Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Linh Chi Phản Phệ

Tiểu thuyết gốc · 1964 chữ

Sùng Lãm bơ vơ trước căn nhà gỗ, nhìn bốn thi thể cường trán kia, trong lóng hắn muôn vàng tư vị khó tả. Cuối cùng hắn cũng chỉ đành cắn răng chịu đựng cái cảm giác day dứt này, hai tay nhe chạm xuống mặt đất, hắn điều động thổ thuộc tính tác động xuống, lập tức bốn gò đất nhô lên rồi bung ra, để lại bốn cái hố sâu ba mét, hắn một mình vừa chua sót vừa không đành lòng, đem bốn cái thi thể đặt xuống dưới rồi mặt đất khép lại thành bốn nắm mộ. Sùng Lãm vốn không biết tên thật của họ là gì nên chỉ đành đành lập bốn cái bia mộ theo lần lượt là Đại Ca Nhị Ca Tam Ca và Tứ Ca.

Xong xuôi tất cả lúc này Sùng Lãm khuôn mặt đột nhiên biến đổi trở nên lạnh lùng nhìn về một phía gọi lên “ Các người tự mình đi ra hay để ta tìm đến “ hắn vừa dứt câu, từ trong không trung hai bóng người mang theo vẽ mặt kinh ngạc hiện ra. Hai người này không phải ai khác mà chính là Long Tam Và Long Tứ.

Sùng Lãm thấy người đến là bọn họ, trong long cũng thầm kinh ngạc nhung ngoài mặt lại không biểu hiện gì cả chỉ hờ hững nói “ Từ trước đến giờ các người vẫn luôn theo ta sao? “

“ Vâng thưa điện hạ “ Long Tam cung kính nói.

“ Vậy tất cả mọi chuyện các ngươi đều đã chứng kiến hết… “ “ Vâng “

--- Hừ, là cha ta kêu các người theo bảo vệ ta sao? Sùng Lãm nghe Long Tam trả lời liền hừ lạnh nói, trong lòng lại bắt đầu giấy lên lửa giận.

--- Đúng vậy thưa điện hạ…! Long Tứ nói.

--- Tốt, bảo vệ thật tốt… Nếu đã bảo vệ vậy tại sao những lần ta gặp nguy hiểm lại không ra tay cứu…! Sùng Lãm bắt đầu quát lên, hắn nói vậy nhưng đây cũng không phải là nguyên nhân khiến hắn tức giận.

--- Đây là ý của Đại Vương, ngài dặn chúng ta chỉ khi nào điện hạ thật sự nguy cấp đến tính mạng mới được ra tay cứu người, còn lại nếu chưa đến lúc thì tất cả đều phải do điện hạ tự mình xử lí lấy…! Long Tam thấy Sùng Lãm đột nhiên trở nên giận dữ hắn lòng thầm kêu khổ, vội vàng giải thích nếu không hắn sợ chậm một chút thì núi lửa sẽ phun ngay.

--- Cút… Các ngươi không cần phải theo ta nữa, trở về nói với cha ta, chuyện ta đã hứa thì ta nhất định sẽ làm được. Năm mươi năm sau ta nhất định trở về, ta sẽ không dễ chết yểu vậy đâu…! Sùng Lãm nghiến răng nghiến lợi, cố nhịn để không vì tức quá mà đá cho hai tên này mấy cước.

--- Chuyện này ta e là không được đâu điện Hạ… Đại Vương bảo chúng ta phải hộ tống ngài đến Chân Linh Sơn mới được quay về…! Long Tam thấy Sùng Lãm có ý muốn đuổi mình trở về thì lắc đầu quầy quậy, bây giờ việt còn chưa hoàn thành mà dám trở về, Long Mẫu không lột da bọn hắn mới lạ.

--- Ta bảo cút… Những kẻ vô cảm như các ngươi không nên theo ta làm gì… Các ngươi nói các ngươi theo ta đã chứng kiến mọi chuyện mà ta gặp phải… Những chuyện mà ta tự thân trải qua các ngươi không giúp thì cho qua đi… Nhưng còn bọn bọn họ, một năm qua họ đối sử với ta như thế nào các ngươi không nhìn thấy sao, họ coi ta là huynh đệ bao bọc bảo vệ ta, những thứ tốt đều mang cho ta họ sợ ta bị đói sợ ta bị tổn thương, cho đến lúc chết họ vận lo nghỉ cho ta chạy trốn, sợ ta sau này không có ai chăm sóc bầu bạn lại phải lang thang một mình… Việt cứu bọn họ đối với các ngươi chỉ là một cái nhấc tay, vậy tại sao các ngươi lại thờ ơ… Tại sao lại không cứu… Tại sao?

Sùng Lãm nói đến đây đôi gần như lại đỏ lên vì giận dữ, đúng như lời hắn nói. Đối với thực lực của hai người này thì việt cứu lấy những người kia trong gan tất là chuyện cực kì dễ dàng, thế nhưng họ đã không làm, vì vậy sau khi hỏi vài câu mới khiến Sùng Lãm giận dữ đến vậy.

“ Cái này “ Long Tam bị Sùng Lãm nói cho cứng họng không biết phải trả lời như thế nào, hắn thấy tình hiện tại nếu như tiếp tục nói ra những lời khiến cho tiểu tổ tông này không vừa lòng thì nguy to.

--- Ta nói rồi, các ngươi trở về đi… Nếu còn đi theo ta thì đừng có trách…! Nói rồi hắn nhấc tay lên, bầu trời lại bắt đầu biến động mây đen lại ùng ùng kéo đến, sấm chớp phông thiên lại ngưng tụ trên đỉnh đầu hai người Long Tam và Long Tứ. Bọn hắn cười khổ không thôi, xem ra tiểu tổ tông này đã thật sự tức giận rồi. Một chiêu này uy lực tuy mạnh mẽ,như đối với hai người bọn hắn mà nói thì cũng chẳng ăn thua gì cả. Nhưng nếu Sùng Lãm muốn đánh thật thì bọn hắn cũng chỉ biết chịu đòn không dám tránh né.

Nhưng rồi mọi sự lại không có gì diễn ra, mây đen và sấm chớp tan biến, Sùng Lãm chỉ hờ hững bỏ lại một câu “ kẻ theo ta bất kể là đều phải có lòng trắc ẩn “ nói rồi cả người như cơn gió dùng tốc độ lướt đi cực nhanh, hướng thẳng về nơi sâu trong rừng mà phóng đi, chỉ để lại hai người Long Tam và Long Tứ ngơ ngát nhìn theo bóng lưng của vị Hoàng Tử bị gia tộc coi là ngoại lai này, vị Hoàng Tử yếu đuối ngày nào, chỉ mới ra ngoài hơn một năm mà đã trưởng thành đến nỗi làm cho hai người bọn họ bất giác sinh ra một tia kính trọng từ tận đáy lòng, xã thân vì bằng hữu, độc tính quyết đoán, lúc vui cười thì hoà đồng dễ gần, lúc lạnh lùng thì cực kì tàn nhẫn, người nên giết thì nhất định sẽ giết đến cùng.

“ Có lẽ điện Hạ nói đúng, chúng ta vì quá chú tâm chấp hành lệnh mà đã đánh mất đi lòng trắc ẩn của mình rồi “.

--- Tam Ca có nguồn năng lương dao động đang đi về hướng này… Chúng tránh đi trước đã…! Long Tứ cảm ứng có người đến gần nên nhắc nhở.

OoO

Sùng Lãm tiến sâu vào trong rừng, hai mắt liên tục đảo xung quanh cố gắng tìm xem nơi này có động phủ hay hang đá nào không, bởi vì hắn lúc này các nguồn năng lượng thuộc tính trong cơ thể đang bạo động. Cả người bắt đầu xuất hiện cảm giác tê dại “ Nguy rồi, năng lượng của Linh Chi bắt đầu phản phệ “ vốn tốc độ đang nhanh bây giờ cũng bắt đầu giảm chậm lại, nguyên lực của thổ thuộc tính bắt đầu tác động lên, cả người Sùng Lãm như bị một vật cực kì nặng đè lên, hai chân nặng trĩu đau nhức không thể nào nhấc nỗi thêm một bước, toàn thân gân xanh nỗi lên như những cái rễ cây đâm xuyên qua da thịt khiến cho hắn đau đớn kêu lên thành tiếng.

Trong thân thể từng mãng máu thịt như bị một lưỡi đao sắc bén vô hình cắt ra thành từng mãnh, nội tạng chỗ thì bị đóng băng chỗ thì bị thiêu đốt, toàn thân mạch máu thì lôi điện chạy loè loẹt điên cuồn tàn phá, Sùng Lãm cắn răng toàn thân mồ hôi lạnh tứa ra hoà chung với máu đang không ngừng chảy xuống, hắn quay cuồng gần như phát điên, mặt dù lúc quyết định dùng Thất Sắc Linh Chi hắn cũng đã chuẩn bị tinh thần cho việt này, nhưng hiện tại khi nếm thử sự phản phệ của nó hắn thật sự rơi vào khủng hoảng, sức tàn phá của các thuộc tính đem thân thể hắn từ trong ra ngoài toàn bộ đều vùi nát.

Sùng Lãm thống khổ muốn ngất đi, nhưng lại bị những cơn đau khủng khiếp kia kéo tỉnh lại, tiếp tục hành hạ đôi mắt hắn mơ màng, cả người bị dính chặt dưới đất, từng lớp da trên người như đồ sứ rạng nứt rồi vỡ ra, quần trên người cũng đã bị thiêu rụi sạch sẽ, hiện tại thứ còn sót lại duy nhất chính là ý chí của hắn. Dưới những cơn đau cắt xé toàn bộ thân thể, hắn vẫn bảo tồn một ý niệm duy nhất trong đầu, đó là chịu đựng nhất định phải chịu đựng cho đến khi các năng lượng thuộc tính tiêu tán, chỉ có như vậy mới có thể sống sót.

Nhưng mà Sùng Lãm đã thật sự coi nhẹ uy lực của Thất Sắc Linh Chi, hắn không biết cây Linh Chi mà hắn vô tình hái được này lại là loại cực phẩm đắc dị, uy lực mạnh gấp vạn lần các loại khác. Bởi vì thuộc tính Linh Chi thông thường nhiều lắm mỗi cây chỉ có ba thuộc tính bất kì trong các thuộc tính như ( Kim, Hoả, Mộc, Thủy, Thổ, Phong, Lôi, Ám, Quang, Linh, Mẫn, Phòng, Khống, Trị, Miễn, Độc) hiếm lắm mới có thể gặp một cây từ bốn đến năm thuộc tính. Mà mỗi cây Linh Chi đều chia ra mạnh yếu khác nhau, phân biệt dựa theo tuổi thọ và màu sắc trên Linh Chi, tuổi thọ được chia ra thành mười năm, một trăm năm, một nghìn năm, một vạn năm và mười vạn năm, Linh Chi có tuổi thọ càng cao thì mật độ thuộc tính ẩn chứa bên trong càng nhiều, càng tinh thuần, vì vậy màu sắc của Linh Chi cũng sẽ đậm lên. Cây mà Sùng Lãm lấy được lại có bảy mày, tượng trưng cho bảy thuộc tính, đây cũng có nghĩa là thứ mà hắn lấy được đã được xếp vào hàng ngũ truyền thuyết, vốn từ lâu đã không có xuất hiện trên thế gian, lại còn tất cả màu sắc trên cây Thất Sắc Linh Chi này toàn là màu đậm vì vậy tuổi thọ của nó cũng chắc chắn không hề nhỏ.

Loại Linh Chi này có một tập tính khác thường đó là nó có thể mọc ở bất cứ nơi nào, bởi vì bản thân nó chính là sống và phát truyển nhờ vào các thuộc tính, mà đa phần là thuộc tính ngũ hành, năm loại thuộc tính này thì khỏi cần phải nói, nơi nào cũng có tồn tại các loại thuộc tính ngũ hành này rồi. Vì vậy nơi nào có năng lượng thuộc tính đậm đặc một chút thì nơi đó rất dễ sinh ra Linh Chi tương ứng.

Bao nhiêu nỗi thống khổ đè lên, xương cốt gần như tan rã, Sùng Lãm lúc này đã không còn chịu nỗi nữa, hoàn ngất đi. Trước lúc đôi mắt hắn lịm đi, hắn mơ màng nhìn thấy Càn Khôn Hồ Lô đeo trên cổ mình đột nhiên bay lên, rồi chẳng còn biết gì nữa.

Bạn đang đọc Sử Kí Hoá Rồng sáng tác bởi temdansieucap
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi temdansieucap
Thời gian
Lượt đọc 585

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.