Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chỉ cần da mặt đủ dày

Phiên bản Dịch · 1560 chữ

Chương 70: Chỉ cần da mặt đủ dày

Một trận thi đấu biểu diễn qua đi, đại hội đãng yêu chính thức khai mạc.

Long cung lại làm mấy cái cảnh tượng hoành tráng, sau đó lấy ra mười hai cái pháp bảo cấp độ Tiên bảo, coi như là khen thưởng cuối cùng cho luận bàn của đệ tử các phái.

Luận bàn tiến hành theo phương thức thủ lôi công lôi đệ tử môn nhân không giới hạn lần tham gia, bên trong sân cũng được phân ra làm mấy khu vực.

Mỗi lần mở lôi phần thưởng là một món tiên bảo, nếu có người có thể liên tục thủ lôi chín lần và đánh bại 'Đài chủ' do Long cung phái ra thì sẽ có thể lấy đi tiên bảo.

Đài chủ là một ấu long có hơi trẻ tuổi, thực lực tu vi tương đương với một luyện khí sĩ Quy Đạo cảnh cấp một cấp hai theo tiêu chuẩn bình thường.

Đoạt bảo độ khó cao, nhưng sự nhiệt tình của chúng đệ tử Tiên môn cũng tăng vọt, dù sao tiên bảo khó cầu.

Mà khi lôi đài bắt đầu, đệ tử các phái cũng bộc lộ ra thân thủ, tình cảnh rất là đồ sộ.

Trong vòng một canh giờ đã có một đệ tử đại tông môn Quy Đạo sơ cấp thắng chín trận nhận được cơ hội đối mặt với đài chủ, nhưng một trận quyết chiến lại bị tên thiếu niên Long tộc kia đánh bại.

Lúc này, Hữu Cầm Huyền Nhã vỗ bàn thấp thân hình bay lên trời, mười hai thanh phi kiếm Minh Ly xoay quanh người, hạ xuống trước người tên thiếu niên Long tộc kia.

"Đánh một trận."

Ngày hôm nay, trên đại hội Long cung, đệ tử Độ Tiên môn Hữu Cầm Huyền Nhã đã làm kinh diễm tứ phương.

Nàng dùng một tay ngự kiếm trác tuyệt và khống hỏa thuật đoạt liên tiếp bốn cái tiên bảo, đánh tan mười mấy tên Luyện Khí sĩ, bắn bị thương bốn thiếu niên Quy Đạo cảnh của Long tộc, từ đó thanh danh vang dội ở Đông Thắng thần châu.

Đại chiến qua đi, người này tiền đồ sau này chú định là bất phàm, dẫn theo sự chú mục của nữ Luyện Khí sĩ trong toàn trường, kéo thân thể mệt mỏi, mang theo cả người vết thương, trên lưng vác theo đạo kiếm bước từng bước một trở về khu chỗ ngồi của Độ Tiên môn;

Cự tuyệt mấy vị đồng môn cùng thế hệ đỡ, không để ý các vị sư thúc sư bá khuyên can nàng nên lập tức điều tức, đi qua chỗ ngồi của mình tiếp tục đi về phía sau mấy bước...

Cúi đầu, cúi người, hai đầu ngón tay bởi vì pháp lực hao tổn quá lớn mà hơi run run;

Nhưng cuối cùng, nàng đã thuận lợi mang bốn cái tiên bảo tỏa ra ánh sáng lung linh đặt ở trên bàn trước mặt người lúc nãy đã bị đại đa số mọi người lãng quên, một người đệ tử Độ Tiên môn Phản Hư cấp hai...

Sau đó, nàng nhìn nam đệ tử đang ngẩng đầu nhìn mình, lộ ra một ý cười có chút mệt mỏi...

Giờ phút này, trong sân, chúng Luyện Khí sĩ cảm thấy vô cùng kính nể đối với Hữu Cầm Huyền Nhã, các Chân Tiên của Tiên môn đều cảm khái liên tục.

Mà Lý Trường Thọ ánh mắt phức tạp, vô lực không biết nói gì, đứng dậy đưa tay muốn đỡ nhưng Hữu Cầm Huyền Nhã nhớ tới chứng bệnh của hắn lập tức né tránh lùi ra.

Thế là Lý Trường Thọ chỉ có thể hướng về phía bóng lưng của Hữu Cầm Huyền Nhã vái chào mấy cái thật sâu, dưới đáy lòng lại lặng lẽ chúc phúc cho Tửu Ô sư bá...

Mấy trăm lần.

...

Trong một cung điện tráng lệ dưới đáy biển.

Trên chiếc giường lớn trăm thước, thiếu niên đột nhiên mở mắt ra, trở tay kéo một thị nữ đang quỳ chân ngồi bên cạnh lột vỏ nho cho hắn.

"Ta thua rồi sao? Thua rồi sao?"

"Ngài, điện hạ ngài không cần lo lắng, trận này ngài thắng..."

"Cái gì? Sao lại thế! Ta rõ ràng... Phốc!"

“Nhị thái tử! Nhị thái tử!

Người đâu mau tới đây! Điện hạ lại ngất xỉu!”

....................

Mây trắng dày đặc trên mặt biển xanh thẳm trên mặt biển.

Giống như lúc đến Đông Hải, một đám mây trắng chở mười sáu Chân Tiên, mười một đệ tử, mấy vị Thiên Tiên bảo vệ ở bốn phía bên trên, bay về phía sơn môn ở Tây Bắc.

Bọn họ đi sớm nhất, bỏ lại mấy đám mây trắng ở phía sau, đường mây vô cùng rộng mở, không hề có chút biểu hiện chen chúc nào.

Đây là ngày thứ ba sau cuộc tỷ thí giữa Lý Trường Thọ và Ngao Ất “Điên rồ”, đại hội đãng yêu đã thuận lợi kết thúc.

Lý Trường Thọ đội tiên phong giả ngồi trong góc, lúc này đã coi như là giải nhiệm quang vinh, đã không còn ai chú ý tới.

Thật ra trong đội tiên phong còn có Hữu Cầm Huyền Nhã, bởi vì trên đại hội đã biểu hiện xuất sắc nhất, danh chấn tứ phương, thắng liên tiếp ba mươi sáu tên Luyện Khí sĩ, bốn tên đài chủ con cháu Long tộc, từ đó thanh danh lan truyền rất lớn, vào lúc này cũng bị quần chúng bao quanh trong đám mây trắng.

Đối thủ ngày đó của Hữu Cầm, cộng thêm bốn tên con cháu Long tộc, tổng cộng có bảy tám người đều là thực lực Quy Đạo cảnh cấp một cấp hai, mà nàng chính là dựa vào tu vi Phản Hư cấp tám, dựa vào tinh thần kiên cường của chính mình, khắc khổ tích lũy diệu pháp.

Cộng thêm phi kiếm có uy lực và chất lượng vượt xa nhiều tiên bảo bình thường ở trong tay, trải qua từng trận ác chiến, liên tiếp gặm xuống những xương cốt này...

Động lực chống đỡ nàng kiên trì như vậy, cũng không phải là bốn bộ tiên bảo mà Long cung đã quăng ra.

Dưới sự chú ý của tất cả mọi người, nàng đưa bốn bộ tiên bảo tới trước mặt sư huynh “chịu sự ức hiếp của Long tộc”, lại trở về chỗ ngồi mình ngồi xếp bằng, giống như đã cho tất cả mọi người một đáp án rõ ràng ——

Không tranh pháp bảo tranh khẩu khí!

Đệ tử Độ Tiên môn ta không phải tùy tiện bị người khác gây khó dễ!

Sư huynh đồng môn của ta cũng không phải ai cũng có thể khi dễ!

Lúc ấy, có mấy nữ sư thúc sư bá cảm tính, hốc mắt đã trực tiếp đỏ lên.

Nếu Lý Trường Thọ không bị chuyện này liên luỵ, chắc chắn cũng sẽ giơ ngón cái với Hữu Cầm Huyền Nhã, nói một câu “Rất soái”.

Nhưng hắn chính là “chịu sự ức hiếp của Long tộc”, lại được sư muội bảo hộ phía sau, cuối cùng còn là “người may mắn” tự nhiên nhận được bốn bộ tiên bảo...

Điều này quả thật rất lúng túng.

Bốn bộ tiên bảo này giống như bốn củ khoai bỏng tay, cũng may Lý Trường Thọ phản ứng kịp thời, đưa cho Tửu Cửu sư thúc đều là Phá Thiên phong nhất mạch tạm thời cất nó, sau khi trở về núi sẽ chuyển giao cho sư phụ của Hữu Cầm Huyền Nhã là Khương Kinh San sư bá.

Lúc này mới tính là xử lý thỏa đáng, tiếp theo đây sẽ không còn nảy sinh điều phiền phức nào nữa.

Chỉ có điều nói đi cũng phải nói lại, được người khác bảo hộ, cảm giác có người ra mặt giúp mình, hơi có chút kỳ quái...

Chuyến đi Đông Hải lần này, Lý Trường Thọ cũng không phải không có chút thu hoạch nào.

Sau hai ngày này, từng trận tỷ thí của các Luyện Khí sĩ, đã làm cho hắn mở rộng mạch suy nghĩ của không ít đấu pháp.

Những Luyện Khí sĩ này đến từ những Tiên môn khác nhau, đương nhiên sẽ có sự khác nhau về thuật pháp chủ tu, cho dù đều lấy đạo pháp âm dương ngũ hành đạo pháp làm chủ, nhưng có nhiều khuôn mẫu, cách kết hợp cũng hết sức phức tạp.

Hai ngày nay, Lý Trường Thọ ở bên cạnh quan sát, cũng học được một chút “Tiểu kỹ xảo” vô dụng và hữu dụng, làm phong phú thêm hệ thống chiến thuật của người giấy.

Mở mang tầm mắt, tăng thêm kinh nghiệm, cũng coi như một loại tu hành.

Bởi vì Hữu Cầm Huyền Nhã bộc phát, Độ Tiên môn trở thành người giành chiến thắng lớn nhất trong đại hội lần này, không chỉ lấy đi một phần ba pháp bảo, mà uy danh của môn phái cũng nhận được một chút dao động.

Lần sau khai sơn làm lễ thu nhận đồ đệ, nói không chừng có thể vì chuyện này mà chiêu nạp nhiều Tiên miêu...

Bạn đang đọc Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng (Dịch Free) của Ngôn Quy Chính Truyện
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 332

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.