Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Như từng quen biết

Phiên bản Dịch · 2424 chữ

Phượng Túc lần đầu tiên tới thành phố Thiên Trục. Nếu như không phải vì trên đường tới hành tinh Thoát Mộc phải đi qua hành tinh Quang Hoa, nàng rất có khả năng vĩnh viễn sẽ không có cơ hội tới kinh đô điều bồi trong truyền thuyết này. Hành tinh Quang Hoa ở trong bộ lạc Hy Phương có thể nói là thanh danh vang dội, không giống hai trong ba thế gia khác, bộ lạc Hy Phượng xuất phát từ tinh khu tự do, đương nhiên càng hiểu rõ địa vị của hành tinh Quang Hoa ở tinh khu tự do.

Nếu như nói tới điều bồi, nơi hiện giờ có điều kiện tốt nhất chắc là thiên hà Hà Việt, chính xác mà nói thì phải là ba đại thế gia của thiên hà Hà Việt. Bọn họ không chỉ kế thừa hệ thống điều bồi cổ xưa mà truyền thống của tinh khu tự do, thiên hà Hà Việt, mà còn tiếp xúc vơi một loại hình hệ thống điều bồi khác của năm thiên hà lớn. Từ một điểm này mà nói, bọn họ gần như càng có điều kiện xông lên đỉnh cao hơn.

Nhưng trên thực tế, ba đại thế gia có chỗ tốt như vậy lại không có một nhà nào chuyên về điều bồi, cho nên cho dù bọn họ có điều kiện ưu việt thế này, ở phương diện điều bồi vẫn không sao so sánh được với mấy trường phái lớn truyền thừa lâu năm đó của hành tinh Quang Hoa.

Hành tinh Quang Hoa đối với bộ lạc Hy Phượng mà nói, vẫn liên quan tới một sự kiện năm đó. Năm đó, bộ lạc Hy Phượng hỗ trợ Lược đồng giả không ngừng mở rộng thực lực của mình ở tinh khu tự do, còn tổ chức Lược đồng giả mang tới cho bộ lạc lượng lớn con nít. Mấy đứa trẻ này không đứa nào không phải tư chất ưu tú, theo như Phượng Túc biết, trong Tông sở có rất nhiều con nít như vậy.

Nhưng, điều làm bọn họ không ngờ tới là, bọn họ rất nhanh đã phải chịu đả kích trước giờ chưa từng có. Thế lực tổ chức Lược đồng giả lúc đó ở hành tinh Quang Hoa cực kỳ khổng lồ, nhưng cho dù một tổ chức khổng lồ như vậy, lại trong khoảng thời gian cực ngắn biến mất hoàn toàn. Bọn họ tới giờ vẫn không tra ra rốt cuộc người ra tay là thần thánh phương nào. Chỉ ẩn ước biết rằng đối phương đang tìm kiếm một đứa trẻ, nhưng không làm sao được, số lượng đám con nít Lược đồng giả năm đó đưa tới vô cùng khổng lồ. Thêm vào bọn chúng trong khoảng thời gian cực ngắn lại bị chia ra đưa tới các loại bộ lạc, căn bản không có cách nào tra ra. Cuối cùng việc này cũng chỉ đành bỏ mặc.

Cũng là bắt đầu từ lần đó, toàn bộ tất cả thế lực của bộ lạc Hy Phượng rút khỏi hành tinh Quang Hoa. Còn Lược đồng giả trên hành tinh Quang Hoa thì thảm rồi. Bọn họ không chạy thoát một ai. Thủ đoạn của đối phương tàn nhẫn cực độ, một nhân chứng sống cũng không sót lại. Ngụy trang của Lược đồng giả lúc đó thành công vô cùng, bọn họ ngoài sáng kết thành đồng minh với rất nhiều thế lực cường đại của hành tinh Quang Hoa. Nhưng cho dù là vậy, khi bọn họ bị tập kích, những minh hữu này không một ngoại lệ đều chọn thái độ im lặng đứng nhìn.

Cũng bởi vì lần đó, thế lực ở tinh khu tự do của bộ lạc chịu tổn thất lớn. Không chỉ là bộ lạc Hy Phượng, ngay cả hai đại thế gia khác cũng cực kỳ gọn gàng mà như có ước hẹn ngầm rút tất cả thế lực khỏi hành tinh Quang Hoa, hành tinh Quang Hoa cũng trở thành một nơi cấm kỵ.

Nhìn người qua kẻ lại, phong tình đặc biệt của Thiên Trục, tâm tình Phượng Túc hơi thả lỏng. Có thể là vì nguyên nhân điều bồi sư đông đảo, tình hình cây cối ở chỗ này cực tốt. Vườn ươm thành từng mảng, từng mảng thấy được khắp nơi, trong không khí tràn đầy hương hoa say người.

Mạng che mặt màu tím trên mặt mang gương mặt ngọc kinh tâm động phách của Phượng Túc che giấu đi, nhưng thể hình uyển chuyển thêm vào khí chất mông lung trên mặt của nàng không làm giảm đi xác suất quay đầu của nàng chút nào. Nhưng rất rõ ràng, nàng đối với tình huống thế này đã sớm quen thuộc như thường, không hề để ý tới.

Huấn luyện gian khổ không hề để lại chút dấu vết nào trên người nàng, nhìn tình cảnh dòng người xuôi ngược không ngớt, khóe miệng dưới mạng che mặt của nàng không khỏi cong lên thành một nụ cười mỉm. Lúc nàng ở năm thiên hà lớn trước kia, nàng còn từng là một minh tinh, tuy chẳng qua chỉ là vì che giấu thân phận nàng. Loại cuộc sống nhàn nhã đó đã rất xa vời rồi, huấn luyện không ngừng, chiến đấu không ngừng, thân tâm nàng thật ra đã cực kỳ mệt mỏi. Cảnh tượng bừng bừng sức sống trước mắt làm nàng không tự chủ được mà toàn thân thả lỏng.

- Ha ha, cuối cùng đã tới thành phố Thiên Trục rồi! Một giọng nói trầm buồn nhưng cực có cảm giác áp bức giống như một tiếng sấm vang lên sau lưng nàng.

Phượng Túc không khỏi nhíu mày, tâm tình tốt vừa rồi lập tức không cánh mà bay.

Uyển chuyển xoay người, Phượng Túc lúc này mới nhìn rõ người vừa mới cắt ngang mình. Lúc này mới phát hiện đối phương là một đám người.

Mắt Phượng Túc bỗng nhiên sáng lên. Trong lòng thầm kinh ngạc, từ chỗ nào chui ra nhiều cao thủ như vậy?

Đám người Phượng Túc nhìn thấy chính là đám người Diệp Trùng, bọn họ vừa tới thành phố Thiên Trục.

Ánh mắt cố làm ra vẻ không để ý quét qua trên người đám người, trong lòng Phượng Túc trong khoảnh khắc sôi sục không ngừng, kinh sợ không biết tên. Nàng mau chóng cúi đầu xuống, che giấu vẻ kinh ngạc của mình.

Năm cao thủ! Đích xác mà nói, phải là năm giới giả. Phượng Túc không lâu trước đây mới vừa đột phá cảnh giới giới giả, từ đó mà được trao cho quang giáp cấp bậc Thanh Hoàng. Mà thuật thừa sĩ của bộ lạc Hy Phượng ở phương diện cảm ứng càng thêm mẫn cảm, chỉ trong cái chớp mắt này, nàng liền cảm nhận được sự cường đại của năm người này.

Nếu như nói năm người này đủ làm nàng hoảng sợ, vậy thì thiếu niên ở bên cạnh đó lại làm nàng sinh ra cảm giác cao thâm khó dò. Cho dù là với cảm giác mẫn cảm của nàng, dường như thiếu niên này vô luận là từ góc độ nào mà nói đều là một thiếu niên bình thường vô cùng, nhưng Phượng Túc vốn tỉ mỉ phát hiện, năm giới giả còn lại như có như không tự động bảo trì khoảng cách thích ứng với vị thiếu niên này.

Chẳng lẽ thiếu niên này càng lợi hại hơn năm cao thủ này? Phượng Túc đã bị suy đoán trong lòng này của mình làm cho hoảng sợ rồi. Năm người này, tuyệt đối có thể nói, bọn họ ở mặt tôi luyện thân thể đã đạt tới mức độ đăng phong tạo cực. Người càng lợi hại hơn bọn họ, đó sẽ là cảnh giới gì?

Mà điều làm Phượng Túc cảm thấy nghi hoặc, không hiểu nhất là, trên người thiếu niên này, trong lòng nàng dâng lên một cảm giác quen thuộc. Nhưng gương mặt đó, nàng vừa rồi nhìn thấy rõ ràng, mình khẳng định chưa từng gặp.

Nhưng, tại sao lại có loại cảm giác quen thuộc này?

Diệp Trùng vừa nhìn liền nhận ra Phượng Túc. Ngụy trang này của Phượng Túc vẫn có khí chất đặc biệt của nàng, Diệp Trùng nhớ quả thật quá sâu sắc, đương nhiên, nguyên nhân làm cho trí nhớ của hắn sâu sắc như vậy không ngoài hai điều. Một là hắn từng chịu khổ trên tay nàng, hai là Thương từng lải nhải không ngừng trước mặt hắn, nhắc tới nhắc lui cô gái xinh đẹp này. Diệp Trùng vẫn nhớ ở trên người nàng, Thương từng cường điệu tới lui cái từ đường cong này.

Diệp Trùng thế nào cũng không ngờ ở chỗ này lại gặp được Phượng Túc.

Sự kinh ngạc lóe lên rồi mất trong mắt Diệp Trùng lại vừa đúng bị Phượng Túc nắm bắt được, trong lòng nàng càng khẳng định suy đoán mình nhất định đã gặp qua người này.

Ánh mắt năm người Tarkan bỗng sáng lên. Năm người cũng không phải thứ ăn chay, mỗi người bọn họ đều thân kinh bách chiến, sự che giấu của Phượng Túc trong mắt bọn họ có cũng như không. Năm người vốn dĩ chính là phần tử hiếu chiến, đột nhiên gặp được một cao thủ cũng là giới giả, chiến ý trong lòng sôi trào.

Ánh mắt năm người bỗng như thực chất, bức về phía Phượng Túc.

Cảm giác áp bức mạnh mẽ ngay cả Diệp Trùng ở bên cạnh cũng có thể cảm nhận được, càng đừng nói tới Phượng Túc vốn dĩ cảm ứng đã mẫn cảm vô bì. Phượng Túc cố gắng đè nén xung động muốn ra tay của mình, trong lòng thầm kêu khổ.

Nếu như một dấu một, nàng tự tin vẫn có sức đấu. Nếu như là năm người cùng rat ay, mình không có nửa phần cơ hội. Nàng tin rằng, dưới sự vây công của năm người, đừng nói gọi quang giáp ra, chỉ e mình có thể kiên trì mấy hiệp cũng khó nói.

Càng huống chi bên cạnh bọn họ còn có một thiếu niên không biết nông sâu.

Võ thuật của tinh khu tự do quả nhiên không phải thứ mà thiên hà Hà Việt và năm thiên hà lớn có thể mong xếp ngang hàng được. Ở địa phương khác, cao thủ nhiều thế này hoàn toàn không thể tưởng tượng. Cũng chính là nơi lạc hậu, thế này, nguyên thủy thế này như tinh khu tự do, người ta mới có khả năng tập trung võ thuật thế này, mà cơ hội thực chiến dồi dào mới xây dựng nên được cao thủ võ thuật nhiều như vậy.

Phượng Túc vừa cảm khái trong lòng, vừa mau chóng xoay chuyển ý nghĩ, nghĩ làm sao qua được nguy cơ này. Tinh khu tự do, nàng chưa từng tới qua, nhưng từ tin tức có được trên các phương diện, đây dường như là một nơi đầy man dại, tranh đấu có thể xảy ra bất cứ lúc nào.

Sysco huýt sáo một cái, vang lên chấn động màng tai người ta, người đi đường bên cạnh nhao nhao bịt tai tránh sang một bên.

- Quả nhiên không hổ là thành phố Thiên Trục a, không ngờ ở nơi này lại có thể gặp được một nữ giới giả, còn là một mỹ nữ xinh đẹp dường này. Thật là mang lại cho người ta niềm vui vô bì a. Cơ nhục gương mặt hung hãn của Sysco giật giật, trông càng thêm đáng sợ. Mà thể hình cấp trọng lượng như ngọn núi nhỏ của hắn làm cho người đi đường xôn xao liếc nhìn.

Nhưng không ít người đi đường đều lộ ra vẻ coi thường, ở thành phố Thiên Trục, tụ tập hầu hết đều là điều bồi sư, trong mắt bọn ho, võ thuật gia cũng chính là tương đương với đại danh từ thô bạo. Mà tên hung dữ trước mặt này, đã không thể dùng thô bạo để hình dung rồi.

Cánh tay của Sysco gần như hơn cả bắp đùi của người bình thường, cơ nhục cuồn cuộn giống như sắt đúc, tiếng giòn rụm bành bạch của ngón tay vang lên.

Phượng Túc chuẩn bị sẵn sàng phát động bất cứ lúc nào, miệng lại nói: “Vị đại ca này quá khen, tiểu nữ tử nào là giới giả gì đó, chẳng qua chỉ là một cô gái yếu đuối mà thôi.” Giọng nói phiêu hốt mềm mại giống như gãi trúng chỗ ngứa trong lòng mọi người, không ít người liền lộ ra vẻ si mê. Trong lòng Diệp Trùng run một cái, loại kỹ xảo âm thanh này của Phượng Túc càng có uy lực hơn lúc trước.

- Ha ha, tiểu cô nương, đừng giở trò này với ta. Sysco nhếch mép cười, gân xanh nổi lên giống như con rắn nhỏ chiếm cứ trên trán, biểu tình trên mặt càng thêm dữ tợn.

- Lưu Thắng, ngươi tới nói. Sysco đột nhiên quay đầu lại, hướng về phía Lưu Thắng uể oải muốn ngủ quát.

Lưu Thắng chậm rãi, không để ý tới ừ trả lời một tiếng, bước tới trước một bước. Khoảng cách một bước, Lưu Thắng đã giống như đổi thành một người khác. Biểu tình uể oải muốn ngủ trên mặt vừa rồi đã sớm biến mất không thấy, ánh mắt sáng tới mức làm người ta không sao nhìn gần.

- Rất vui có thể gặp được một nữ giới giả xinh đẹp thế này. Xin để ta giới thiệu đơn giản trước. Tại hạ Lưu Thắng, đây là Sysco, Đông Vị, Arbeni, Tarkan, Guti. Ngữ khí Lưu Thắng bình ổn, nhưng lại cho người ta cảm giác áp bức cực kỳ mạnh mẽ.

Ông, tiếng kêu kinh ngạc vang lên khắp nơi trong đám người đi đường xung quanh, rất rõ ràng, bọn họ đều biết rõ ý nghĩa của mấy danh từ này.

- Vậy vị này là? Ngón tay thon thả trắng nõn của Phượng Túc đột nhiên chỉ về phía Diệp Trùng vẫn luôn trầm mặc không nói bên cạnh.

Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451

Bạn đang đọc Sư Sĩ Truyền Thuyết của Phương Tưởng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 130

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.