Ly Hận Thiên xắn tay áo cao lên, thò gay vào đáy thùng, mò tìm hòn đá lấy ra. Y tựa hồ như cũng không tính toán truy cứu Khâm Mặc ‘bất hảo’, mà là xách theo thùng nước, quay đầu bước đi.

Thấy nam nhân phản ứng như vậy, Khâm Mặc cũng không giận nộ, hắn cười liền tiếp tục đi theo, nhất thời khom người xuống, liền cướp thùng nước về trên tay mình.

Nháy mắt, sức nặng ở trong tay biến mất, Ly Hận Thiên đầu tiên là kinh ngạc nhìn lại bàn tay trống không của mình, mới chậm rì rì chuyển tầm mắt nhìn về thanh niên ở bên cạnh,

– Ta tự xách được.

Chỉ là một thùng nước mà thôi, cũng đã xách qua hơn một tháng, tuy rằng không thích, nhưng là tập thành thói quen rồi.

Nói tới nói lui, Ly Hận Thiên cũng không có đoạt lại thùng nước. Y không muốn tranh chấp với Khâm Mặc, cũng không muốn bởi vì thùng nước này, mà nảy sinh ra quá quá nhiều sự tiếp xúc với hắn…

Y xuất gia. Tuy rằng đều là nam nhân, nhưng chuyện xảy ra ở quá khứ, khiến y không thể không kiêng kị.

Không thể đi quá gần Khâm Mặc được.

Y và bọn họ, đã được phân chia rõ rệt.

– Ta biết.

Sức nặng của thùng nước cũng không nhẹ. Khâm Mặc lại xách rất thoải mái, một bàn tay liền xách lên vững chắc. Hắn cùng nam nhân đồng loạt đi tới phía trước, đừng nói là hành động quá khích, ngay cả ngôn từ, cũng nhìn không ra một chút kích động nào.

Phản ứng của Khâm Mặc thực tự nhiên, tựa giống như giữa hai người họ trong, chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì vậy.

Là thật, nhưng hiện tại vốn không giống như lức trước nữa.

Ly Hận Thiên có thể cảm nhận ra, giữa y và Khâm Mặc, vẫn có một chút biến hóa. Đã không thấy sự thân thiết vô cùng thân thiết như trước nữa. Hiện tại cảm giác, càng như là phụ tử chân chính vậy…

Cung kính và thân cận.

Mà không phải là khí tức ái muội không rõ…

Đây là điều Ly Hận Thiên vẫn muốn.

Nhưng là trong lòng đã có chút tư vị không phải…

Khâm Mặc đã buông xuống được. Hẳn là y nên cao hứng mới đúng. Ly Hận Thiên lại đem cảm xúc này, đổ tội lên việc bản thân mình đã quá mức kinh ngạc. Bởi, đã quá lâu không gặp lại Khâm Mặc, nên mới có vẻ mất tự nhiên mà thôi…

Cùng lắm thì, xem như không có gì cả.

– Thí chủ tìm đến Vô Niệm đây, không biết là có chuyện gì chăng?

Vừa nhìn thấy Khâm Mặc, có một số hình ảnh vẫn không chịu nổi sự khống chế mà mạnh mẽ xuất hiện ra. Nhưng biểu hiện của Khâm Mặc cũng đã cho nam nhân một sự cảnh cáo cùng nhắc nhở. Y tự báo cho bản thân mình biết, y là người xuất gia. Bắt đầu từ một khắc, y bước vào Phật môn này, chính là khởi đầu một cuộc sống mới. Toàn bộ tất cả những việc trước đây, đều đã hoàn toàn không liên quan gì đến y nữa. Cho nên hiện tại, ở trước mặt y, không phải là con của y, hay là tình nhân, chỉ là một vị khách hành hương bình thường, hoặc là một người qua đường mà thôi.

Y cũng muốn cư xử tự nhiên giống như Khâm Mặc vậy.

Cách xưng hô của Ly Hận Thiên, khiến cho Khâm Mặc nhíu mày, hắn không vui trừng mắt liếc nhìn nam nhân này một cái,

– Làm ơn nói chuyện đàng hoàng lại dùm ta có được không. Nghe cách ngươi nói chuyện vậy, khiến cho ta đang nổi lên một thân da gà đây.

Giữa hai người họ cũng không phải thật sự là không quen biết. Nay, Ly Hận Thiên lại dùng khẩu khí của nhà Phật gia mà nói chuyện với hắn, Khâm Mặc vừa nghe thấy, cả người liền không được tự nhiên, da đầu cũng đều cọ xát rớt xuống lộp bộp đi.

– Ta khó có được một dịp đến Đế Đô một lần. Ta là cố ý chạy tới đây nhìn ngươi. Ngươi nói chuyện đàng hoàng lại cho ta, ngươi đừng có mà nói mấy lời này nữa đi. Đừng có mà khiến cho, ngươi vừa nói xong một câu, lại khiến ta đánh rùng mình một lần. Chờ ngươi nói xong rồi, chỉ sợ là thân thể ta lại sẽ hạ xuống cái bệnh căn gì đó đi.

Khâm Mặc vừa nói xong, còn để cho nam nhân nhìn nhìn cánh tay của hắn.

Khâm Mặc cuộn ống tay áo lên, chỉ có trắng nõn làn da, bằng phẳng nhẵn nhụi như trước, trên bề mặt da cái gì cũng đều không có. Nhưng y vừa nói câu kia xong, trênn cánh tay của hắn liền nổi lên một tầng da gà.

Ly Hận Thiên cũng không muốn tranh cãi với hắn, cũng không muốn phân thắng bại. Bất quá y tin tưởng vững chắc rằng, y cái gì cũng chưa nhìn thấy.

Nơi này không phải là ở bên trong tự, cũng không cần giữ quy củ nhiều như vậy. Y nghĩ nghĩ một chút, liền thuận theo ý tứ của Khâm Mặc.

Bởi vì y cũng không quá thuộc để nói chuyện như vậy.

Y là vì cố ý kéo ra khoảng cách với Khâm Mặc, mới cố tình nói như vậy…

– Lần này, ngươi đến Đế Đô rồi định ở lại bao lâu?

Ở câu hỏi kế tiếp, liền khôi phục lại xưng hô cùng giọng điệu bình thường. Điều này cũng khiến cho Khâm Mặc vừa lòng mà đôi chân mày nhướng lên.

– Sẽ không lâu lắm, lần này đến Đế Đô cũng không phải là để chạy thương, mà là tham gia hôn điển của Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng mới này, nay cũng đã ba mươi. Người là con trai thứ năm của tiên hoàng, vào năm mười bảy tuổi đã được lập lên vị trí thái tử. Cứ liền ngồi ở địa vị này nhoáng một cái, chớp mắt đã qua hơn mười năm. Nếu không phải chuyện tiên hoàng băng hà, xảy ra ngoài ý muốn, thì chỉ sợ là người này vẫn phải còn một đoạn thời gian không ngắn nữa rồi đi.

Triều dã cao thấp, tranh đấu gay gắt. Thì hoàng thất này cũng như thế, thái tử từ mười bảy tuổi đã ngồi an ổn ở trên vị trí này, cho tới bây giờ cũng chưa từng có qua một tia dao động nào, liền chứng minh được thủ đoạn của người cao tay, cũng là có can đảm lại có nhận thức hơn người, tầm nhìn rộng.

Đương nhiên nguyên nhân khiến người thuận lợi ngồi ở trên ngai vàng hoàng đế này, phần lớn tuyệt đối vẫn là bởi vì người này vốn có tài đức vẹn toàn, được lòng dân tâm thâm sâu. Cho nên ngay khi Hoàng Thượng gặp nạn, cơ hồ như không có bất cứ cản trở nào, mà người liền thuận lợi đăng cơ.

Nay, sau khi người chính thức đăng cơ, càng thêm đưa vị trí của người càng cần tiến hành củng cố thêm.

Dưới sự thống trị của người, mọi nguy cơ mà Nam Triều đang gặp phải, cũng đang được từng bước giải trừ. Cục diện rối rắm này người thu thập rất tốt. Việc này cũng lại một lần nữa chứng thực thực lực của người. Không qua bao lâu nữa thôi, Nam Triều liền lại sẽ biến trở về quốc gia phồn vinh hưng thịnh ngày xưa.

Vị Hoàng đế này, đều khiến cho mọi người vẫn là vừa lòng so với người trước đi.

Đại hôn của Hoàng đế, Phục Long tự lại là vì quốc tự, tự nhiên cũng sẽ tham dự vào trong đó. Sau đại hôn, chắc chắn hoàng thất sẽ vào chùa tự này mà thăm viếng tế tự, đó cũng là nơi ở trong chùa Phục Long này đây. Ly Hận Thiên vẫn luôn ở ì một chỗ này mà canh chừng vườn rau của y. Cho nên y cũng không biết, ở bên trong Phục Long tự vẫn chưa kịp chuẩn bị hôn điển đột ngột của Hoàng Thượng, mà đang bận rộn đến khí thế ngất trời đi.

– Hoàng Thượng cần phải lập hậu sao?

Đối với luật pháp của Nam Triều, Ly Hận Thiên không phải biết quá rõ. Nhưng mà y nhớ mang máng, trong vòng một năm mà tiên hoàng vừa mới mất, hoàng tộc sẽ không cho phép bất cứ ai tổ chức việc vui nào. Làm sao mà vị Hoàng Thượng này, muốn phá hủy đi quy củ lưu truyền từ xưa đến nay của tổ tông ở Nam Triều sao….

– Hoàng Thượng cũng đã hơn ba mươi tuổi. Khi làm thái tử, bận rộn quốc sự chỉ lấy được mấy người phu nhân, cũng không có danh phận. Cho nên vị trí thái tử phi kia, vẫn còn trống. Nay, người cũng đã làm Hoàng Thượng, dưới gối lại đang không con. Tất nhiên cần phải nhanh một chút lập hậu nạp phi sớm, sớm có con nối dõi càng nhiều càng, tiếp theo lại lựa chọn hoàng tử. Tuy là lỗi thời nhưng mà đúng là bất đắc dĩ, hơn nữa…

Vườn rau của Ly Hận Thiên đã gần ngay trước mắt. Khâm Mặc đánh giá vườn rau cùng ngôi nhà gỗ nhỏ ở một bên rìa vườn, một lát mới nói ra câu nói kế tiếp,

– Ngươi có biết, người mà Hoàng Thượng muốn kết hôn, là ai chăng?

Ly Hận Thiên lắc đầu. Đại hôn của Hoàng Thượng cũng không biết, càng mở miệng đoán mò thân phận của đối tượng kết hôn thì lời lẽ nói ra càng sai mà thôi.

– Là công chúa Đông Vạn.

Ly Hận Thiên lập tức đứng lại.

Lúc này, Khâm Mặc đi lướt qua ngang y, đi vào vườn rau.

Ngay khi nam nhân sững sờ, Khâm Mặc đã đổ vào trong một ao lớn ở trước vườn rau, tiếp theo khoanh tay mà đứng ngắm nhìn, khen nam nhân vài câu cũng là khen y đã chăm sóc đám rau dưa này thật không tệ.

Ly Hận Thiên một mình ở chỗ đó đứng yên nửa ngày, biểu tình ở trên mặt thay đổi rồi lại đổi. Nhưng Khâm Mặc vẫn luôn đang ngắm nhìn rau dưa, cũng không có để ý đến y đứng ở bên này. Qua một lát sau nhi, nam nhân mới một lần nữa bước đi.

Không có tóc che, y tựa đầu cúi xuống rất thấp, tiếp theo sẽ đi lấy thùng gỗ đang được đặt ở bên cạnh của Khâm Mặc, nhưng y vừa mới nhấc thùng gỗ lên, lại bị Khâm Mặc lập tức bắt lại cánh tay…

Ngực bỗng nhiên vừa đập rộn lên, một cỗ ấm áp từ lòng bàn chân trực tiếp chạy thẳng lẻn đến ngực, căng phồng đến phát đau…

Giống như bị điện giật vậy, nam nhân lập tức siết tay lại lùi về, nhưng tính cả bàn tay của y cùng chiếc quai xách của thùng gỗ, Khâm Mặc đều nắm lại thật chặt…

Giương mắt lên, lại nhìn thấy đôi mắt thâm thúy mà kiên định của Khâm Mặc, thu lại tươi cười, vẻ mặt, lại chuyên chú như vậy…

Bối rối không thôi, ngay cả tay chân, cũng không biết nên để đặt chỗ nào, trực tiếp chỉ đứng ở nơi đó, lại như là không có cái gì để chống đỡ lại vậy, tùy thời đều sẽ bị quật ngã vậy…

Cổ họng khô khốc, như là người lạc ở giữa sa mạc bị thiếu nước vậy, Ly Hận Thiên không dám làm gì nữa, cũng càng không dám lại nhìn tiếp, trực tiếp cúi đầu thấp xuống, dùng sức kéo tay mình ra…

Động tác của y, có chút kích động, còn có chút vội vàng xao động.

Khâm Mặc không dễ gì buông ra, hắn liền cố chấp mà siết chặt. Nhưng sau một hồi giằng co thật lâu, cũng không phân không ra kết quả. Ngược lại là mu bàn tay của y, lại nhiễm lấy nhiệt độ của Khâm Mặc, cả người liền nóng lên theo…

– Buông ra.

Rốt cục, Ly Hận Thiên nhẫn nại không nổi nữa, thấp giọng ngăn lại.

Y muốn Khâm Mặc buông tay của y ra. Y là người xuất gia, giữa bọn họ không nên giằng co níu níu kéo kéo giữa ban ngày ban mặt được…

– Ngươi, không đi đổi một thân xiêm y khác hay sao?

Khâm Mặc ở một bên chỉ vào quần áo đã ướt sũng trên người của nam nhân. Hắn chỉ là hảo tâm nhắc nhở mà thôi, không có ý nào khác.

Câu hỏi của Khâm Mặc vừa thốt ra, khiến Ly Hận Thiên sửng sốt một chút, lập tức mới nhớ ra quần áo ở trên người đã ướt sũng của y, lại nhìn thấy ánh mắt thản nhiên của Khâm Mặc, Ly Hận Thiên chỉ cảm thấy đầu óc đồng loạt ‘ầm ầm’ vang lên…

Chỉ là do, y nghĩ nhiều mà thôi…

Khâm Mặc kéo y lại, chỉ là muốn nhắc nhở y, có muốn đi thay quần áo hay không mà thôi.

Đầu óc luôn thụ động ở ì một chỗ, lại luôn ở trạng thái bình tĩnh trong một đoạn thời gian rất dài, tựa hồ như có chút không đủ dùng, lập tức liền kêu loạn. Y quay đầu, bước đi vào căn nhà gỗ nhỏ của mình. Chỉ là thùng gỗ đang lơ lửng cách mặt đất không quá một ngón tay, một lần nữa rơi xuống, phát ra một tiếng ‘ầm’ vang vọng.

Âm thanh rất lớn.

Y cũng không biết. Y đang hoảng cái gì, đang loạn cái gì. Nhưng mà, bắt đầu từ lúc Khâm Mặc xuất hiện, tựa hồ như, là y đã không có cách nào khống chế nổi cảm xúc của bản thân được nữa…

Ngón tay hơi hơi phát run bắt đầu giải khai tăng bào, lúc này, chiếc cửa gỗ ở phía sau lưng liền phát ra một tiếng ‘chi dát’, là Khâm Mặc từ ngoài đi đến.

Bạn đang đọc Sủng Đa (Sủng Cha) của Lạc Dận
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.