Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 3077 chữ

Chương 192:

"Sư huynh ngươi thời gian vừa rồi làm gì vậy? Ta tới phòng luyện đan cũng không tìm thấy hắn đâu."

"Thúc, ta cũng không biết, gần đây sư huynh luôn ở bãi đất trống sau núi, cứ mấy ngày lại chạy ra ngoài, hình như đang nghiên cứu phép thần thông gì đó."

"Ừm..."

Tửu Cửu chống nạnh ưỡn ngực, rơi vào trầm tư.

"Linh Nga, mặc dù gọi một chữ rất thân mật nhưng không gọi ta là Cửu được sao?

'Thúc' có hơi quá phận rồi, nhìn ta giống nam nhân bà như vậy à!"

Linh Nga cúi đầu nhìn mỗ tội ác nào đó của thế gian đang đứng bên cạnh, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói: "Sư thúc, ngài không uống rượu nữa sao?"

"Ha ha..." Tửu Cửu cười ngượng ngùng: "Gần đây định bế quan, lơ là hơi nhiều.

Đó không phải là vì nhìn thấy sư huynh của ngươi gần đây đang thiếu nhân thủ hay sao...

Sư huynh ngươi có thiếu không?"

"Sư thúc, trước đây ngài đã giúp đỉnh Tiểu Ngọc rất nhiều rồi." Linh Nga che miệng cười khẽ, lấy ra một túi bảo bối nhỏ: "Trước đó sư huynh đã dặn ta rồi, ta chuẩn bị cho sư thúc."

"Vậy sao bây giờ ngươi mới lấy ra!"

Tửu Cửu tỉnh táo tinh thân, tùy tay cầm cái túi kia, ghé mắt nhìn 'Hàng tích trữ' bên trong, không nhịn được cười lớn.

Biến đổi tâm tính, tìm ngươi vay tiền xong tâm tính thay đổi một cách kỳ diệu,

"Có rượu sao lại không có thức ăn được? Đi, đi xem thử con linh thú đang bị bệnh kia!"

"Hôm qua Linh Lỵ còn nói có mấy con chim Quán Quán có thể ăn được rồi, hôm nay chúng ta nướng hai con trước đi, còn phải để trưởng lão Bách Phàm điện đưa qua nữa."

"Vậy còn chờ gì nữa, đi thôi."

Một lúc sau...

"Ha, con này không tồi, lưới trời tuy thưa, mập mà không ngán, chính là nó!"

Vì vậy, trên đỉnh Tiểu Ngọc khói bay đầy trời, kèm theo đó là hương thơm mê người.

Cân nhắc tới những ưu tư của đám linh thú, Hùng Linh Lỵ, Linh Nga và Tửu Cửu đặc biệt đi vào sâu trong rừng mới nhắc nồi sắt và vỉ nướng.

Ầm ĩ một trận, cơm nước no nê.

Ba người cùng thu dọn "dụng cụ làm bếp', Hùng Linh Lỵ nâng cái chùy nhỏ của mình đi làm nhiệm vụ hàng ngày- tuần tra trong núi.

Tửu Cửu mỉm cười, nói: "Linh Lỵ, nơi này ở bên trong sơn môn rồi, hơn nữa bên ngoài cũng có đại trận hộ sơn, không có ai lén lút tới đỉnh núi đâu."

"Không được!'

Hùng Linh Lỵ nghiêm túc trả lời:

"Trên núi có rất nhiều linh thú và linh thảo, nếu không trông nom, nhỡ có người trộm mất thì sao!

Biểu huynh để ta làm chuyện này cũng không phải chuyện khó khăn gì, huynh ấy dạy ta tu hành, cho ta ăn nhiều đồ ăn ngon, ta không dám lười biếng.

Hơn nữa, không tính những thứ đó, những chuyện biểu huynh đã nói ta sẽ hoàn thành hết!"

Linh Nga ôn nhu cười, nói: "Làm phiền sư thúc rồi."

"Hì hì, nếu các ngươi thiếu người đánh nhau thì cứ tới tìm ta.:

Hùng Linh Lỵ đỏ mặt, vung tay, gánh đại chùy do tiên nhân Vân Trung Tử tự tay luyện chế đi vào trong núi.

Đi xa hơn một chút, trong miệng nàng vẫn không ngừng ngâm nga hát:

"Biểu huynh kêu ta đi tuần núi, tuần bên trái, tuần bên phải.

Nếu như ai dám trộm trứng chim, ta một quyền đánh nát hắn."

Trong rừng vang lên tiếng chim hót và tiếng linh thú gầm thét.

Linh Nga khen ngợi: "Hùng sư thúc thật nghe lời sư huynh."

"Ừm." Tửu Cửu lau miệng, nụ cười trên mặt có phần áy náy.

Cũng coi như nàng có chút lương tâm, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cũng không thể ăn chùa mãi được, chúng ta đi xem sư huynh ngươi đang làm gì đi."

Linh Nga vội nói: "Không có chuyện gì đâu sư thúc, sư huynh không thích bị quấy rầy."

"Vậy làm sao mới là quấy rầy?" Tửu Cửu hừ một tiếng, nói: "Bây giờ tu vi của bổn sư thúc đã ở Chân Tiên cảnh hậu kì, sắp đạt tới cảnh giới thiên tiên.

Đường đường là Thiên tiên trong sơn môn, muốn giúp các ngươi chút chuyện cũng không được à!"

Linh Nga nháy mắt mấy cái, định tiếp tục khuyên nhủ thì nghe thấy giọng sư huynh truyền vào tai.

"Vậy..." Linh Nga mỉm cười, nói: "Chúng ta cùng tới sau núi, sư huynh bên kia cũng đang thiếu nhân thủ."

Lúc này Tửu Cửu mới hài lòng, cưỡi mây mang theo Linh Nga tới sau núi, chẳng biết ở đó đã xây nên đại trận ngăn cách từ lúc nào.

Vào trong trận, Tửu Cửu và Linh Nga chỉ thấy trúc gian hình tròn vây quanh mấy chục cục đá.

Quanh trúc gian là những loại tiên thảo đang sinh trưởng, những tiên thảo kia hình như cùng chủng loại, cẩn thận phân biệt lại thấy có điểm khác nhau rất nhỏ.

"Tụ Linh trận?"

Cặp mắt to tròn của Tửu Cửu trừng lên, những tiên cỏ bên dưới không ngừng vận chuyển linh quang.

Mặc dù nàng không thông trận pháp nhưng cũng nhận biết được đại trận này.

Bằng kinh nghiệm nhiều năm của nàng, dĩ nhiên có thể nhìn ra được, những linh dược trồng ở đây không phải loại trân quý gì, chỉ là một số linh thảo, tiên thảo thông thường.

Nhưng dưới mặt đất lại là một tụ linh trận lớn, đón lấy thanh khí của ngày, hội tụ hết linh khí của đất trời, dùng để nuôi dưỡng những cây "cỏ dại" này.

"Đang làm cái gì vậy?"

"Bên đó có bảng..."

Câu đầu tiên Linh Nga nói khi tới đây, tiên quần phiêu động, rơi vào ranh giới của tụ linh trận, xuống trước tấm bảng gỗ.

[Đất trồng tiên độc trên đỉnh Tiểu Ngọc (Bách Phàm điện đã kiểm chứng)]

Đúng lúc này, Lý Trường Thọ kéo ống tay áo đi từ sau trúc gian ra, trường sam trên người dính đầy bùn đất, nhưng khóe miệng không giấu nổi nụ cười.

"Tới đây đi, cho các ngươi xem chút thứ tốt."

Linh Nga và Tửu Cửu không rõ ràng, tràn đầy tò mò đi tới....

....

Ngồi cắt giấy đạo nhân lấy kinh nghiệm, cùng với phép thần thông mà đại pháp sư ban tặng, lần này, kế hoạch sửa tạo lại phép Rải đậu thành binh đã thành công.

Lý Trường Thọ vừa mới bắt đầu làm Rải đậu thành binh trở thành binh vệ, yêu cầu ban đầu cũng không cao, chỉ muốn bọn họ có đủ chiến lực Nguyên Tiên là được.

Nhưng Lý Trường Thọ không nghĩ tới, trong quá trình sửa tạo, linh cảm không ngừng hiện lên trong đầu...

Mới chỉ qua một tháng, thông qua bồi dưỡng "đậu thần nguyên sinh", lai giống, thúc giục sinh trưởng, khẩu quyết làm phép và thử nhiệm, cùng với phương pháp ngoại hóa cao thâm...

Hắn đã tạo ra tam đại đậu binh chủng, mười hai tiểu đậu binh chủng!

Trước mắt, những phẩm loại này đã mãn hạn dùng, phương hướng nghiên cứu tiếp theo chính là tăng lên thực lực thân thể của những đạo binh này.

Sau đó, chính là suy diễn một chút chiến trận ngàn người, vạn người chiến pháp để đậu binh có thể phát huy được hết sức chiến đấu thực sự.

Muốn bước từng bước trên đường lớn, một chút khó khăn cũng không phải không chịu được...

Lần này để Linh Nga và Tửu Cửu sư thúc tới là muốn nghiệm chứng một thút thành quả, thuận tiện nghiên cứu một chút xem nên phổ biến phép thần thông này trong Độ Tiên Môn như nào.

Dĩ nhiên, dạy cũng là dạy phép thần thông ban đâu, phép sửa tạo lại không thể tùy tiện dạy ra ngoài được...

Lý Trường Thọ dạy phép thần thông ban đầu cho Tửu Cửu sư thúc và Linh Nga, để các nàng cùng làm theo một lần--

Tiện tay vẩy ra mấy viên đậu, hóa thành ba tiên binh sĩ áo giáp, dáng vẻ giống binh lính bắn cung.

Đạo cảnh của Lý Trường Thọ thuộc về dạng làm ra đạo binh, thực lực của bọn họ miễn cưỡng có thể so với Phản Hư cảnh.

Sau đó, Lý Trường Thọ cho một chỉ thị đơn giản: "Cái cây kia."

Bọn họ mặt vô cảm giương cung tên, pháp lực ngưng tụ thành mũi tên, chuẩn xác bắc trúng thân cây cách đó trăng trượng, trên thân cây để lại ba lỗ thủng trong suốt.

Tửu Cửu thấp giọng khen ngợi: "Không tệ."

Linh Nga nhỏ giọng nói: "Sư huynh, cái này và cắt đạo nhân giấy khác chỗ nào sao?"

"Cắt đạo nhân giấy có thể trở thành người giấy, chỉ cần pháp lực không hao hết thì sẽ tồn tại mãi mãi." Lý Trường Thọ ôn tồn giảng giải: "Còn Rải đậu thành binh làm ra đạo binh, chỉ có thể tồn tại mấy giờ."

Nói xong, Lý Trường Thọ hơi dao động tay, ba đạo binh hóa thành cát chảy, chạm rãi tiêu tán.

Hắn tiếp tục giải thích với sư thúc và sư muội:

"Cắt đạo nhân giấy tạo ra người giấy, cần người phải phân thần để khống chế, nếu không thì chỉ có thể làm chút chuyện lặt vặt như quét sân, đào đất.

Nhưng đạo binh được tạo ra từ đậu lại khác, chỉ cần ngươi ra chỉ thị chiến đấu cho chúng, chỉ cần là chỉ lệnh đơn giản thì bọn họ sẽ chiến đấu tới lúc tiêu tán."

Nói xong hơi ngừng một lát, Lý Trường Thọ nhìn Tửu Tửu sư thúc bên cạnh đang nóng lòng muốn thử, liền nói:

"Có muốn tạo thành một trò chơi hay không?"

Hai mắt Tửu Cửu sáng lên, vui vẻ nói: "Ngươi lại nghĩ ra trò gì hay trên đỉnh Tiểu Ngọc à?"

"Coi là thế đi." Lý Trường Thọ tiện tay lấy ra một bình sứ rỗng, bỏ vào đó mười tám viên đậu thần phẩm chất khác nhau.

Sau đó, Lý Trường Thọ bắt đầu lập ra quy tắc trò chơi:

"Kế hoạch này tạm gọi là... Đậu tiên nhân.

Đậu (dòu) trong hạt đậu (dòu zi), đồng âm với đấu (dòu) trong đấu pháp (dòu fǎ)

Mỗi người tham gia sẽ lấy một hạt đậu bất kì, lấy pháp lực của người có tu vi thấp nhất làm tiêu chuẩn, dùng phép thần thông rải đậu thành binh tiến hành thúc giục, sau đó để bọn họ đấu pháp tranh giành cao thấp.

Thế nào?"

Tửu Cửu có hơi ghét bỏ nói: "Đây không phải là đấu tiên trùng hay sao, thật không có tâm ý gì cả."

"Sư thúc nhìn quá thiển cận rồi." Lý Trường Thọ lắc đầu, nói tiếp: "Tiên trùng không thể khống chế, nhưng đạo binh lại có thể thông qua tâm thần nắm trong lòng bàn tay, tương đương với thế thân lúc đấu pháp.

Chúng ta có thể dự tính trước, tỷ như hai con cá, một con đi đường sông, một con ngồi tháp đá, để luyện khí sĩ khống chế đạo binh không ngừng đối kháng.

Một người, hai người, nhiều người đều cho ra kết quả cùng lúc, trong này, có rất nhiều thủ đoạn bịp bợm."

Tửu Cửu nghiêng đầu suy nghĩ, hai mắt sáng lên.

Lý Trường Thọ híp mắt cười nhẹ.

Cái này thực chất là kế sách trong lòng hắn, mượn cách thức này đem phương thức rải đậu thành binh trở nên phổ bên trong Độ Tiên Môn.

Nếu gặp địch nhân tới cửa sẽ có thêm một chiến lực khá tốt bên trong...

Lý Trường Thọ truyền tin với Hùng Linh Lỵ, để nàng chạy tới, càng nhiều người càng náo nhiệt.

Sau đó, bốn người lựa chọn ngẫu nhiên một viên đậu, lấy pháp lực của Linh Nga làm chuẩn, đồng thời thi triển thuật pháp rải đậu thành binh...

Tuy thực lực của Hùng Linh Lỵ rất mạnh nhưng tu vi đạo cảnh lại thấp, không thể thi triển phép thần thông nay nên Lý Trường Thọ thay mặt nàng làm phép.

Lý Trường Thọ tạo ra đậu binh của Hùng Linh Lỵ trước.

Chỉ nghe thấy "bùm" một tiếng, trước mặt Hùng Linh Lỵ nhiều thêm một vị băng lam đội nón rộng vành, áo giáp trắng mang theo kiếm trên người.

Trên vành nón của cung binh còn ghi bốn chữ to-- Kiếm binh băng hàn.

"Chao ôi, có thể thật này!"

Hùng Linh Lỵ khen ngợi, vây xung quanh kiếm binh.

"Để ta tới tiếp cho." Linh Nga cười nói, bắt chước ném đậu ra ngoài, sau đó dùng phương thức mà sư huynh đã chỉ, nhanh chóng là dấu tay.

Bùm!

Sau màn khói xanh, trước mặt Linh Nga cũng nhiều thêm một đậu binh, trên người tên này mặc đấu bồng màu đen, trên đầu trùm cái khăn đen nốt, trong tay xách hai cây loan đao.

Giống như đậu binh đầu tiên, trên vành nón cũng viết bốn chữ to-- Loan nguyệt kiếm binh

"Tới tiểu Trường Thọ." Tửu Cửu nâng quai hàm lên với Lý Trường Thọ, nói: "Ta sẽ làm sau cùng."

Lý Trường Thọ mỉm cười gật đầu, tùy tiện ném viên đậu xuống đất, sau đó làm mấy pháp quyết, trước mặt xuất hiện thêm một thân hình khôi ngô, trong tay xách hai cái chùy.

Trên vành nón lá viết bốn chữ ngang ngược-- Phách hùng chùy binh.

Hai mắt Hùng Linh Lỵ sáng lên, nhỏ giọng nói: "Biểu huynh, ta thích cái này!"

Lý Trường Thọ cười nói: "Không thể đổi được, tuy giải thưởng trò chơi lần này nhỏ nhưng cũng phải chơi cho công bằng."

"Được!" Hùng Linh Lỵ lập tức gật đầu đồng ý, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy nghiêm túc.

Vì vậy, ánh mắt ba người tập trung trên người Tửu Cửu.

Tửu Cửu cười khẽ, quanh thân như có cảm giác vân đạm phong khinh, nàng cầm hạt đậu lên bóp nhẹ, khẽ quát một tiếng:

"Biến!"

Đầu ngón tay Tửu Cửu xuất hiện một luồng tiên lực, pháp thuật ngang hàng với lúc Linh Nga làm phép, dùng tiên lực bao lấy viên đậu, ném tới trước người, hai tay nhanh chóng làm ra pháp quyết.

Người nhẹ nhàng đung đưa, áo gai tay ngắn cũng lay động không ngừng.

"Rải đậu thành binh!"

Bùm!

Đậu thần nổ nát vụn, một làn khói xanh bay ra, nhanh chóng ngưng tụ thành, ngưng tụ thành... thành....

"Gì?"

Tửu Cửu cúi đầu, ngồi chồm hổm xuống, nhìn chằm chằm binh sĩ kì quái cao một thước trước mặt.

Trên bề mặt có một cái miệng dài nửa thước, một cái đầu tròn trịa màu xanh lá cây, hai tiểu cầu bé bé giống con ngươi, phía dưới là một chùm rễ cây, dưới chùm rễ cây là hai cai răng dài cân đối, phía dưới có hai sợi, hình như là hai chân.

Một lá bài trúc rơi xuống chân Tửu Cửu, phía trên viết bốn chữ to...

Oản đậu xạ thủ.

"Cái gì?!"

Trán Tửu Cửu đầy hắc tuyến, khóe miệng không nhịn được co quắp.

Thổi phù một tiếng, Linh Nga không nhịn được bật cười, vội vàng nghiêng đầu che miệng.

"Khụ." Lý Trường Thọ nghiêm mặt nói: "Không nghĩ tới, đạo binh quý nhất sư thúc đã rút được rồi, ván này sư thúc thắng."

"Không được! Ta muốn đổi cái khác!"

Tửu Cửu tức điên, giậm chân tại chỗ, núi non điêu đứng, cực kì nguy nga.

Nhưng Lý Trường Thọ chỉ bình tĩnh cười một tiếng, để Tửu Cửu đọc một pháp quyết khác.

Chỉ nghe thấy:

"Phi!"

Oản đậu xạ thủ phun ra một hạt châu nhỏ bằng quả đấm, hạt châu này lưu chuyển thành hỏa ngũ hành, khí tức kim khí, tức tốc bay ra trăm trượng, sau đó thấy chỗ kia nổ tung, bụi mù đầy trời!

Sau khi bụi mù tản ra, để lại một hố to có đường kính mười trượng!

Cái này vẫn chỉ là thúc giục đậu binh phỏng theo pháp lực của Linh Nga!

Linh Nga và Tửu Cửu sư thúc nhìn nhau, cả hai đều rung động với tình cảnh này.

Bình thường hai người hai hồ nháo nhưng cũng không phải người ngu dốt, hiện tại cả hai đã cảm nhận được sự lợi hại của phép thần thông Rải đậu thành binh, cũng như với thần uy của "Oản đậu xạ thủ"...

Có chút khắc chế ở chỗ, oản đậu xạ thủ này di chuyển chậm chạp, chỉ có thể là "pháo đài" cố định.

Mà đây, cũng chỉ là một bước tiến nhỏ trên con đường sửa tạo phép thần thông của Lý Trường Thọ...

Tửu Cửu đột nhiên hô lên: "Đấu pháp bắt đầu!"

Ba người bị bất ngờ không kịp đề phòng, oản đậu xạ thủ đầu tiên "phi phi phi" liên hoàn, khiến những đạo binh còn lại chạy trốn chật vật.

Trên đỉnh Tiểu Ngọc vang lên tiếng cười ngông cuồng của Tửu Cửu.

Tiếng cười bị những thứ đi ngang qua Độ Tiên Môn mang đi, bay tới vùng Đông Hải...

"Điện hạ, những thứ này đã đủ chưa?"

Trong Đông Hải Long cung, có hai cỗ xe Giao Long lớn đã chất đầy rương bảo vật, có một con rùa tiên nhân đang xoa mồ hôi trên trán, hỏi Ngao Ất đang mặc thanh bào.

Ngao Ất hơi suy nghĩ một chút...

"Lấy thêm một xe đi, chủ yếu là bảo tài trận pháp."

"Cái này... lão thần tuân lệnh."

"Tư Tư về tộc của nàng ấy lấy bảo vật tặng Trường Thọ huynh, cũng không biết bây giờ nàng đã về tới chưa."

Ngao Ất lẩm bẩm một tiếng, mới tách nhau ra mấy tiếng đã có chút nhớ mong.

Bạn đang đọc Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng (Dịch Free) của Ngôn Quy Chính Truyện
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 154

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.