Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Các sư phụ đến giúp

Phiên bản Dịch · 1581 chữ

Chương 28: Các sư phụ đến giúp

Ôm nửa khuôn mặt sưng lên, thấp đạo nhân này phàn nàn nói:

"Chỉ đùa một chút làm làm dịu bầu không khí thôi mà, Tiểu Cửu sao muội thô lỗ như thế! Dù sao thì bản sư huynh cũng là người là tay phân tay nước tiểu nuôi muội lớn khôn đó!

Khụ, nói chính sự."

Thấp đạo nhân này có danh hiệu là Tửu Ô, lúc nhỏ khi Tửu Cửu nhập môn thì Vong Tình thượng nhân đã bắt đầu bế quan một thời gian dài, đúng là Tửu Ô đã chăm sóc nuôi lớn nàng.

Cho dù quan hệ giữa hai người bọn họ là sư huynh muội, nhưng tình cảm lại giống như cha con, ngày bình thường cũng có thói quen đùa giỡn.

Thấy Tửu Cửu lại sắp nổi giận, con ngươi Tửu Ô xoay tròn, vội vàng nói sang chuyện chính sự, chỉ vào mấy người ở phía sau liên hoàn đặt câu hỏi:

"Sư phụ của bọn họ cũng tới, ai mất tích vậy? Mất tích ở đâu? Các ngươi bị nhốt ở đây bao lâu rồi?"

Sắc mặt Tửu Cửu lập tức ảm đạm xuống, cúi đầu chào mấy người cúi đầu vái chào mấy người ở phía sau, trong lúc nhất thời, không biết nên nói như thế nào.

Lưu Nhạn Nhi và Vương Kỳ lộ ra vẻ mặt vui mừng, từ phía sau đi đến, bước lên phía trước hành lễ, trong miệng gọi hai tiếng sư phụ.

Mấy đạo trưởng đứng phía sau Tửu Ô, có Phá Thiên phong Khương Kinh San —— tu vi Chân Tiên, sư phụ của Hữu Cầm Huyền Nhã, người đang nắm giữ chức Chưởng môn đương đại của Độ Tiên môn.

Phá Thiên phong Lâm Thích —— tu vi Chân Tiên, sư phụ của Nguyên Thanh.

Còn có hai vị Tiên nhân Đô Lâm phong và Tiểu Linh phong cùng thế hệ với Tửu Cửu, bây giờ bọn họ đã tìm được ái đồ của từng người, cho nên cũng không nói nhiều.

Ánh mắt Tửu Cửu rơi vào người lão đạo có mái tóc đứng phía sau cùng, Tiểu Quỳnh phong Tề Nguyên, sư phụ của Lý Trường Thọ.

Bây giờ nhìn vẻ ngoài của lão đạo này rất tiều tụy, trong lúc nhất thời Tửu Cửu càng không dám nhìn thẳng ông ấy...

Nàng cúi đầu thở dài, đáy lòng biết rõ, đệ tử Lý Trường Thọ này quan trọng như thế nào đối với lão đạo này, ký thác bao nhiêu nỗi kỳ vọng và tự hào của lão đạo này.

Tửu Cửu thấp giọng nói: "Tề Nguyên sư huynh, lần trước lúc muội gặp Trường Thọ, hắn đi về phía bắc.

Nguyên Thanh và Huyền Nhã đi hướng tây bắc, đi theo còn có một tướng quân nhà Huyền Nhã, tên là Vũ Văn Lăng.

Nếu muội đoán không lầm, mục đích lần này của tên đó là nhằm vào Huyền Nhã."

"Haizz…" Tề Nguyên lão đạo cười khổ, chắp tay với Tửu Cửu, lại cúi người rất sau nói: "Sống chết có số, đi ra ngoài rèn luyện vốn là như thế.

Các vị, ta chưa thành tiên, ở Bắc châu khó có thi triển, vẫn mong... Vẫn mong các vị giúp ta tìm kiếm tung tích của đồ nhi ta.

Nhất mạch Tiểu Quỳnh phong sẽ vô cùng cảm kích!"

Một bên Tửu Ô vội nói:

"Người một nhà không nên nói hai nhà, Tề Nguyên sư đệ yên tâm, bây giờ chúng ta sẽ chia binh ra hai đường; ta, Tửu Cửu và đệ cùng nhau đi tìm hướng bắc.

Sư muội đừng lo lắng, cứ giữ vững tinh thần! Muốn chịu phạt cũng phải đợi đến khi tìm được bọn họ rồi nói!

Hai tên Nguyên Tiên là canh giữ bên ngoài đại trận, lúc ta phát hiện bọn họ, bọn họ đang không ngừng tu bổ trận pháp, hiển nhiên là một trong thủ phạm đã tính toán các ngươi, hai chúng ta có thể bắt từng người để tra khảo, nhất định có thể hỏi ra được điều gì đó!

Đi, lên đường trước!"

Khương Kinh San và Lâm Thích cùng nhau đồng thanh, có thể nhìn ra bọn họ đều vô cùng sốt ruột.

Thấp đạo nhân Tửu Ô này vung tay áo lên, hai tên Nguyên Tiên đã hôn mê bất tỉnh ở phía xa xa kia lập tức bị hắn nhấc lên, tiện tay ném Lâm Thích một người.

Bọn họ vẫn chưa nói gì, lúc này đi tìm đệ tử, nghĩ cách cứu viện đệ tử mới là chính sự.

Định xong tần suất truyền tin lẫn nhau và điều tra phạm vi từng người, mấy người bọn họ chia ra làm ba đường ——

Sư phụ Vương Kỳ dẫn Vương Kỳ và Lưu Nhạn Nhi đi tới thôn trấn ở bên ngoài để thăm dò tin tức.

Sư phụ Lưu Nhạn Nhi thì cùng đi với Khương Kinh San, Lâm Thích, đi về phía tây bắc tìm kiếm.

Tửu Ô dẫn Tề Nguyên, Tửu Cửu, đi về phía chính bắc để tìm kiếm.

Hùng hùng hổ hổ, vội vội vàng vàng, mấy vị này đều Tiên nhân đến từ Độ Tiên môn, tiếp tục hành trình tìm kiếm.

Mà cùng lúc đó, một vị nào đó không muốn bại lộ tính danh tịnh tử, đang trốn trong một nham động vừa mới mở ra không lâu ở bên ngoài ngàn dặm phương bắc.

Nhóm một đống lửa, cầm một quyển sách, yên tĩnh ngồi đợi những cường viện tới cứu.

Hắn không những không hoảng hốt, thậm chí còn có chút... hài lòng nho nhỏ.

Hữu Cầm Huyền Nhã thì ngồi xếp bằng ở một nơi tốt nhất trong hang động, nàng nhắm mắt điều tức, cách một khoảng thời gian nàng sẽ mở mắt ra nhìn thân ảnh ở trước cửa động một chút.

Mỗi lần nàng muốn tìm hiểu câu chuyện, nhưng luôn cảm giác được, bây giờ Lý Trường Thọ không muốn trò chuyện với người khác.

Sau khi Nguyên Thanh tự sát, nàng ngủ mê ba ngày, nửa ngày trước vừa mới tỉnh ngủ, vết thương trên người đã không còn trở ngại, chỉ có điều... Da đầu có đau một chút.

"Trường Thọ sư huynh, chúng ta cứ đợi ở đây sao?"

"Ừ." Lý Trường Thọ thuận miệng đáp, "Trong phạm vi ba trăm dặm, ta đã để lại nhiều ký hiệu bí ẩn chỉ có ở trong Độ Tiên môn chúng ta, ở bên ngoài hang động này cũng đã bố trí trận pháp giấu tung tích, tạm thời nơi này được xem là an toàn.

Nếu theo như lời ngươi nói, trong đám người của Nguyên Thanh vẫn còn có những đồng mưu khác, chúng ta đi về phía nam rất dễ dàng rơi vào tay bọn họ.

Tính toán thời gian, bất luận là Tửu Cửu sư thúc có thoát khỏi vòng vây hay không, Tiên nhân nội môn đến đây viện hộ chúng ta cũng đã tiến vào Bắc Câu lô châu."

Lý Trường Thọ ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Hữu Cầm Huyền Nhã một chút, "Nếu ngươi vẫn chưa yên tâm, chúng ta cũng có thể đi dạo trong vòng ba vạn dặm, chỉ có điều nếu đụng phải đối phương sẽ rời vào nguy hiểm."

"Ta... yên tâm..."

Hữu Cầm Huyền Nhã nhẹ giọng nói, ngẩng đầu nhìn Lý Trường Thọ, đúng lúc ánh mắt hai người đối mặt nhau trong nháy mắt.

Nàng không biết là như thế nào, ngày bình thường luôn cảm thấy chính mình quang minh lỗi lạc, không từng làm chuyện gì thẹn với lương tâm, lúc này lại vô thức cúi đầu di chuyển ánh mắt.

Đáy lòng hơi trống rỗng, giống như có một vuốt mèo nho nhỏ đang cào nhẹ vào đó.

Hơi bất an, một chút sự không chắc chắn.

Có lẽ là vì mình được vị sư huynh này cứu được hai lần.

Hữu Cầm Huyền Nhã nghĩ như vậy, mình phải nghĩ cách báo đáp huynh ấy mới được, mặc dù lúc này chính mình vẫn đang hưởng thụ sự che chở của Trường Thọ sư huynh...

"Sư huynh, có việc gì ta có thể làm không?" Nàng nhỏ giọng hỏi.

Lý Trường Thọ thuận miệng nói: "Ừm, đừng tùy tiện phóng linh thức của mình ra."

"Được." Hữu Cầm Huyền Nhã có chút nghiêm túc đáp ứng, đáy lòng cảm thấy hơi mất mát.

Chính mình đã trở nên vướng víu rồi.

Bụp!

Đống lửa phát ra một tiếng vang nhỏ, thế lửa đã nhỏ hơn một chút.

Lý Trường Thọ lấy ra một cây khô màu xám trong tay áo, đặt ở trong đống lửa, làm thế lửa bành trướng ra.

Lúc này Hữu Cầm Huyền Nhã mới phát hiện, ngọn lửa này có chút kì lạ, không nói nó không hề có chút khói, mà còn tản ra một mùi thơm ngát nhàn nhạt.

"Sư huynh, ngọn lửa này có thuyết pháp gì vậy?"

Lý Trường Thọ liếc mắt nhìn đống lửa, lạnh nhạt nói:

"Đây là một loại gỗ không tính quý giá, lấy từ cây hàn tùng ở Bắc Nguyên, sinh trưởng ở phía nam Bắc Gải.

Loại gỗ thông không phải là linh căn gì, thời thượng cổ cũng chỉ là một loại gỗ thông bình thường, với đặc tính chỉ là chịu rét.

Bạn đang đọc Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng (Dịch Free) của Ngôn Quy Chính Truyện
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 392

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.