Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 16:

Phiên bản Dịch · 3097 chữ

1.

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA...

- ...

- ...

Trời ơi là trời, chỉ là hotboy trở về thôi mà, có cần phải la ó ghê vậy không?? Chơi chán rồi thì về học thôi chứ có gì đâu mà phải... Mà anh Trung khôn thật ha!! Thi học kì xong rồi mới về...

Với lại, tôi cũng không mong anh Trung trở về lắm... Với những gì tôi hiểu về anh thì chắc chắn anh sẽ tìm mọi cách để phá tôi và "tảng băng" cho xem.

Tôi phải đề phòng mới được!!

Híc... Chuyện chị Hương chưa giải quyết xong giờ lại thêm anh Trung...

Ông trời ơi, kiếp trước tôi có thù oán gì với ông hay sao mà kiếp này ông đày đọa tôi ghê gớm vậy??!!!!!!!!!

...

Reeng... reeng... reeng...

Cuối cùng cũng hết 5 tiết... ngồi chơi.

Thi xong rồi thì cho nghỉ luôn đi lại còn... bày đặt làm điểm.

Dù sao thì cũng chưa bước sang học kì II mà!!

Tôi chạy ù ra cổng trường. Cũng may hôm nay không nhận được "tin nhắn khủng bố" nào!

Rầmmm...

-Uidaaaaaaaaaaaaa... - Tôi xoa xoa cái trán đáng thương. Lại thêm cái cột điện nữa hả?? Í khoan... trong trường lấy đâu cột điện?? - Áaaaaaa... Anh... anh Trung??!

-Sao nhìn thấy anh mà như thấy ma vậy?? - Anh Trung cười.

Còn hơn cả ma nữa á, là Diêm Vương tái thế không chừng...

-Hihi... đâu... đâu có đâu. - Tôi gượng cười, ngó trước ngó sau. Không biết anh có bày trò gì không??!

-Hôm nay đi chơi với anh được không??

-A... hôm nay em... em bận rồi. - Tôi nói nhanh rồi bay vèo đi (sao giống máy bay quá?!?)

Tôi bận thật à nha!! Tôi đã hẹn "tảng băng" đi uống trà sữa (bất đắc dĩ mới phải chọn vậy thôi!!) rồi mà!!!!

Lỡ hẹn là không tốt!

-Hôm nay đúng giờ quá ha!! - "tảng băng" tươi cười nói.

Dạo này anh hay cười lắm, cũng không kiệm lời như trước nữa!!

Nhờ tôi cả đấy!!!!!!

Tôi là đỉnh của đỉnh luôn!!!!!!!!!!!!!!!!!

-Đương nhiên. Muộn nữa để... bị đánh hả??!!!! - Tôi đáp.

-Biết thế thì tốt! - "tảng băng" nói rồi nhấn bàn đạp đi.

Thực ra anh đã đủ tuổi để đi xe máy rồi. Nhưng mà... tôi nằng nặc đòi đi xe đạp... Vậy nên... không còn cách nào khác, anh phải chiều tôi.

Còn về lí do tôi không thích đi xe máy thì... cũng không phải là không thích... chỉ là tôi thích xe đạp hơn... vì đi xe đạp... chậm hơn (híhí... nói vậy chắc các bạn hiểu rồi ha!! ^0...

Ngày nào tôi cũng bị "khủng bố tinh thần" những 2 lần.

1 là chị.

Chỗ cũ, vẫn những lời nói ấy... vô tình... cố chấp... và càng ngày càng đáng sợ hơn... làm tôi tốn không biết bao nhiêu là nước mắt...

2 là anh Trung.

Khóc chán rồi tôi nhanh chóng chạy ra cổng trường.

Rầmmmm...

-Chi!! Đi chơi với anh!!!

Sao anh Trung cứ thích chắn đường tôi vậy?? Lại còn xuất hiện đột ngột làm tôi phanh không kịp, đầu tôi u bao nhiêu cục to đùng rồi đây này!!!

-Em bận rồi!! - Tôi nói, lách qua anh đi tiếp.

Nhưng mà... tôi bị kéo giật lại, mất đà tôi ngã vào lòng anh.

Trời ơi, nếu để "tảng băng" nhìn thấy thì... tôi ăn đòn là cái chắc!!!!

Nhanh như cắt, tôi đẩy anh Trung ra.

-Anh làm sao vậy?? Em đã nói là em bận rồi mà!!? - Tôi gắt.

-Anh... anh chỉ muốn... mời em đi chơi thôi mà!! Trước đây chúng ta vẫn thường đi chơi với nhau mà! Tại sao giờ lại không thể??

-Anh tự hỏi anh đi. Nếu anh thật sự chỉ coi em là bạn như trước đây thì chúng ta có thể trở lại như cũ. - Tôi trả lời dứt khoát.

-Anh chưa bao giờ coi em là bạn cả. Ngay từ đầu anh đã thích em rồi. Chỉ có em ngốc nghếch mới không hiểu tình cảm của anh! - Tôi tức quá, tức quá mà!! Lại có thêm 1 người nữa kêu tôi ngốc.

-Em có ngốc cũng không đến lượt anh nói. - Tôi hét lên rồi bỏ đi.

Chỉ mình "tảng băng" mới được nói tôi ngốc. Đó là quyền lợi tôi giành riêng cho anh.

Đến cả nhỏ Mai cũng bị tôi quát cho 1 trận không dám ho he từ đấy trước mặt tôi thêm lần nào nữa.

Anh Trung thì càng không thể!!!!

...

Hôm nay kì lạ nha!!!

Cả chị Hương và anh Trung đều không thấy tăm hơi đâu!!

Có khi nào, họ tỉnh ngộ rồi không?? Nếu như thế thật thì hay quá!!!!!!!!

Tôi vui vẻ nhảy chân sáo ra cổng trường. Vừa ra đến nơi đã thấy "tảng băng" mặt hằm hằm như sắp giết người.

-Anh... anh bị gì... thế?? - Tôi run run bước đến, nhẹ nhàng hết sức nói.

-Em được lắm!! - What?? Tôi được á? Đây là lời khen hả???? Không đúng... giống như là lời buộc tội hơn đó!! Vậy là sao nhỉ?? Tôi đang định mở miệng ra hỏi thì...

Vùuuuuuuuu...

-Áaaaaa... - Chiếc xe lao đi nhanh như tên bắn. Tôi hoảng hốt ôm chặt "tảng băng", không ngừng la hét.

May mà lần này anh không bắt tôi chạy. Chạy với tốc độ này chắc... chết không kịp ngáp!!

...

Kíttttttttttttttttttttttttttttttttttt...

Rất lâu, rất lâu sau, chiếc xe mới chịu dừng lại. Tôi nhanh chóng trèo xuống xe, xiêu xiêu vẹo vẹo mất 1 lúc mới đứng vững được.

-TẠI SAO??? TẠI SAO EM LÀM THẾ?????

Vừa mới hoàn hồn tôi lại bị tiếng hét của "tảng băng" làm cho hồn bay phách lạc, ngã phịch xuống đất!!

-Em... em... có l..àm gì... đâu??! - Sau khi lấy lại bình tĩnh, tôi lắp bắp nói.

-Không làm gì ư?? Vậy tại sao...

-Sao cơ?? - Tôi hỏi. Sao đang nói tự nhiên dừng thế????????

-Em... mấy hôm nay em có đi cùng hắn ta không???

-Hắn ta??? Ai cơ?

-Em đừng có giả bộ nữa!!

-Em... em... không có. Anh đang nói gì thế??? Tại sao anh giận thế? - Tôi lo lắng hỏi.

-Em có giấu anh chuyện gì không??? - "tảng băng" nhìn thẳng vào tôi hỏi làm tôi lúng túng.

-Em... em... - Rốt cục thì có chuyện gì chứ?? Anh định nói đến chuyện gì nhỉ????? Liệu có phải là vụ "khủng bố" không?

-CÓ phải không?? Được lắm! Anh hiểu rồi! Trả cho em. - "Tảng băng" ném cho tôi 1 bọc gì đó rồi bỏ đi.

Sặc... lôi tôi đến đây rồi vứt lại hả?? Sao mà đáng ghét thế không biết?????? Mà anh giận cái gì mới được chứ?

Tôi nhanh chóng mở cái bọc kia ra xem... Áaaaaaaaaaaaaa... Tôi suýt chết ngất...

Làm sao mà?? Tại sao có thể?????? Ở đâu ra??????????????????

Những cái này... toàn là ảnh tôi và anh Trung đang đứng ở hành lang gần phòng thí nghiệm đó... thì mấy lần "khủng bố" chứ đâu??!

Nhưng mà... ai đã chụp... lại còn thay đổi góc chụp để thành những bức ảnh tôi và anh Trung đang ôm nhau, rồi hôn nhau... rất chi là tỉnh cảm nữa chứ?!!!!!!!!!!!!

Trời ơi, cái này là do tôi mất đà ngã vào anh Trung hồi nãy mà!!? Sao thành ra vậy nè??!

Lại còn cái này, rõ ràng tôi đang tức giận mà sao thành làm nũng rồi??!!

Cái này là...

Còn cả cái này nữa, tôi...

...

Thảo nào "tảng băng" giận thế!!

Tức thật!! Tôi mà bắt được tên làm cái trò hèn hạ này thì tôi xé xác nó ra chấm mắm ăn... à không cho dog ăn... Hứ!!?

---------------------------------------------------

2.

Quái đản thật, đã hơn 1 tuần rồi "tảng băng" không thèm nói chuyện với tôi, cũng không chịu nghe tôi giải thích.

Ngày mai là Giao Thừa, trường tôi có tổ chức 1 bữa tiệc dạ hội.

Không biết "tảng băng" có tham gia không. Mà nếu anh không tham gia thì sao nhỉ??!

Nhưng mà... tôi thích những dịp vui chơi thế này lắm!!

Đi????

Hay không đi?????????????

Tốt nhất là mai giải quyết dứt điểm luôn đi... rồi cùng "tảng băng" đi chơi... híhí...

Quyết định vậy đi!!

Giờ đi ngủ...

...

Ting... ting...

-Ư... ư... - Tiếng gì thế nhỉ??! Sao nghe lạ quá!? Mặc kệ nó đi!!!!!!!!!!!

...

Tinh... tinh...

-Ư... ư... - Lại cái gì nữa đây??? Yên nào!

...

Ting... ting...

-Ư... ư... - Tôi đạp thẳng "cái gì đó gây mất trật tự" xuống đất.

Cạchhhhh...

Phùuuuuu... Ngủ tiếp thôi!!

Khoan đã... hình như là cái đồng hồ báo thức của tôi...

Báo thức???????

-Aaaaaaaaaaa... thôi chết!! - Tôi bật dậy.

Suýt thì hỏng hết cả kế hoạch!!

Cái tật ham ngủ chết tiệt!!!!!!!!

...

Sau 15' vệ sinh cá nhân, tôi mắt nhắm mắt mở rón rén chui ra khỏi nhà!! Haizzzz... Nhà mình mà ngày nào cũng cứ như là ăn trộm ý!! (mới có 5h30' không nhẹ nhàng để ăn đạp vào mặt à??!)

...

Híc... buồn ngủ khiếp!! "tảng băng" chết tiệt... vì anh mà tôi phải chui ra khỏi nhà vào giờ này đấy!!!!!!

Mà tôi cũng điên không đỡ được! Hiếm khi "tảng băng" giận tôi vậy, cứ ngủ cho đã đi, tự nhiên mò dậy làm gì????

Nhưng mà... anh giận tôi khó chịu lắm!

Anh bơ tôi đi làm tôi tức đến nỗi muốn giết người luôn ấy!!!!!!

Còn có gì đó đau đau nữa!!

Nói chung là tôi ghét cảm giác này!!!!!!!!!!!!

Ghét kinh khủng!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

.................... >0< .....................

-Oápppppppppp... buồn ngủ quá!!! - Tôi đi như người mộng du, mắt nhắm tịt, miệng không ngừng ca thán.

Rầmmmmm....

-Áiiiiiiii...

Không biết lần này là cột điện hay "rôbốt cột điện" nữa??! Tôi mở hé mắt...

-Aaaaaaaaaaa... - Tôi hét lên, bao nhiêu con bọ ngủ biến đâu mất tiêu. - Anh... anh... hihi... sao anh ở đây thế??

Tôi đúng là ngu hết chỗ nói mà! "tảng băng" ngày nào chả dậy sớm chạy bộ, biết rồi còn hỏi. Hơn nữa, nếu anh không ở đây thì tôi đến đây ngắm cảnh chắc??!!!!

-... - "tảng băng" không thèm nhìn tôi lấy 1 cái, quay mặt chạy thằng.

Sặc... Coi thường người khác quá đáng nha!!?

Tôi cố gắng chạy theo...

Nhưng mà... chạy gì nhanh dữ??!!!!!

...

Thôi không chạy nữa... Ngồi nghỉ vậy!!

Dù gì cái vườn hoa này cũng hình tròn mà!!!!!

Sợ gì không gặp?!!!!!!!!!

...

Vậy là tôi ngồi... đếm.

...

-10 - Tôi hét to.

Hay quá!! Cuối cùng cũng xong... Đợi dài cổ!!!!!

Tôi suýt ngủ gật mấy lần... nhưng mà... cứ nghĩ đến cảnh "tảng băng" lờ lớ lơ tôi đi là tôi... đạp ông Thần Ngủ bay thẳng về nhà!!!!

-Ơ... ơ... anh đi đâu thế??!!! Đợi em với!! - Tôi ba chân bồn cẳng chạy theo "tảng băng".

Điên thật, anh còn định giận tôi đến bao giờ chứ?????

-Anh... anh đừ..ng giận... nữa... nữa m..à!! - Tôi khó khăn lắm mới đuổi kịp "tảng băng".

Nhanh như cắt kéo tay anh lại không cho anh đi nữa. Chứ mà phải đuổi nữa chắc tôi lăn đùng ra đây luôn!!!! Hộc... hộccccc...

-...

-Em... ả..nh đó... không... không... phả..i thật... - Tôi vừa thở vừa cố gắng giải thích. Với tôi bây giờ 1' cũng là quý lắm!! Không biết lúc nào "tảng băng" sẽ quay đi.

-...

-Em... em nói... th..ật mà!!

-...

-Cái đó... ản..h là do... thay... thay đổi... g..óc chụp... cho n..ên... cho nên... mới... nh..ư thế... - Tôi tiếp tục độc thoại.

-Hết chưa?? - Đột nhiên "tảng băng" hỏi.

-Ừm... chắc là... rồ..i. - Tôi ngẫm nghĩ 1 lúc rồi đáp.

Sau đó anh đi thẳng bỏ lại tôi ngơ ngơ ngác ngác.

Tôi đã giải thích rồi mà??!!!

Vậy là sao nhỉ??

"tảng băng" còn giận không?????????????

Ôi mệt ghê!! Tôi mặc kệ đấy! Không hiểu thì thôi.

Suốt ngày kêu tôi ngốc, anh còn ngốc hơn!!!!!!!!!!!

...

Cả ngày hôm nay "tảng băng" vẫn tránh mặt tôi.

Haizzzzzz... ngu quá... ngu không chịu được... nói đến thế rồi mà vẫn không hiểu...

Hừ!!!?

Mặc xác anh, đã thế tôi đi chơi 1 mình!!

...

-Oa oa oa... - Đến tôi nhìn tôi còn phải ngẩn ngơ nữa là.

Hôm nay tôi mặc một chiếc váy màu hồng phấn hở vai dài đến đầu gối. Eo được thắt lại bằng những sợi ren lụa trắng muốt. Thân váy hơi phồng lên, có hoa văn thêu chìm rất tinh tế.

Tóc tôi xoăn từng lọn, ánh nâu (cái này là màu tóc tự nhiên á!! Hằng ngày tôi toàn buộc vổng lên nên không để ý. Giờ mới thấy tôi đẹp ghê!!!! Hâm mộ mình quá đi!!!) túm lại 1 bên cũng bằng 1 sợi ren trắng.

Tôi đi đôi giày màu hồng rất hợp với bộ váy đang mặc. (Giày không đế đấy!! Tôi ghét đi giày cao gót dã man luôn á!!!! Mấy lần bị mẹ bắt tôi đi bằng được và kết quả là... tôi ngã lên ngã xuống, trẹo chân, xước da chảy máu... Nói chung là... rùng rợn!!)

Tôi cũng có trang điểm, nhưng chỉ nhẹ thôi... chút phấn hồng... son bóng...

...

-Aaaaaaaaaaaaaaaa...

-Công chúa xinh quá!!!!!!!!!

-Wo ww............

-Chúng ta làm quen nhé!!!!!!!!!!!!!!!!

-I love you...

-...

-...

Có khi tôi phải thuê 1 bác sĩ riêng thôi!! Cứ thế này chắc tôi tổn thọ quá!!!!!!!

Nói yêu tôi sao không thương tôi gì hết trơn vậy????!

Xuống xe (Xe ô tô của nhà tôi. Mặc vậy mà đi bộ người ta tưởng khùng... nên tôi bất đắc dĩ mới phải đồng ý ngồi xe riêng vậy!!?), tôi chạy như bay vào hội trường. May sao tôi đi giày bệt...

Đứng lại để bị làm thịt luôn hả??? Tôi đâu có ngu!!!

...

Oaaaa... Hội trường hôm nay đẹp thật!!!!

Ánh đèn màu sặc sỡ...

Những dải lụa mềm mại vắt trên tường...

Rất nhiều chùm bóng bay đủ màu sắc...

Lộng lẫy như cung điện vậy!!

...

Nếu có "tảng băng" ở đây thì hay biết mấy!!? Haizzz... Không biết bao giờ anh mới nguôi giận đây!!?

...

-CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN THAM DỰ DẠ HỘI HÔM NAY!!! - Tiếng 1 anh nào đó vang lên. Tôi cũng chẳng nhớ tên nữa!!!!! Híc... cái đầu tôi có hạn... trường thì càng ngày càng lắm học sinh mới. Lại còn khối Đại Học đông như kiến cỏ...

Rào... rào... rào...

Bộp... bộp... bộp...

-ĐÊM DẠ HỘI XIN ĐƯỢC BẮT ĐẦU!!!!!!

-Oaaaaaaaaaaaa...

-Hoan hô!!!!!!!!!!!!!!!!!!

-Chơi hết mình nào!!!

-...

-...

Tiếng nhạc bắt đầu vang lên.

Bản nhạc đầu tiên, tôi muốn nhảy với "tảng băng", nhưng mà... anh đâu có đến chứ!!?

Chán thật!!!!

-Nhảy với anh 1 bản nhé!! - Đột nhiên có tiếng nói làm tôi giật mình ngẩng lên.

-Anh Trung?? - Tôi kinh ngạc. Anh còn dám gặp tôi hả??? Sau cái chuyện chết tiệt kia... anh còn dám xuất hiện sao????!!! - Không. - Tôi lạnh lùng nói.

-Chỉ 1 bản thôi. Lần cuối đấy!! Anh sẽ không làm phiên em nữa. - Anh Trung nói nhỏ.

-Anh... thật chứ??! - Tôi nghi ngờ hỏi lại. Dù sao thì... anh Trung cũng là bạn tốt của tôi...

-Ừ.

-Được.- Tôi đồng ý. Có lẽ anh đã hiểu ra rồi.

Mong là chị Hương cũng vậy!!

Còn về phía "tảng băng", tôi sẽ kiên trì giải thích. Từ từ anh sẽ hiểu... và đương nhiên là sẽ không giận tôi nữa!!

...

Nhảy với anh Trung mà đầu óc tôi cứ lởn vởn hình ảnh của "tảng băng".

Không biết giờ này anh đang làm gì nhỉ??!

Có phải là nghĩ đến tôi không????????????

Nếu người nhảy với tôi là anh thì hay quá!!!!!!!!!!!!

...

-DIỆU CHIIIIIIIIIIIIIIIIII... - Tôi bừng tỉnh bởi tiếng hét chói tai của nhỏ Mai. Con này bộ khùng rồi sao??!

...

OH MY GOD!!!

Người điên không phải nó, mà là tôi.

Tôi đang làm gì thế này??! Đứng yên để anh Trung ôm... và hôn (dù chỉ là vào trán)... nhưng mà... cũng không được...

Tôi vội vàng đẩy anh Trung ra, quay lại định giải thích với nhỏ Mai thì...

Thôi chết thật rồi!!!!!!!!!!!!!

Không chỉ có mình nhỏ Mai... mà là cả anh Kiên... chị Hương... và... và... "tảng băng"...

Anh đang nhìn tôi chằm chằm... với ánh mắt tôi không thể chịu nổi!!

...

---------------------------------------------------

3.

...

Tôi chết lặng...

Nhất định là "tảng băng" đã nhìn thấy rồi!!

Tôi phải làm sao đây???

Phải làm thế nào??

Giải thích ư?

Liệu có ai nghe tôi nói không... Có ai tin tôi không... Khi mà tất cả đều chính mắt nhìn thấy...???!!!!!!!!!

-Chi... cậu... cậu... - Nhỏ Mai lắp bắp, mắt trợn tròn nhìn tôi.

-Em... Chi!!! Tại sao??? Em... với anh Trung... 2 người... - Chị Hương lên tiếng, ngạc nhiên tột độ, nhưng sao tôi thấy thật giả tạo???!!??!?!!!!

Nhìn sang anh Trung... đang cười rất tươi... Vậy là...

Tôi không muốn ở đây nữa!!

Không thể đối mặt nữa!!!!

Tôi sắp không chịu nổi nữa rồi!!!!!!!!!!!

Tôi sẽ điên lên mất!!!!!!

...

Tôi chạy nhanh ra khỏi đó...

...

Không nghĩ gì nhiều, tôi chạy 1 mạch đến công viên.

Mua 10 vé "tàu lượn siêu tốc"... mặc kệ những ánh mắt nhìn tôi kì dị... ngưỡng mộ... say mê... thương cảm...

Tôi đưa cả 10 vé cho bác quản trò chơi... rồi trèo lên 1 chỗ ngồi... im lặng... đợi tàu khởi hành.

...

VèoooooooooOoooo...

-Aaaaaaaaaa... - Tôi hét to.

Nước mắt rơi tí tách...

-Aaaaaaaaaaaaaaaa...

Tôi mệt mỏi lắm

...

Buồn lắm

...

- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa....

Tại sao... những người tôi yêu quý lại quay mặt với tôi??

...

-Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.....

Chị Hương... tại sao chị trở thành 1 con người bất chấp thủ đoạn như vậy???

...

- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa...

Anh Trung... tại sao lại đối xử với tôi như thế???

...

- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa...

Chị ngày nào cũng gặp riêng "tảng băng"

...

Tôi biết

...

Chị lén thay đổi hình nền điện thoại của tôi thành hình tôi và anh Trung rồi đưa cho mọi người xem

...

Tôi biết

...

Chị 1 mặt an ủi "tảng băng"... 1 mặt nói xấu tôi

...

Tôi biết

...

Anh Trung thường đe dọa "tảng băng"

...

Tôi biết

...

Những bức ảnh đó... là do anh Trung cho người chụp

...

Tôi biết

...

Là chị đưa cho "tảng băng" xem

...

Tôi cũng biết

...

- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa...

Nhưng mà

...

Tôi không muốn nói ra

...

Tôi không muốn vạch trần họ

...

Tôi không muốn họ mất mặt

...

Tôi không muốn họ bị mọi người nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ... căm ghét...

...

- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa...

Tại sao họ không chịu tỉnh ngộ??

...

Tại sao không tha cho tôi và "tảng băng"?????

...

Họ nghĩ là không ai biết ư??

...

Họ nghĩ tôi thực sự ngu ngốc vậy sao?????????????????????????

...

-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA.........

Bạn đang đọc Sức Mạnh Tình Yêu của sweetmouse
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.