Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô Đề =))))

Tiểu thuyết gốc · 3323 chữ

Cơ Phá Nha bạo đan quyết sinh tử, nhưng không may cho hắn ngay tại thời khắc quyết định, hắn bị một bóng trắng dùng kiếm đâm vào thượng khu ở ngực.

Trong phút chốc vì đau đớn mà hắn làm rớt đi Lôi Long Chiến Kích, không còn chiến kích ngăn cản, đại đao rực lửa của Võ Nguyên, thế như chẻ tre mà bổ xuống.

Trong nháy mắt đem Cơ Phá Nha bổ đôi ra, hai mảnh cơ thể bị nóng rực dị diễm thiêu đến tro bụi cũng không còn.

. . .

Trong nháy mắt thấy hai người kia bị Xích Tước giết chết, sáu tên còn lại kịch liệt run rẩy, nhất là Văn Quý, hắn hiện tại hồn phách gần như lạc đi, cả ngươi ngơ ngơ mà nhìn Võ Nguyên.

Bốn tên thành chủ cùng Hoa Thanh Mộc, sợ hãi hướng Võ Nguyên liên tục dập đầu, miệng không ngừng xin tha.

Võ Nguyên treo người trên không, nhìn xuống cười lạnh.

- Nếu đã tỉnh thì lộ diện đi !

Hưu !

Một trận hắc ám cùng lửa nổi lên, bên trong hắc ám cùng lửa đó, một bóng trắng hiện ra. Một tên thiếu niên khuôn mặt khôi ngô, mái tóc dài đỏ hồng như lửa bước ra, với nụ cười rực rỡ.

- Quả thật không thể qua mắt được sư tôn a!

Người thiếu niên này là Lý Mặc, hắn lúc trước bị thương do Vạn Thú hỏa gây nên cùng với sử dụng quá nhiều sức, nhưng sau đó lại được một đầu hỏa lang từ hỏa diễm hóa thành chữ trị, hơn nữa tu vi căn cốt cũng tăng cường, hắn giống như Võ Nguyên, thay da đổi thịt biến thành người mới.

- Từ lúc ta ngâm một tiếng về sau, thì liền biết ngươi tỉnh !

Võ Nguyên lạnh nhạt lời nói.

Lý Mặc gãi đầu cười hì hì, sau đó nhìn hướng mấy người đang run rẩy bên kia.

- Sư Tôn, còn họ thì sử làm sao ? Chẳng lẻ cũng giết ?

Đám người nghe được chữ "Giết" liền khủng hoảng dập đầu còn mạnh bạo hơn, bọn họ vừa chứng kiến sự kinh khủng của Võ Nguyên, nếu thật sự có thể làm lại họ cũng không dám đến, cho họ trăm lá gan cũng không dám.

Võ Nguyên chỉ cười lạnh.

- Giết là đương nhiên, dám quấy rầy lão tử chuyện tốt, còn có ý định giết lão tử, làm sao bỏ qua !

- Đồ nhi, hôm nay Vi Sư liền cho ngươi xem, đại hỏa trận!

Nói xong thân thể Võ Nguyên liền biến mất, ngay sau đó xuất hiện tại phía trên không trung, vị trí ở giữa 6 người.

Sáu người trong phút chốc cảm nhận được trên người hắn, cuồng bạo sát ý hiện ra, hai cánh của hắn không ngừng vỗ mạnh, liệt diễm thao thiên bắt đầu buông xuống, liệt diễm này dường như không có hoàn toàn rớt xuống đất mà treo lơ lửng giữa hư không, hóa thành một cái đại trận.

Thấy đại trận hiện ra 6 người hoảng loạn tột độ, liền dốc hết sức còn sót lại đứng lên chạy, nhưng hoàn toàn vô vọng, từng vòng cuồng phong bắt đầu gào thét đứng lên, 18 đóa liệt diễm tuông trào ra lạnh lẽo sát ý, cái kia cuồng bạo sát ý, để cho bọn họ đều cảm thấy sợ hãi, chân như không còn chút gì gọi là sức lực.

- Sư tôn, cái này là ...

Lý Mặc cảm nhận được vô tận sát ý, trong lòng rét run, sư tôn hắn đã giết bao nhiêu sinh linh mới có được kinh khủng sát ý như vậy ?

Võ Nguyên thân thể lại biến mất quay về chổ cũ, mặt hắn hiện lên một vòng cười lạnh, hai chân liên tục biểu lộ kỳ quái như đang đánh ra đặc thù pháp quyết, miệng lẩm bẩm.

- Hỏa Ngục Táng Linh !

Hỏa ngục táng linh, chính là Thiên Hỏa lục bí, bí thứ ba Luyện. Bí luyện này chủ yếu thiên về sát trận, cùng luyện hỏa.

Lúc trước Võ Nguyên do tu vi cùng linh lực không đủ, nên chỉ dùng hai hai bí là căn cơ cùng ngự, hiện tại hấp thu xong Vạn Thú hỏa thực lực tăng cao liền muốn dùng thử.

Ào ào rào. . . !

Đại trận nhất thời vận chuyển, từng vòng linh lực hướng về bốn phương tám hướng hội tụ đến, kinh khủng sát ý phóng lên trời, trở nên vô cùng khủng bố.

Chỉ là không đến 5 hơi thở, mười tám cột lửa đỏ hồng chen lẫn đen bổng ầm phóng lên cao, giữa bầu trời, hỏa khí không ngừng tụ tập, hóa một thanh rực lửa đại kiếm, phảng phất như đang giáng xuống.

Thanh cự kiếm kia, trở nên vô cùng khủng bố, trực tiếp chém xuống, mười tám cột lửa theo mười tám phương ào ạt đốt về trung tâm cự kiếm.

Sáu người do bị sát ý của Võ Nguyên làm cho run sợ nên toàn thân như mất đi sức lực, ngã khụy xuống đất, lòng tràng ngập run sợ. Họ đang đối mặt với tử vong.

Ầm !

Cự kiếm như lôi đình bổ xuống, gây ra to lớn oanh động, hỏa diễm từ 18 vị, cấp tốc bao phủ sáu người bên trong.

- A a...

- Không, ta không muốn...

...

Bị hỏa diệm chưng nướng bên trong đại trận, liên tục phát ra âm thanh kêu la thảm thiết, nhưng chỉ trong phút chốc nó lại im lặng đi.

Im lặng, triệt để lặng !

Sáu tên còn lại liền bị liệt diễm cùng cự kiếm đánh chết trong đại trận, 6 cái thi thể cũng bị vô tận hỏa diệm thiêu rụi tro bụi không còn, thú còn sót lại chắc có lẻ là 8 mai không gian giới chỉ.

Đinh !

- Chúc mừng chủ ký sinh...

Đinh

- Chúc mừng chủ ký sinh...

. . .

Lý Mặc từ đầu đến cuối quang xác mà lòng rét run, tự sâu thẩm bên trong linh hồn không ngừng run rẩy, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy hắn cảm nhận được, khủng khiếp sát ý, khủng khiếp đại trận.

Mà toàn bộ điều là do sư tôn hắn làm, hắn tự hỏi nếu chẳng may phản bội lão nhân gia này, không biết hắn sẽ thê thảm cỡ nào.

Chỉ nghĩ thôi điều toát hết cả mồ hôi hột, lạnh cả sống lưng !

Hưu !

Võ Nguyên trong chớp mắt liền quét thần thức qua đem tất cả nạp giới phía dưới, thu vào kho vật phẩm.

Hắn hướng Lý Mặc ảm đạm nói.

- Đi thôi, cứu con bé kia !

Lý Mặc cũng là kẻ hiểu chuyện nên liền tuân theo, Võ Nguyên đứng tại nơi đó, miệng há lớn, hút một hơi thật sâu, đem toàn bộ hỏa nơi đó hút vào trong miệng.

Sau đó, hắn liền hướng trên đầu Lý Mặc đậu lên, tiến về nhà lao của hội buôn nô lệ cứu thoát Vũ Mạn.

. . .

Thời gian thấm thoát trôi đi.

Đã được 4 ngày kể từ lúc đó.

Sáu vị thành chủ cùng hai vị chấp sự của hội buôn nô lệ chết đi, gây nên cự đại oanh động. Con dân của sáu cái thành trì liền như kiến vỡ tổ, không ngừng nghị luận không ngừng sôi trào.

Có kẻ lợi dụng cơ hội này kích động mọi người mà dẫn đến nội chiến, tranh đoạt thành chủ vị trí.

Đặc biệt tại Thiết Sa Thành, La gia trưởng cùng Đỗ Thanh Phong hợp tác, quẫy tung cả thành mà tranh đoạt vị trí. Chiến loạn hơn hai ngày thế cục cũng dừng lại, La gia trưởng hung bạo ngồi lên vị trí thành chủ, Đỗ Thanh Phong được làm phó thành chủ, địa vị của cả hai trong phút chốc nâng cao ngất trời.

Sau khi ngồi lên vị trí thành chủ, La gia không e ngại mà tuyên bố, tôn tử của La gia là La Quân là con rể của tam tinh trì thành chủ, cư nhiên công bố Lý Mặc bị chính bọn hắn đánh giết, làm cho Lý gia súc động nhưng không thể làm được gì.

. . .

Tại một con phố tắp nập người qua kẻ lại.

Một người khoác trên người hắc bào che kín cả cơ thể đang đi lại trên phố, trên đầu có một con điểu, theo sau lại một con điểu, một con lông vũ đỏ rực, một con lông vũ trắng tinh.

Cách ăn mặc này của hắn làm cho mọi người xung quanh chú ý liên tục nghị luận.

Kẻ mặc hắc bào này chính là Lý Mặc, hai con chim theo hắn cũng chính là Võ Nguyên cùng Bạch Tước.

Tại mấy ngày hôm trước, sau khi đem mấy người trong nhà lao cứu ra, bọn hắn liền rời đi. Võ Nguyên trực tiếp tiêu tốn một tấm súc địa thành thốn phù để đi, địa điểm đáp xuống lại là bìa rừng, đối diện là một cái thành trì.

Để tránh bị người nhận ra, Võ Nguyên liền chôm lấy một bộ hắc bào cho Lý Mặc, đồng thời cũng truyền thụ Ẩn Khí Quyết cùng dịch dung giúp hắn.

Đi một khoảng thời gian, cùng với hỏi thăm bên đường, bọn hắn liên biết được nơi đây là tam tinh trì, gọi là Thạch Mộc Thành.

Giờ phút này trời đã hoàn toàn tối đen, trên đường có vô số người cầm cuốc đi lại, một ít đại hình cửa hàng còn treo đèn lồng, đèn đuốc sáng trưng, nhất phái phồn vinh chi cảnh.

Tuy là tam tinh trì nhưng số lượng dân thường không thể tu hành vẫn chiếm số đông, chiếm hơn 75%, tức 3/4 người điều là thường dân.

- Trời cũng sập tối, liền kiếm chổ nghĩ ngơi mai lại tính.

Võ Nguyên ánh mắt nhìn quét bốn phía.

Thạch Mộc thành, tường thành cao 25 mét, thành này có tổng diện tích là hơn 400 dặm( tức hơn 160km), lấy việc kinh doanh khoáng thạch, cùng dược tài làm chủ yếu, nên gọi Thạch Mộc thành.

Đi ở trên đường, Võ Nguyên lâu lâu lại nhìn thấy một tên Đoán Tạo sư, hay Dược sư, trên ngực đeo một tấm huy chương, tượng trưng cho cấp bậc.

Huy chương này, có hai loại do hai đại công hội cấp xuống, nó tượng trưng cho vinh quang, cho sự tôn quý của họ, mặt trên đoán tạo sư huy chương có khắc hai cây búa, còn dược sư thì khắc hình ngôi sao.

Đoán tạo sư chia làm 12 cấp, cấp 1 đến 2 là sơ cấp đoán tạo bên trên huy chương 1 búa nổi màu xanh lam. Cấp 3 đến 4 là trung cấp, phía trên 1 búa nổi màu lục, cấp 5 đến 6 là cao cấp, phía trên 1 búa nổi màu đỏ. Cấp 7 đến 8 là đỉnh cấp, hai búa nổi màu một đỏ một lam, cấp 9 đến 10 là tông sư, hai búa nổi màu một đỏ một lục, cuối cùng là 11 đến 12 là đại tông sư hai búa nổi màu đỏ rực.

Còn dược sư thì lại đơn giản, cấp cũng phân như đoán tạo sư, nhưng biểu thị huy chương lại đơn giản, đó là số sao phát sáng trên huy chương liền biểu tượng cho cấp dược sư.

Hai cái nghề điều cao quý, được mọi người tôn trọng.

Nhìn thấy một tên dược sư, mang trên người 3 tinh huy chương, đại biểu cho tiểu vị trung cấp đi ngang qua, liếc nhìn hắn, Võ Nguyên liềm hừ lạnh khinh thường.

Lý Mặc vẫn tiếp tục đi, đi tới một nhà trong khách điếm.

- Khách quan, ngài là đến trọ hay là đến dùng bữa a ?

Chưởng quầy nhiệt tình đón đi.

Lý Mặc móc ra hai viên hạ phẩm linh thạch, đặt lên bàn.

- Nhiêu đây ở được loại phòng nào ? Bao lâu ?

Lý Mặc lạnh băng giọng nói, ánh mắt băng lãnh nhìn.

Chưởng quầy bị ánh mắt ấy làm cho run lên, trong lòng biết hắn đã gặp phải một kẻ tàn nhẫn máu lạnh, vội vàng cúi đầu khom lưng.

- Hai ... hai viên hạ phẩm linh thạch, ở được thượng cấp gian phòng, còn thời gian thì 5 ngày!

Chưởng quầy run run rẩy rẩy, cúi đầu nói.

Thấy Lý Mặc không nói gì có vẻ như hài lòng, chưởng quầy liền thở nhẹ một hơi, vẫn khúm núm.

- Vị khách quan này xin mời theo ta !

Chưởng quầy rét run, mà hướng lên lầu.

Ở chưởng quầy dẫn dắt, bọn người Lý Mặc liền đi lên theo, đến lầu 3, bước vào thượng cấp gian phòng.

Khách điếm này, cũng không gọi là lớn, nếu như tại Thạch Mộc Thành cũng được đánh giá là 3 sao, thượng cấp gian phòng cũng chỉ 6 mét vuông diện tích, chia làm 3 khu, một khu vệ sinh, một khu để ngủ, một khu tiếp khách và được ngăn bởi một tấm gỗ lớn.

Vào phòng sau, Võ Nguyên cùng Bạch tước bay xuống, đáp trên hai cái ghế.

Lý Mặc liền gãi gãi đầu, nở nụ cười tươi nói.

- Sư tôn, người có thể hay không cho ta một cái gì đó để tu luyện ?

Phốc !

Võ Nguyên tức khắc, từ trong kho vật phẩm lấy ra hoàng giai trung cấp tụ khí đan ném vào miệng Lý Mặc.

Đan vào miệng, dược lực lan tỏa, Lý Mặc liền tiến vào trạng thái tu luyện.

Bạch Tước thấy vậy liền hướng Võ Nguyên "minh" một tiếng, nó cũng như Lý Mặc nhanh chống nhận lấy tụ khí đan tiến vào tu luyện.

Trong chốc lát, Võ Nguyên đi vào khu phòng ngủ, từ trong kho vật phẩm, lấy ra 10 cân hỏa huyền thạch, lôi long chiến kích, kim long kiếm đặt trên thềm nhà.

10 cân hỏa huyền thạch chính là đặc thù, huyền cấp cao giai linh thạch, thêm hai cây tiên thiên chí bảo miễn cưỡng vừa đủ. Đem tất cả nung luyện, cơ hồ có thể tạo ra một cây thoát phàm đỉnh cao chí bảo cũng không chừng.

Còn một số vũ khí còn lại, hắn cũng không có lấy ra, bởi chúng không có nhiều công dụng lắm, liền đem bán là tốt nhất.

Võ Nguyên mở tung ra cửa sổ lầu ba, gió lạnh nhè nhẹ thổi vào, nguyệt quang phía trên hôm nay có chút lưu mờ, tinh quang cũng không có rực sáng như trước, nhưng cũng vừa vặn đủ.

Hắn từ trong kho vật phẩm lấy ra 28 khối hạ phẩm linh thạch cuối cùng, rãi thành vị trí 28 vì tinh tú, tạo thành tinh tú tụ thần thần trận. Trận pháp có thể câu thông tinh thần chi lực của các vì tinh tú, mượn dùng nó để luyện pháp khí thì còn gì tốt hơn.

Tinh tú tụ thần trận vừa động, đại biểu 28 tinh tú trên thiên khung.

Võ Nguyên liền đem những thứ vật liễu đã đặt sẵn trên đá vào trận, vạn thú hỏa phóng thích, nhiệt độ trên nhị thiên bắt đầu nung chảy vật liệu.

Hỏa huyền thạch tuy chỉ huyền giai đỉnh cấp thạch, nhưng cực khó luyện chế, khó hòa tan, nung hơn 30p vẫn chưa dấu hiệu tan ra.

Nhưng hai cây vũ khí kia lại khác, dưới vạn thú hỏa nung nấu không đến 10p đã hoàn toàn tan chảy, thành sánh kim chi thủy.

Trận pháp kia mượn tinh tú chi lực, đem sánh kim chất lỏng tinh luyện, tạp chất hoàn toàn loại bỏ, khí đen bên trong ào ạt thoát đi, thể tích chất lỏng liền thu lại không ít.

Lại qua một canh giờ, hỏa huyền thạch cuối cùng cũng bị nung chảy, tụ thần trận cũng tốn một khoảng thời gian đem tạp chất đào thải đi.

Lúc này, Võ Nguyên trong miệng lẩm ba lẩm bẩm, hai cánh múa lia như đánh ra đặc thù pháp quyết.

- Hòa !

Hỏa huyền thạch chất lỏng, trong phút chốc cùng sánh kim chất lỏng hòa lại thành một thể, một màu đỏ kim chất lỏng được tụ thành.

Đây mới chính là thứ hắn muốn tạo ra vật liệu!

Võ Nguyên lại tiếp tục tung ra vô số pháp quyết, miệng lại lẩm bẩm.

- Luyện !

Nóng rực Vạn Thú hỏa lại nổi lên, đem xích kim chất lỏng mảnh liệt thiêu đốt.

Lại qua 1 canh giờ.

Hắn lại như trước đánh ra đặc thù quyết cùng lẩm bẩm.

- Ngưng !

Tại Nhị Thập Bát Tú Tụ Thần trận gia trì, xích kim chất lỏng dưới thần niệm của Võ Nguyên tác động, bắt đầu ngưng tụ lại.

Qua 10p, nó bắt đầu thành hình, xích kim chất lỏng ngưng thành hình dạng một cây cung.

Cung dài một mét mốt, cứng cáp nhưng cũng khá bền dẻo, thân cung có lưu lên hai màu sắc song song là đỏ cùng trắng. Bên trên ẩn chứa hỏa hệ nóng bỏng, lôi hệ cuồng bạo cùng kim hệ cứng chắc, hơn nữa nó còn ẩn chứa một tia long khí, do lôi lông chiến kích hạ tới.

- Thoát Phàm trung phẩm, vừa vặn đầy đủ !

Võ Nguyên đạm mạt cảm khái.

Pháp bảo, chí bảo là những thứ cực kỳ cần thiết đối với tu sĩ, tu luyện giả. Chúng có thể gia tăng chiến lực cũng như nhiều mặt cho một tu luyện giả.

Và chúng cũng phân chia thành 7 cấp, theo 7 mức độ tu luyện của tu luyện giả. Tiên thiên tu sĩ thì nên sử dụng tiên thiên chí bảo sẽ đảm bảo lực chiến cũng như năng lượng cân bằng, cũng có một số trường hợp ngoại hạng tiên thiên tu sĩ cầm thoát phàm chí bảo, chỉ cần năng lượng đầy đủ thì không vấn đề.

Hưu !

Một viên tiểu hình yêu hạch liền hiện ra, đây chính là yêu hạch của phong dực bạch hổ lúc trước, sở hữu phong hệ tính.

Đỉnh cấp yêu huyết cảnh yêu thú yêu hạch, cũng không tính là tốt mấy, nhưng cũng mang trong mình phong hệ vừa vặn lắp vào cây cung mới tạo.

Võ Nguyên ném yêu hạch vào trong trận pháp, lại đánh ra đặc thù ấn quyết, mồm phun vài câu.

- Hợp !

Một đoàn quang mang nổi lên, sau đó lại dập tắt, tất cả quay về tỉnh lặng, cây cung kia liền rớt xuống dưới.

Khảm yêu hạch vào cũng không giúp cây cung tiến lên thượng phẩm, mà chỉ giúp tốc độ cùng uy lực nó cân bằng thêm.

Võ Nguyên đứng quan sát cây cung một hồi, xong thần thức quét lên đem nó cấp vào kho. Cái này hắn chính là làm ra để tự mình dùng với lại cũng chưa tìm được dây cung thích hợp.

- Cây cung này, chưa bốn loại nguyên tố, một tia long khí, luyện dưới tinh thần chi lực, liền gọi Tứ Nguyên Tinh Long Cung đi !

Võ Nguyên đối với tác phẩm của bản thân phi thường hài lòng, với trình độ luyện chế ra long cung nếu đăng ký thi đoán tạo sư, chắc cũng cỡ cấp 7 a.

Nhưng hắn chắc chắn sẽ không đi, vì hắn không dư hơi làm vậy.

Luyện chế vừa rồi mất mấy canh giờ hao tốn quá nhiều lực lượng, hắn liền mệt rã rời.

Cắn vào tụ khí đan, hắn liền bắt đầu tu luyện !

---------

có lẻ hơi dài mấy bác có cần tui cắt ra thành 2 chương không ? =)))

Bạn đang đọc Tối Cường Chu Tước sáng tác bởi HạoNhiênHắcÁm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HạoNhiênHắcÁm
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.