Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cảm tạ thiên kiếp đại nhân trong lúc cấp bách dành thời gian chém tới! (2)

Phiên bản Dịch · 1585 chữ

Chương 89: Cảm tạ thiên kiếp đại nhân trong lúc cấp bách dành thời gian chém tới! (2)

Lý Trường Thọ thở ra một hơi, tự quan sát trong cơ thể mình, kiểm tra đi kiểm tra lại mấy lần.

Coi như dùng ánh mắt kén chọn đến xem căn cơ đều rất vững chắc.

Phải đối mặt với kiếp thành tiên của mình rồi sao?

Lý Trường Thọ ngửa đầu nhìn lên bầu trời, vạn dặm không mây, bầu trời xanh thẳm;

Ách, dường như chính mình còn thiếu chút hỏa hầu (sức lửa), nằm trong dự đoán của mình, vọt tới cửa Quy Đạo sẽ phải đối mặt với tình huống thiên kiếp có hơi khác biệt.

Dù sao trước đó đều phải tính đến cái dự định xấu nhất.

Nhắm mắt ngưng thần, Lý Trường Thọ tiếp tục ngồi tĩnh tọa tu hành, dưới người dùng linh thạch bày ra tiểu trận tụ linh không ngừng phát ra linh khí, hắn thu vào toàn bộ không để lọt chút nào.

Ở trong phạm vi mười dặm mỗi phương hướng đều có mấy người giấy phân thân giấu dưới đáy biến, giám sát các nơi, thuận tiện nếu xuất hiện kẻ đánh lén sẽ hấp dẫn sự chú ý của họ.

Đá ngầm xung quanh chỗ này được bố trí không quá nhiều, thiên kiếp hạ xuống tất nhiên nơi đây sẽ bị hủy.

Hắn đặt bố trí ở khu vực xa hơn một chút, hơn nữa cũng không phải trận pháp phòng hộ, cùng một loại trận thế chuyên dùng trốn chạy.

Thuận tiện cho hắn độ xong thiên kiếp rời đi nhanh chóng.

Nơi này là một nơi độ kiếp lý tưởng mà hắn tìm được, trong phạm vi ngàn dặm đều không có Luyện Khí sĩ nào hoạt động; thỉnh thoảng có Luyện Khí sĩ ở trên không trung đi ngang qua, đa phần là ở ngoài mấy trăm dặm.

——Điều này cũng có liên quan đến việc trên đất bằng có rải rác rất nhiều người phàm.

Ngồi tĩnh tọa tu hành nửa tháng, Lý Trường Thọ đột nhiên có cảm giác phiền não bất an, quanh người xuất hiện một đạo vận tối tăm vô hình.

Thiên kiếp sắp tới.

Sau khi bước vào cửa Quy Đạo, còn cho mình thời gian nửa tháng củng cố cảnh giới, đánh xong một tia đạo cơ cuối cùng, Thiên đạo lão gia cũng phải có chút 'Tha thứ'.

Thân hình Lý Trường Thọ hóa thành cá bơi chạy bằng đường thủy cho thuận tiện, tuần tra hai vòng trong phạm vi trăm dặm, sau đó bay trở về tòa đá ngầm kia.

Tới đi, hắn chuẩn bị xong rồi.

Thật ra loại cảm giác này, cũng có chút kỳ diệu.

Giống như là mình chính diện gặp thử thách trọng đại trong cuộc sống, một đường học hành gian khổ mười hai năm, một chân bước vào cửa trước cả một đêm làm thế nào cũng không ngủ được...

"Không được phập phồng không yên, phải tĩnh tâm ngưng thần mới được."

Trong lòng Lý Trường Thọ mặc niệm tĩnh tâm Thanh Tâm chú, không lâu sau lại lấy ra Vô Vi kinh cầm trong tay nghiên cứu kỹ càng.

Nhiều thêm một phần cảm ngộ thì có thêm một tia tích lũy, khả năng mình có thể vượt qua thiên kiếp cũng nhiều hơn một phần.

Sau ba ngày, dự cảm thiên kiếp sắp đến càng mãnh liệt hơn.

Thanh Tâm chú đã mất hiệu lực, cũng không thể tĩnh tâm cảm ngộ gì nữa, trong chu vi ba dặm tràn ngập một cỗ uy thế như có như không, làm cho những sinh linh khác trong tiềm thức cũng sẽ cách xa chỗ này.

Lần trước thiên kiếp của sư phụ chính là như vậy, xấu hổ mang theo e sợ, chậm rãi từ từ.

Cũng không biết thiên kiếp của mình sẽ ôn nhu hay là cuồng dã trào ra, mãnh liệt kéo tới...

Thiên kiếp của mình.

Chắc sẽ là bảy đạo hoặc tám đạo Thiên lôi.

Trong lòng Lý Trường Thọ nghĩ vậy, hắn buông lòng tinh thần, cũng không ép buộc chính mình phải tỉnh tảo mà là trải nghiệm phần bất an, lo nghĩ này ở trong lòng mình.

Sinh linh khi đối mặt với thiên uy đều sẽ có phản ứng này không liên quan đến đạo cảnh cao hay thấp.

Thiên kiếp thành tiên còn xưng là đạo kiếp, Lý Trường Thọ từ rất lâu trước đây đã suy nghĩ, hai chữ 'Thành đạo' là như thế nào.

Hôm nay cũng đã có đáp.

Luyện Khí, Hóa Thần, Phản Hư, Quy Đạo thật ra chính là Luyện Khí sĩ học tập tự nhiên, bắt chước tự nhiên, ở trong tự nhiên tổng kết ra đạo của mình, 'Đạo' này chính là chống đỡ cho mình thành tiên trường sinh.

Thiên kiếp thành tiên chính là cách Thiên đạo 'Kiểm tra' Luyện Khí sĩ, xem Luyện Khí sĩ này có tư cách thành tiên hay không.

Đồng thời, thiên kiếp này cũng là để giúp Luyện Khí sĩ thoát phàm thoải mái rèn luyện, để Luyện Khí sĩ mượn đạo của bản thân được thăng hoa.

Sinh nhi vì linh, hóa chi thành tiên*

Đạo cùng đạo cảnh cũng không thế quơ đũa cả nắm, cho đạo của mình mang theo một loại danh hiệu nào đó là hành vi mà Lý Trường Thọ cảm thấy vô cùng không thích đáng.

Giống như tính tình của con người bình thường, trầm ổn như vậy, bối rối như vậy, hào phóng ngượng ngùng như vậy, lo nghĩ rộng rãi như vậy.

Đạo cũng thế.

"Ta, cũng thế."

Lý Trường Thọ nhắm mắt lộ ra một chút mỉm cười, quanh người đột nhiên có từng luồng gió thổi nhẹ lên hóa thành gió lốc tiến về phía không trung.

Tiếng sấm rền vang lên, trên mặt biển gió mây thay đổi, trên không trung cao mấy trăm trượng, từng mảnh từng mảnh kiếp vân màu xám đen nhanh chóng vọt tới, bao phủ mười dặm hải vực gần đó.

Trên mây giống như có dãy núi, như có bảo tháp lại như có Thiên binh bày trận, có cự thần đánh trống.

Kiếp vân hiện ra rất nhiều dị tượng, phía dưới kiếp vân lại bắt đầu xoay chầm chậm, từ xa nhìn lại giống như đang hình thành một hải long cuộn.

Nhưng đạo hải long cuộn này chỉ mới ngưng tụ thành một nửa, trong đó tia chớp mãnh liệt, sấm sét vanh rền!

Lý Trường Thọ từ từ đứng dậy từ trên đá ngầm, vỗ vỗ áo bào, tiện tay một cái, mười hai cái lồng chim pháp gia đã mở ra xung quanh người, mấy thứ đan dược đã chuẩn bị tốt ở trong tay áo.

Cả người từ trên xuống dưới bao chùm thanh quang, lực lượng nguyên thần đã hoàn toàn ngưng tụ lại.

Phun ra một ngụm trọc khí cuối cùng, Lý Trường Thọ ngẩng đầu nhìn lên phía trên, sau đó...

Cung kính làm một cái vái chào, dùng loại lễ viễn cổ chính thống.

Lại cất cao giọng nói:

"Đệ tử nay mở cánh cửa trời xanh:

Cảm niệm trời xanh rơi xuống thành đạo kiếp, đệ tử thành tâm tiếp nhận.

Tự thân lập đạo, không lo thành tiên.

Nếu thiên kiếp rơi xuống, đệ tử không thể thừa nhận, bỏ mình đạo tiêu (người chết đạo mất), tất nhiên đạo đệ tử chưa đủ đồng thọ cùng trời đất, lòng không lời oán trách.

Đại đạo minh minh, Thiên đạo chính mình.

Tạ Thiên đạo quan tâm, hạ xuống duyên tiên cơ."

Kiếp vân dường như đang đáp lại, lại dường như vẫn chưa nghe được những lời này của Lý Trường Thọ, uy lực của thiên kiếp không có một chút biến hóa nào.

Kiếp vân xoáy trong nước, mấy đạo lôi nhỏ lấp lánh như miệng giếng lớn, quanh người Lý Trường Thọ xuất hiện những tia hồ quang điện yếu ớt.

Thân hình hắn từ từ bay lên, mười hai cái lồng chim pháp gia cũng từ trên mặt biển chậm rãi bay lên, kéo dài khoảng cách với nhau làm dự bị sau này.

Làm Lý Trường Thọ bay cao đến chín trượng, ba ngân bạch lôi tiêu biểu đồng thời lấp lánh, bộc phát ra từng cái điện quang ngân xà.

Ở giữa những sấm sét này hội tụ thành cối xay lớn bằng lôi quang, nhằm về phía đầu Lý Trường Thọ chém thẳng đến, linh giác của Lý Trường Thọ vẫn chưa cảm giác được bất kỳ nguy hiểm nào nhưng vẫn nâng cao thân pháp toàn thân lên, bao bọc mọi nơi trong cơ thể.

Thân thể tản ra hào quang yếu ớt, sau đó bị sấm sét nuốt mất!

Đạo lôi thứ nhất, uy lực đã ngang với đạo lôi thứ ba khi sư phụ độ kiếp?

Thiên kiếp của mình quả nhiên không thể chủ quan.

Sấm sét đều bị Lý Trường Thọ cản lại, hắn ngẩng đầu nhìn về phía không trung sau đó tĩnh tâm chờ đợi.

Sấm sét mới vừa rồi 'Bổ' xong cảm giác...

Ngứa ngứa, tê tê, từng tia từng tia tiên linh khí đã ủ ấp ở trong cơ thể mình, nguyên thần cũng ngâm ở trong ánh chớp.

Ngoài ý muốn là...

Còn rất thoải mái.

Bạn đang đọc Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng (Dịch Free) của Ngôn Quy Chính Truyện
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 291

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.