Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tìm kiếm

Phiên bản Dịch · 2409 chữ

Diệp Trùng lần này thắng cực hiểm. Quá lâu không trải qua chiến đấu, trình độ chiến đấu của Hoàng Tranh rơi thẳng tuột, hắn đã phạm một sai lầm cực kỳ ngu ngốc, điều này mới làm cho Diệp Trùng lấy được tiện nghi này. Tuy điều khiển Nguyệt Phục Vương thực hiện bay bình thường không hề có vấn đề gì lớn, nhưng dùng nó để tác chiến, Diệp Trùng vẫn cần một khoảng thời gian làm quen.

Cả trận đấu, điều cứu Diệp Trùng thật sự là huấn luyện khắc khổ ngày thường của hắn. Nếu như không phải có thể hoàn thành không gián đoạn đổi hướng liên tục có độ khó cao thế này, nếu như không phải hắn mẫn cảm nắm bắt được kẽ hở của đối phương, vậy thì kết quả cuối cùng như thế nào vẫn chưa thể nói được.

Khi Diệp Trùng từ trong quang giáp đi xuống, ánh mắt Diệp La nhìn hắn giống như nhìn một con quái vật. Nhưng may mà Diệp Trùng cũng không phải người bình thường, cực kỳ thản nhiên nhận lấy đánh giá của Diệp La.

- Nhìn không ra đó, ngươi quả nhiên là sư sĩ trời sinh. Nguyệt Phục Vương ở trên tay ngươi cũng thật sự không coi như là sỉ nhục rồi.

Nghe câu nói này, trong lòng Diệp Trùng thực sự muốn phát điên. Hắn cũng biết sỉ nhục sao? Khi hắn dùng nó làm máy quét hình tại sao không nghĩ tới sỉ nhục chứ?

Đương nhiên, điều này cũng chỉ là suy nghĩ trong lòng của Diệp Trùng, rốt cuộc Nguyệt Phục Vương vẫn là của Diệp La tặng, hắn vẫn không ngốc tới mức nói ra câu này.

- Cái quang giáp này tên là quang giáp Thanh Loan? Diệp Trùng hỏi.

- Quang giáp Thanh Loan không phải tên gọi quang giáp, mà là tên gọi một đẳng cấp của quang giáp nội bộ bộ lạc Hy Phượng. Đẳng cấp của quang giáp Thanh Loan đã cực kỳ cao rồi, trên nó chỉ có quang giáp Thanh Hoàng. Nói ra, nó so với Nguyệt Phục Vương vẫn kém một bậc. Nhưng ngươi có thể trong thời gian ngắn như vậy thì có thể quen thuộc với phương thức chiến đấu của Nguyệt Phục Vương, thật sự rất lợi hại a. Diệp La tán thán mãi không thôi.

- Phương thức chiến đấu của Nguyệt Phục Vương là cái gì? Diệp Trùng không khỏi hỏi.

- Ngươi hỏi ta? Vậy ta đi hỏi ai đây? Diệp La rất không chịu trách nhiệm bỏ lại một câu. Diệp Trùng lúc này mới nhớ tới số lần người chủ nhân trước này của Nguyệt Phục Vương sử dụng nó không quá ba lần, câu nói này đích xác hỏi có chút ngốc nghếch.

- Đây là quang giáp lợi hại nhất của Diệp gia? Diệp Trùng hồi tưởng lại đẳng cấp quang giáp Diệp La vừa mới nói. Trên quang giáp Thanh Loan chỉ có quang giáp Thanh Hoàng, quang giáp Thanh Hoàng và Nguyệt Phục Vương thuộc cùng một mức độ, nói như vậy, Nguyệt Phục Vương phải coi như là sản phẩm đỉnh cao nhất của Diệp gia.

Diệp La lắc lắc đầu: “Quang giáp trên tay Phàn Vẫn, Hoàng Cực Minh và Diệp Nhân mới là quang giáp lợi hại nhất trên đời này. Còn cái nào lợi hại nhất, chưa đánh qua, ai cũng không biết. Nhưng gần như mọi người đều cho rằng ba cái quang giáp này chắc là cùng trình độ. Tên gọi quang giáp của bọn họ đều cực kỳ bí ẩn, nhưng Diệp Nhân hình như biết. Ta đối với mấy thứ này không hứng thú chút nào, chưa từng để ý tới.”

- Ba đại thế gia ở phương diện quang giáp vẫn luôn đi ở trước nhất, đổi mới cũng nhanh nhất. Loại quang giáp đại biểu cho trình độ cao nhất giống thế này thông thường mà nói hai mươi năm thì sẽ đổi một đời, ngược lại, chu kỳ phải thay đổi của quang giáp phía dưới dài hơn nhiều.

- Hì hì, hai mươi năm trước, quang giáp đỉnh cao của ba đại thế gia đều uy danh hiển hách, không giấu đầu lòi đuôi giống như ba tên bây giờ. Nhưng cũng phải nói lại, kết cục của mấy sư sĩ đỉnh cao này đều không tốt lắm.

- Cao thủ đệ nhất năm đó của Tuyết Lai tộc và cao thủ đệ nhất của nhà chúng ta lúc đó cùng mất tích. Chúng ta tới giờ vẫn không tra ra nguyên nhân. Đối với ách chủ bài của bộ lạc Hy Phượng, về sau đã bị người ta giết ở tinh khu tự do. Điều buồn cười là, hắn căn bản không kịp lấy ra quang giáp thì đã bị người ta giết. Nghe nói người giết hắn còn là một thuật thừa sư. Thật không ngờ trên đời này còn có thuật thừa sư lợi hại như vậy. Tin tức này cũng chỉ lưu truyền trong nội bộ ba đại thế gia, người bên ngoài căn bản không biết. Từ bên ngoài mà xét, toàn bộ ách chủ bài của ba đại thế gia thoáng cái đã mất tích, lúc đó đã chấn kinh toàn thiên hà Hà Việt. Diệp La nửa mang theo đùa cợt kể lại bí mật đằng sau chuyện cũ.

Không biết tại sao, Diệp Trùng đột nhiên nghĩ tới Hoàng Bạch Y, không biết thuật thừa sư giết chết cao thủ đệ nhất của bộ lạc Hy Phượng đó có phải là lão không.

- Mấy người đó làm thế nào? Diệp Trùng chỉ đám người sợ hãi, rụt rè, run lẩy bẩy ở trước mắt này, hỏi Diệp La. Bỏ bọn họ đi rõ ràng là không thể nào, nếu như như thế, thân phận người đến từ bên ngoài của hai người sẽ lập tức bị lộ.

Diệp La nhún vai: “Đánh hôn mê rồi nói.” Hai người như chim cắt bắt thỏ, vài cái lên xuống, mọi người đều đã té xuống bất tỉnh.

- Hì hì, quả nhiên bị ta tìm thấy cái này. Diệp La lắc lắc máy liên lạc trên tay, mặt đầy đắc ý. Hắn rất mau liền quay một số, mang tình huống ở chỗ này thuật lại một phen.

- Việc khác cứ để bọn họ tới xử lý đi. Diệp La cực kỳ không chịu trách nhiệm nói, thuận tay quăng máy liên lạc trên tay qua một bên.

- Bộ lạc Hy Phượng này quả nhiên có quan hệ với Lược đồng giả. Xem ra mấy đứa trẻ trong nội bộ bọn họ đó rất có khả năng chính là do Lược đồng giả bắt lấy từ tinh khu tự do. Chậc chậc, không ngờ sau lưng bộ lạc Hy Phượng vẫn luôn rêu rao bác ái lại bẩn thỉu như vậy, vậy mà ta còn cho rằng bọn họ đều là người tốt nữa chứ. Diệp La mang theo vài phần xem thường nói.

Diệp Trùng yên lặng, quan hệ giữa bộ lạc Hy Phượng và Lược đồng giả hắn đã biết, nhưng bởi vì có dính líu tới Hoàng Bạch Y, cho nên hắn không hề nói ra những thứ hắn biết.

Hai người ở trong căn cứ không ngừng lục lọi, tuy Hoàng Tranh đã tiêu hủy toàn bộ một vài tư liệu quan trọng, nhưng thứ còn lại vẫn rất nhiều. Có thể thấy được, bộ lạc Hy Phượng đối với việc cung cấp các thứ khoa học kỹ thuật cho Lược đồng giả vẫn cực kỳ có điều độ, giống như khoa học kỹ thuật có khả năng dẫn tới sự mất cân bằng nghiêm trọng của tinh khu tự do giống như quang giáp không hề xuất hiện ở chỗ này. Từ chỗ này có thể thấy được, tầng cao của bộ lạc Hy Phượng không hề mất đi lý trí.

- Đi thôi, đi thôi. Chúng ta mau chóng rời khỏi chỗ này, đừng đợi mấy tên trong nhà đó tới, tới lúc đó lại hối ta trở về, ta thật là đau đầu. Diệp La vẻ mặt khẩn trương nói với Diệp Trùng.

Mấy việc ở chỗ này đối với Diệp Trùng mà nói không có bất cứ quan hệ nào, hắn tự nhiên sẽ không phản đối.

Hai người mau chóng rời khỏi căn cứ này của Lược đồng giả.

- Ngươi bây giờ muốn đi đâu?

Diệp La sờ mũi mình nhìn Diệp Trùng.

- Chỗ này. Diệp Trùng lấy bản đồ có được từ Hàn Việt ra, chỉ chỗ của Vương gia thôn. Hắn hiện giờ phải tìm thấy mấy người Nhuế Băng, Nhuế Băng là đồng bạn của hắn, sống chết của người khác hắn không hề quá để ý, nhưng chỉ mình Nhuế Băng, hắn không thể không để ý tới.

- Xa vậy sao? Diệp La không khỏi bị dọa nhảy dựng lên, từ đánh dấu trên bản đồ mà nói, khoảng cách này thật sự xa vô cùng. Đôi tay bỏ xuống, Diệp La sờ cằm, rất nhanh liền đưa ra kết luận: “Nếu như chúng ta đi nhanh, có lẽ cần một tháng rưỡi.”

- Ngươi chẳng lẽ không biết trên đời này vẫn có một thứ gọi là quang giáp sao?

Một câu nói không lạnh không nhạt vang bên tai, biểu tình trên mặt Diệp La đang ở trong trạng thái suy tư mau chóng trở nên ngây ngốc.

Tốc độ của quang giáp xác thật không gì so sánh được, lộ trình cần đi bộ một tháng rưỡi chỉ dùng không tới hai giờ.

Diệp La vẻ mặt xanh xao, quỳ trên đất liều mạng nôn mửa, dáng vẻ đó giống như muốn ói cả mật ra ngoài.

Diệp Trùng vẻ mặt vô tội đứng bên cạnh hắn.

- Ta sau này không ngồi nữa… Phí hết sức lực toàn thân, vừa muốn đứng dậy, Diệp La ọe một tiếng lại quỳ trở xuống, ói điên cuồng một trận.

Lộ trình hai giờ đối với Diệp La mà nói tuyệt đối là một cơn ác mộng.

Trong khoang điều khiển tự nhiên không cách nào ngồi được hai người, Diệp La liền chỉ đành để Nguyệt Phục Vương nắm lấy. Tốc độ bay của Nguyệt Phục Vương không hề nhanh, sức gió thổi vào mặt tuy mạnh nhưng đối với Diệp La mà nói lại là chuyện nhỏ. Hắn ngược lại cảm thấy cực kỳ sảng khoái, thú vị hơn ngồi trong buồng lái nhiều.

Nhưng rất mau, hắn liền sảng khoái không nổi.

Bay thông thường không hề có bao nhiêu hàm lượng khoa học kỹ thuật, Diệp Trùng nghĩ tới vừa rồi thắng xuýt xoát cái quang giáp đó, liền sâu sắc cảm thụ được sự xa lạ của mình đối với Nguyệt Phục Vương. Đối với cơ hội có thể làm quen với Nguyệt Phục Vương này, hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua.

Vì vậy, trong bóng đêm, Nguyệt Phục Vương dọc đường không ngừng thử các loại động tác bay có độ khó cao, từ chỗ họ xuất phát một mạch tới gần Vương gia thôn.

Diệp La bị Nguyệt Phục Vương nắm trên tay liền trải qua vận động xe qua núi điên cuồng nhất trong lịch sử loài người, một hồi quay cuồng, một hồi rẽ gấp, dừng gấp và đột nhiên tăng tốc thường thấy vô cùng. Điều quan trọng nhất là, Diệp Trùng luyện tới mức hưng phấn căn bản quên mất sự tồn tại của Diệp La.

Không có bất cứ hệ thống bảo hộ nào, Diệp La lập tức thảm vô cùng, tiếng oa oa kêu thảm một mạch vang lên từ căn cứ của Lược đồng giả tới tận khu vực bên cạnh của Vương gia thôn.

Cũng may thân thể Diệp La cường hãn, giống như tiểu cường (con gián), dưới tình huống thế này vẫn bảo trì được sức sống mạnh mẽ. Nhưng khi Diệp Trùng dường như chưa đã đáp Nguyệt Phục Vương xuống, Diệp La đã hoa mắt, ù tai, vô số ngôi sao bay lượn trong mắt hắn.

Đôi chân hắn vừa đụng mặt đất, liền không nhịn được nữa, ói tới mức hồ đồ.

Ánh mắt ai oán của Diệp La làm Diệp Trùng tim như sắt đá cũng cảm thấy trong lòng không nỡ, nói lời an ủi hiếm thấy: “Lần đầu tiên, thường là khó chịu một chút như thế. Lần sau, ta đổi bộ động tác khác.”

Eo Diệp La vừa mới thẳng lên trong khoảnh khắc liền gập xuống, tiếng ói mửa vốn dĩ đã có dấu vết dừng lại lại vang lên lần nữa.

Cả nửa tiếng đồng hồ qua đi, Diệp La mới khôi phục bình thường.

Chỉ là dáng vẻ hắn hiện giờ xem ra thê thảm vô cùng, sắc mặt trắng bệch, đôi chân giống như đạp trong bông vải, hư ảo tới mức làm hắn cảm thấy giống như đang trôi nổi vậy.

Thần sắc trên mặt Diệp Trùng như thường, trong lòng lại cảnh giác dị thường. Nơi này đã bước vào phạm vi thế lực của Vương gia, nếu như không cẩn thận bị người ta nhận ra, vậy thì phiền phức khẳng định rất lớn.

Nhưng ngụy trang trên mặt mình hiện giờ và lần trước hoàn toàn khác nhau, hy vọng có thể giúp mình phần nào. Suy đi nghĩ lại, Diệp Trùng vẫn lấy ra một bình thuốc điều bồi chuyên dùng để ngụy trang từ trong rương gỗ, quang cho Diệp La.

Nghe nói có thể đổi mặt, Diệp La lập tức trở nên hứng thú, ánh mắt vốn dĩ ỉu xìu lập tức có biểu hiện, hứng thú bắt đầu bôi trét lên mặt.

Hắn hiện giờ đã xác định mấy người Nhuế Băng nhất định đã gặp chuyện.

Hệ thống quét hình của Nguyệt Phục Vương mạnh mẽ, hắn rất mau liền tìm thấy vùng biển lần trước bọn họ đáp tàu vũ trụ. Nhưng vô luận hắn nỗ lực thế nào cũng không sao kết nối liên lạc được với tàu Nham thạch ở đáy biển.

Bọn họ rốt cuộc đã gặp phải biến cố gì?

Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451

Bạn đang đọc Sư Sĩ Truyền Thuyết của Phương Tưởng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 116

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.