Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rời Đi

Tiểu thuyết gốc · 2338 chữ

Nhìn Sùng Lãm một mình đơn thân đi khuất bóng, Kinh Dương Vương thở dài một tiếng rồi trấn định lại tinh thần nghiêm nghị ra lệnh.

--- Long Tam, Long Tứ… Các ngươi bí mật theo sau hộ tống bảo vệ Hoàng tử cho đến khi nó vào đến Chân Linh Sơn Môn…. Phải nhớ khi chưa đến lúc cấp bách tuyệt đối không được lộ diện.

Mệnh lệnh vừa ra, cũng không có tiếng ai đáp lại y mà chỉ có hai cơn gió nhẹ thoáng qua bay đi theo hướng của Sùng Lãm.

OoO

Mười ngày trôi qua, Sùng Lãm một đường băng băng đi xuyên qua các ngôi làng và bộ tộc, đến hôm nay là ngày thứ mười một, hắn thở hồng hộc giữa trời nắng. Trong đầu thầm tính toán ước lượng đoạn đường sẽ đến trong hết ngày hôm nay.

--- Hơn mười ngày đã đến được nơi này, đến khoản chiều tối, có lẽ đến giáp rừng rậm dưới chân núi Côn Điền.

Hắn tính toán xong, thấy trời cũng đã trưa đứng bóng liền tìm một gốc cây bóng mát mà ngồi xuống, trong đầu vừa nghĩ lập tức trên tay hắn xuất hiện một khối thịt lớn, hắn mồi lên một đống lửa đem thịt nướng lên.

Một lát sau thịt nướng xong xuôi, hắn đánh chén một trận no nê lấy lại sức rồi bắt đầu đi tiếp. Cứ thế lại một đường băng qua các khu làng, đến cuối cùng lúc trời gần tối, rốt cuộc hắn đã đến trạm cuối cùng là một tiểu Trấn gọi là Trấn Côn Điền. Lúc này sắc trời đã sẫm lại Sùng Lãm quyết định tìm một nhà trọ trong trấn nghỉ lại một đêm đợi đến sáng mai rồi đi tiếp.

Màn đêm tĩnh lặng, trong Trấn Côn Điền khắp các ngỏ đường đèn đuốt sáng trưng, nhưng lại không có một bóng người đi ngoài đường, tất cả theo hắn để ý, lúc trời vừa phủ bóng thì toàn bộ người dân trong trấn đều ở yên trong nhà và khoá chặt cửa, bao gồm cả quán trọ này cũng vậy, điều này làm cho hắn rất kì quái cùng hiếu kì “ chẳng lẽ đây là tập tục của người dân trong Trấn này sao? “

Đang lúc hắn trầm tư suy nghỉ thì bên ngoài cửa phòng chợt vang lên tiếng gõ cửa,

--- Quý Công tử, ta mang thức ăn đến cho ngài…!

--- Ừ mang vào đi…!

Cánh cửa mở ra, một thiếu nữ khuôn mặt thanh tú, bê trên tay một mâm thức ăn đi vào đặt lên bàn. Sùng Lẫm thấy vậy liền nhớ tới chuyện tò mò vừa nãy nên buộc miệng hỏi.

--- Cô là người làm ở đây sao? Ta có thể hỏi cô một chuyện được không? Tại sao cả trấn này ngoài đường đèn đuốc sáng trưng như vậy mà lại không có một bóng người.

“ A “ cô gái nghe Sùng Lãm đột nhiên hỏi như vậy thì giật mình a lên một tiếng, như là hoảng sợ chuyện gì đó.

“ Sao vậy, có chuyện gì?” thấy biểu hiện của cô gái như vậy hắn càng thêm khẳng định, nhất định là có vấn đề gì đó mờ ám.

--- Không… Không có gì… Công tử mau ăn xong rồi nghỉ ngơi đi, sáng mai rời khỏi đây…! Cô gái lắp bắp trả lời, nhưng rồi lại nói lộ ra sơ hở, định quay người chạy đi thì cánh tay đã bị Sùng Lãm bắt lấy kéo lại “ A Công tử ngươi muốn làm gì “

--- Không có gì… Ta biết trong Trấn này chắc chắn là có chuyện, ta muốn biết rốt cuộc nó là chuyện gì…! Sùng Lãm bày ra bộ mặt nghiêm túc đứng đắn hỏi.

--- Công tử không nên quan tâm nhiều như vậy… Ngài chỉ là khách vãn lai đợi đến sáng mai rời khỏi nơi này là xong, cần gì phải biết nhiều như vậy chứ? Cô gái nôn nóng vừa cố giãy tay của Sùng Lãm ra vừa nói… Nàng cũng thấy kì cục tại sao hôm nay lại gặp phải một tên nhiều chuyện như vậy chứ.

--- Ha ha cô yên tâm cứ nói ta nghe, biết đâu ta có thể giúp được… Ta là kẻ lang bạc, nếu trên người không có chút bản lĩnh thì làm sao mà sống chứ, cứ yên tâm đi nói ta nghe….! Sùng Lãm đúng là tò mò đến phát điên, hắn thấy nói nhẹ không moi tin được nên đành lớn giọng vỗ ngực khoát lác.

--- Thật… Thật ngài có thể giúp chúng ta sao? Cố gái nghe hắn nói khoát tưởng thật, cánh tay cũng ngừng vùng vẫy, ngờ vực hỏi lại.

“ Đúng vậy cứ nói đi “ Sùng Lãm buông tay cô gái ra, trong lòng có chút chột dạ, nhưng rồi vẫn suôn miệng đáp

“ lần này có vẽ ta nói quá rồi thì phải “ hắn thầm nghỉ.

Cô gái nghe hắn xác nhận xong, lập tức không nói một lời, bỏ chạy một mạch xuống lầu, bỏ lại mình Sùng Lãm há to miệng buồn bực “ đây, đây là cái kiểu gì vậy chứ làm sao lại chạy giống như vừa mới bị ta làm chuyện tà ác xong thế.”

Một lát sau, lúc Sùng Lãm còn đang ngồi chống cằm trên bàn rầu rỉ, thì bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân, nhưng lần này hình như là có đến ba bốn người thì phải “ xong rồi hỏng rồi, những gì ta vừa nghỉ không phải là thật đó chứ, cô nàng kia lẽ nào lại thật sự đi vu khống ta tội cưỡng hiếp “

Lúc này từ ngoài cửa có bốn người bước vào, đi đầu là một lão già gầy nhom, râu tóc trắng thưa thớt. Còn có hai tên tráng sĩ cơ bắp cuồn cuộn đứng hai bên, người còn lại chính là cô gái lúc nãy.

--- “ Tiểu Công…. “ “ Này này này… Khoan đã, có gì từ từ nói nha, ta chưa có làm gì hết các vị cứ bình tĩnh”... Lúc lão già đi đầu vừa lên tiếng nhưng còn chưa nói hết câu thì Sùng Lãm đã từ trên ghế dựng đứng lên khua tay khua chân la lên.

--- y… Tiểu Công tử hiểu nhầm rồi, ý ta muốn hỏi là Công tử xưng hô thế nào, vừa nãy ta có nghe tiểu Lam nói lại là công tử rất có bản lĩnh, nên mới cố ý đến chào hỏi…! Lão già thấy Sùng Lãm phản ứng như vậy thì cười khổ giải thích.

--- Ách… Vậy mà ta cứ tưởng, tiền bối à không cần phải khách sáo như vậy… Ta gọi là, là… Là Lạc Long…!

Sùng Lãm đắn đó một lát rồi cuối cùng hắn quyết định giấu đi thân phận, nên không dùng tên thật, hắn suy nghỉ hiện tại mình đã là kẻ lạc loài lang bạc nên thuận miệng đọc ra hai chữ “ Lạc Long “ thấy cũng thuận ý (ý hiện tại là rồng lạc bầy)

--- À hoá ra công tử tên Lạc Long, lão gọi là Trần Tục, nhìn công tử tuổi vẫn còn rất trẻ mà đã có bản lĩnh, chắc là môn đệ của đại tông môn nhỉ…!

Lão già vẫn từ tốn, trên mặt vẫn treo nụ cười hiền hoà không nhanh không chậm hỏi Sùng Lãm.

“ Hừ… Lão hồ ly, muốn dùng cái mặt cười đó để tra sét moi móc thân thế của ta sao “ Hắn trong lòng nghỉ vậy nhưng ngoài miệng vẫn tươi cười lãng sang vấn đề khác.

--- Ta đi ngang qua đây thấy trong Trấn có vẽ dị thường, không biết là đã xảy ra chuyện gì vậy?

--- Chuyện này, thật ra là một mối tai hoạ… Không biết công tử đã từng nghe nói đến Nhân Tinh chưa?...

Trần Lão thấy Sùng Lãm tránh né câu hỏi của mình, lãng sang chuyện khác lão cũng không tiếp tục truy hỏi nữa, bởi vì lão biết phàm là những người tu luyện thần thông sẽ không bao giờ để lộ thân phận trước người trần tục, vì vậy lão cho rằng Sùng Lãm chắc chắn cũng là người tu Thần thông nên mới như vậy.

Nhưng câu hỏi của Trần lão lại làm cho Sùng Lãm cả kinh giống như bị điện giật.

--- Nhân Tinh…?

Cái này nếu như nói hắn không biết thì đúng là đáng bị đánh chết rồi, hiện tại hắn dám mạnh miệng tuyên bố rời khỏi nhà, một mình đi bái sư học nghệ là vì thứ mà hắn dựa vào duy nhất chính là cả một kho tàn kiến thức ở trong đầu hắn, bao gồm cả cái chủng loại hiếm có là Nhân Tinh kia nữa.

Nhân Tinh nếu nói đáng sợ thì cũng cũng không hẳn là đáng sợ, bởi vì nó cũng là dạng như con người. Mà nói một cách chính xác là nó chính là con người, nhưng lại là người cùng hung cực ác, ác đến nỗi đánh mất lương tri của con người, đánh mất bản tâm, mất đi ý thức, từ đó hoá thành tinh… Chúng sống cuộc sống không có ý thức hay cảm giác, sống trong bóng tối, trong các lùm cây bụi rậm, cái ý thức còn lại của chúng chính là những việt cực ác mà lúc chúng còn là con người vẫn thường làm… Có thể là cấu xé giết chóc, có thể là đói thịt khác máu cắn vụn xương cốt, có thể là dâm tà vô độ… Vv … Nhưng tất cả những thứ đó đều không quan trọng, cái quan trọng là đám Nhân Tinh này là từ Dương khí chuyển sang âm khí, trong cơ thể tích chứa khí âm tà và ác khí rất nặng, chúng cũng căn cứ vào đó mà có sức mạnh lớn nhỏ khác nhau.

Cũng bởi vì như vậy mà những nơi chúng ẩn nấp rất dễ để phát hiện, bởi vì âm khí phát ra từ trên người chúng, bất kì thứ gì ở lân cận xung quanh đều bị xâm nhiễm hoá thành màu đen. Tuy nhiên Nhân Tinh mặt dù đáng sợ nhưng chỉ là đáng sợ đối với người bình thường, Nhân Tinh tuy hiếm thấy nhưng số lượng có thể có sức mạnh nghịch thiên rất ít, phải nói là cực hiếm, còn lại thì chúng chỉ cần gặp phải những hành giả sắp mở Linh Nhãn là có thể bị giết ( cảnh giới này là dưới Thần Thông trở xuống)

Nhưng mà điều Sùng Lãm hiện tại quan tâm là đi đâu để tìm hành giả bây giờ, dựa theo tình hình hiện tại, hắn có ngốc cũng đoán được ở xung quanh trấn này chắc chắn đã xuất hiện Nhân Tinh rồi, bởi vậy khắp toàn Trấn mới treo nhiều đèn ban đêm như vậy. Đây là bởi vì Nhân Tinh sợ ánh sáng.

Hắn hiện tại cũng đang cảm thấy đau đầu than thở xui xẻo Mới ra ngoài có mấy ngày mà đã gặp phải phiền phức rồi “ nhưng hắn than thì than trong lòng vậy chứ đâu giám nói ra, bởi vì lúc nãy là do hắn hùng hổ bốc phét nên bây giờ mới nhận lấy kết quả, cuối cùng cũng chỉ biết cười khổ rồi tiếp tục xuôi chèo bạc mái thôi.

--- Nhân Tinh này ta có nghe nói qua, nghe ý tứ của Trần lão nói như vậy không lẽ ở quanh Trấn này đã có Nhân Tinh xuất hiện sao?

--- Đúng vậy, nó vừa xuất hiện cách đây nữa tháng. Lúc đầu mọi người không biết còn tưởng nó là người bình thường, nhưng sau đó liên tiếp hàng loạt người trong trấn bị giết bị ăn thịt thê thảm… Cuối cùng mọi người hợp lại với nhau canh trực xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì… Và kết quả vào đêm nọ mọi người nghe tiếng la hét của một thiếu phụ nên vội vàng chạy đến.

Tất cả mọi người lúc đó đã nhìn thấy một sự rùn rợn ghê tởm, một kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ, đang vặn đầu của một đứa trẻ sơ sinh ra, cầm lên miệng cắn từng miếng mà nhai như bánh trán, đôi mắt nó đỏ rực hung ác sáng loé lên trong bóng tối.

Sau đêm đó toàn bộ người dân trong Trấn đã biết nó là thứ gì, và để đề phòng nó mọi người đã tận lực làm thật nhiều đèn đốt sáng treo trước nhà, vì vậy Trấn Côn Điền này mới trở nên như vậy.

Trần lão một mạch giải thích toàn bộ tò mò của Sùng Lãm, nghe song hắn cũng chỉ biết gật đầu rồi dong duỗi nói.

--- Được rồi, các người cứ yên tâm có ta ở đây, tối nay nếu như nó thật sự giám tìm đến thì ta nhất định giúp các ngươi diệt trừ.

“ áaaaaaaaaaa… Nhân Tinh… Nhân Tinh đến rồi, cứu ta với “

Sùng Lãm vừa dứt câu thì bên ngoài chợt vang lên tiếng hét chói tai của nữ nhân, hắn khuôn mặt trở nên đắng ngắt thầm than trong long “ Bà mẹ nó chứ, ông trời lại muốn chơi ta sao “

Đám người Trần lão lúc này đã chạy xuống dưới lầu, lão túm lấy một người làm kéo lại hỏi “ đã xảy ra chuyện gì, tại sao Nhân Tinh lại có thể vào được Trấn chứ? “

--- Lão chủ ta không biết, đèn của nhà đó đột nhiên bị tắt, Nhân Tinh thừa cơ hội đã lẻn vào. ..!

Trần Lão nhăn mày, lão buôn tên người làm ra rồi lại chạy lên lầu, đi đến trước mặt Sùng Lãm cung kính khom người cầu xin.

Bạn đang đọc Sử Kí Hoá Rồng sáng tác bởi temdansieucap
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi temdansieucap
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.