Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mô phỏng tiên sinh (1)

Phiên bản Dịch · 1599 chữ

Chương 53: Mô phỏng tiên sinh (1)

Lý Trường Thọ hơi suy tư, hiển nhiên là đang đo quyền lấy lợi, sau đó liền chầm chậm gật đầu, thấp giọng nói:

“Đệ tử vẫn ra mặt với tu vi nhị giai Phản Hư cảnh, cũng sẽ theo sự dặn dò của sư bá, hết sức nhắc nhở chư vị đồng môn đồng hành, nhưng họ có nghe hay không, không phải là điều đệ tử biết.”

“Ha ha, yên tâm đi, họ không nghe cũng không được,” Tửu Ô ném ngọc bài trở về, “Cầm lấy đi, chăm chỉ lĩnh hội, sớm ngày vươn đến Quy Đạo cảnh.”

‘Biết ngay tên xảo trá này chưa thấy lợi nên chưa mắc câu, nửa năm trước kinh văn (bài kinh) này đã được Truyền Công trưởng lão cho phép truyền cho ngươi, may mà bần đạo đè ép chuyện này xuống, dùng cho đúng lúc này.’

Nói xong, Tửu Ô cưỡi mây xoay người, khóe miệng mang theo nụ cười mỉm thản nhiên, bay về hướng đường đến.

Lý Trường Thọ nhìn chăm chú vào ngọc bài trong tay, lâm vào suy tư.

Hai năm nay việc áp chế cảnh giới càng lúc càng khó, một khi bước vào Quy Đạo cửu thì sẽ không còn chịu sự khống chế của mình; có “Vô Vi Kinh” rồi, lại tìm một mảnh đất hoang vắng ở Đông Hải mênh mang…

Hơn nữa “Vô Vi Kinh” thượng quyển nhẹ nhàng đến tay, cũng không phải là phiên bản thượng quyển loại xỏ lá như “Hàng Long chín chưởng”…

Phong ba này, đã định là không lỗ rồi.

  ……

Ngày thứ hai Tề Nguyên thành tiên, lúc tảng sáng.

Lam Linh Nga tràn đầy mệt mỏi đấm đấm bờ vai của mình, ngồi ở trước nhà tranh trống không người; đêm qua sư phụ đã đi phong khác dự tiệc cùng với sư thúc sư bá khác, nàng bỏ ra 2 canh giờ, mới đem nhà tranh của sư phụ quét sạch sẽ từ trong ra ngoài.

“Sư huynh thối, cũng không biết đến mà giúp đỡ!”

Vừa oán trách một câu, trong dư quanh đường nhìn của Lam Linh Nga chợt nhìn thấy đại hồ lô bay từ chân trời, lập tức nâng lên khóe miệng.

Tửu Cửu sư thúc lại tìm đến sư huynh rồi...

Hai người này nhất định có vấn đề!

Mấy năm qua, một lần khoảng thời gian dài nhất giữa hai lần của tiểu sư thúc, cũng vẻn vẹn chỉ có mười hai ngày không đến Tiểu Quỳnh phong!

Hừ, tất cả đều là luyện khí sĩ nữ, Chân Tiên cảnh giỏi lắm chắc?

Không đúng, Chân Tiên cảnh có thể phát dục đến loại quy mô này, cũng có hơi bất thường…

Cúi đầu nhìn ngực của bản thân, Lam Linh Nga nhất thời lã chã chực khóc.

‘Sư huynh nhất định thích to…’

“Cho hỏi?”

Phía sau đột nhiên truyền tới một tiếng chào hỏi, Lam Linh Nga vô thức nhảy dựng lên, váy tung bay lật tay ấn xuống cây ngân châm, cảnh giác nhìn đến nơi âm thanh truyền đến.

Sau đó, Lam Linh Nga hơi sửng sốt.

Người tới thân mặc một bộ váy dài hở một vai màu băng lam, lưng đeo một thanh kiếm lớn lưỡi rộng liền vỏ, mái tóc dài được buộc lên đơn giản nhẹ nhàng phiêu diêu, khuôn mặt tuyệt sắc nhưng lãnh lùng nhìn vô cùng quen mắt…

“Xin hỏi Trường Thọ sư huynh, ở nơi này phải không?

Sư huynh cùng với Hữu Cầm sư tỷ đẹp đến vô cùng này, cũng có vấn đề?

Trong nhà tranh của Lam Linh Nga, sư muội bản chính duy nhất của Lý Trường Thọ, đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn sau cái bàn thấp, nâng chén trà bốc hơi nóng trước mặt, đáy lòng suy nghĩ.

Nhìn bên trái, là băng sơn mỹ nhân mới tìm đến – Hữu Cầm Huyền Nhã, nàng đang giữ tư thế quỳ chân ngồi nhắm mắt dưỡng thần, yên lặng chờ đợi sư huynh hiện thân; nhìn bên phải, Tửu Cửu sư thúc đang nhoài người lên mặt bàn phát ra tiếng ngáy khe khẽ, một bộ dạng thiếu ngủ nghiêm trọng.

Bầu không khí, hơi có chút gượng gạo.

Bọn họ sao lại, đều đến tìm sư huynh nhà mình nhỉ…

Sư huynh chỉ là đi Bắc Câu Lô châu hái thuốc, mà đã bị hai vị nữ luyện khí sĩ đồng hành lúc ấy ‘nhìn chằm chằm’ rồi?

Nếu là đại hội lịch luyện một năm sau, sư huynh lại đi ra ngoài một chuyến, vậy ở nơi này, chẳng phải mình ngồi không sao?

Lam Linh Nga thở dài trong lòng, cũng nghĩ mãi mà không rõ sư huynh nhà mình có điểm nào hấp dẫn người, rõ ràng là tính cẩn thận dè dặt, tham sống sợ chết, làm sao có nữ tử nào ngoài mình vừa ý…

Càng huống hồ, vị bên trái này, còn là ngôi sao sáng chói nhất trong các đệ tử cùng thế hệ.

Nhưng mà, nếu nghĩ nghiêm túc thì…

‘Hữu Cầm sư tỷ thật là đẹp, khi nhập tọa cũng vẫn mê người, ta nếu là sư huynh cũng chắc chắc không ngăn cản nổi mị lực của nàng.

Ặc, cũng không đúng, sư huynh rất có thể chỉ đơn thuần thích lớn…’

Lam Linh Nga lại quay đầu nhìn phía bên phải, bởi vì tư thế của Tửu sư thúc là ghé vào trên mặt bàn, từ đó làm cho vốn liếng nơi nào đó càng rõ ràng hơn.

Sau đó, Linh Nga vừa ngẩng đầu đã liền thấy gương đồng sau cửa, nhịn không được một tay ôm trán.

Mình ngày sau, vẫn có cơ hội tiếp tục phát dục mà;

Có lẽ.

Bỏ chuyện sư huynh không nói, với tư cách là chủ nhân của ngôi nhà tranh này, Lam Linh Nga cảm thấy bản thân không thể để bầu không khí gượng gạo nhưu vậy…

“Hữu Cầm sư tỷ,” Lam Linh Nga mặt nở nụ cười mỉm, nhỏ giọng hỏi, “Ngài sao lại có thời gian rảnh đến Tiểu Quỳnh phòng của chúng ta vậy?”

Hữu Cầm Huyền Nhã mở mắt, nhẹ giọng trả lời:

“Từ sau lần trước về trong núi, ta liền chịu phạt ở Phá Thiên phong đóng cửa hối lỗi, không thể tìm được cơ hội đến đáp tạ Trường Thọ sư huynh. Hôm nay vừa tỉnh lại từ trong nhập định, mới biết đã qua kỳ chịu phạt, được sư phụ cho phép, đến Tiểu Quỳnh phong chính thức nói lời cảm tạ với Trường Thọ sư huynh.”

Lam Linh Nga không nhịn được cúi đầu: “Sư huynh ta đã làm chuyện gì… đáng để sư tỷ ngài cảm ta sao?”

“Hắn đã cứu tính mạng của ta,” Hữu Cầm Huyền Nhã nhẹ nhàng nhấp miệng, nhẹ nhàng gật đầu, hai con ngươi sáng rõ như ngọc thạch xẹt qua quang mang, “Mà còn những 2 lần.”

Lam Linh Nga chớp chớp mắt…

Cái biểu cảm đó của Hữu Cầm Huyền Nhã, lúc mình đối diện gương đồng nghĩ đến sư huynh, cũng thường xuất hiện!

Một Tửu sư thúc đã khiến mình thấy áp lực to lớn, đột nhiên lại từ trên trời giáng xuống một Hữu Cầm Huyền Nhã!

Lam Linh Nga không kìm được, nâng tay đỡ trán, tâm hồn thiếu nữ chốc thì phẫn nộ la hét, chốc lại réo rắt ai oán, cả người trở nên xấu đi.

Quả nhiên nếu vẫn không lựa thủ đoạn nhanh chóng bắt sư huynh lại để tránh đêm dài lắm mộng thì…

“Hử? Tiểu Nhã ngươi sao cũng ở đây?”

Tửu Cựu bỗng mơ mơ màng màng hỏi một câu, dụi mắt ngồi dậy;

Hữu Cầm Huyền Nhã cung kính lặp lại lời nói vừa rồi của mình, đứng dậy làm lễ với Tửu Cửu, sau khi được Tửu Cửu cho phép thì lần nữa nhập tọa.

Mà sau, Tửu Cửu lại nhìn Lam Linh Nga, bưng miệng ngáp một cái, hỏi: “Đại trận đằng sau mở ra ư?”

Lam Linh Nga vội đáp: “Không có đâu Tửu sư thúc, sư huynh hình như là đang luyện đan hoặc tu hành, mới vừa rồi ta dùng truyền tin phù gọi hắn cũng chưa có hồi âm.”

“Được rồi, rõ ràng là thời gian luyện đan đã được định đoạt… Có thể là có cảm ngộ gì đó.”

Tửu Cửu nhìn Lam Linh Nga, lại nhìn Hữu Cầm Huyền Nhã, hình như chợt nhớ ra điều gì, cười nói:

“Vừa hay Tiểu Nhã cũng ở đây, Linh Nga, chúng ta chơi cái đó đi!”

Lam Linh Nga nhỏ giọng hỏi: “Sư thúc muốn nói cái nào?”

Hai mắt Tửu Cửu càng tỏa sáng hơn, “Cái mà tháng trước chúng ta chơi cùng với sư huynh của ngươi! Không phải là nói, đó là hạng mục giữ lại của Tiểu Quỳnh phong các ngươi sao?”

“Cái này, tất nhiên có thể, sư thúc ngài đợi chút,” Tay Lam Linh Nga ấn nhẹ, đẩy cái bàn thấp trước mặt đến cửa ra vào, giữa 3 người nhất thời xuất hiện một khoảng trống rộng;

Từ trong pháp khí trữ vật nàng lấy ra một mảnh da thú sạch sẽ, phủ trước mặt ba người, trên da thú vẽ một ‘đường mây’ dài dài, đường mây chia thành từng ô nhỏ, trên đường vẽ rất nhiều núi non sông lớn.

Lam Linh Nga hỏi: “Hữu Cầm sư tỷ muốn cùng chơi không?”

Bạn đang đọc Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng (Dịch Free) của Ngôn Quy Chính Truyện
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 357

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.