Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lý Trường Thọ không nắm chắc nhiều (2)

Phiên bản Dịch · 1403 chữ

Chương 197: Lý Trường Thọ không nắm chắc nhiều (2)

Linh Nga nhỏ giọng hỏi: "Sư huynh, có phải huynh... vẫn chưa làm chuyện này?"

Lý Trường Thọ gật đầu nói: "Không sai, ta đang chuẩn bị muốn làm."

"Khụ, ngươi!"

Tề Nguyên lão đạo trực tiếp tức giận, giơ phất trần muốn đánh, "Ngươi vẫn chưa làm! Vậy mà ở đây giả mù cái gì!"

Thân hình Lý Trường Thọ lóe về phía sau, lộ ra một chút mỉm cười.

"Lý do ổn thỏa, trước khi đệ tử đi làm việc này, phải tới nói trước cho sư phụ và sư muội một tiếng.

Nếu sau này thật sự xảy ra chuyện, các ngươi không cần quản ta, sư phụ người cứ trực tiếp trục xuất đệ tử khỏi môn hạ, cắt đứt quan hệ với đệ tử là được.

Sư phụ, đệ tử xem như người đã đáp ứng rồi, bây giờ trở về trước, tiếp theo sẽ không bị phân tâm nữa."

Nói xong, Lý Trường Thọ quay người muốn bay trở về phòng đan, Tề Nguyên lão đạo muốn nói lại thôi, Linh Nga lại bận bịu đuổi theo ra nhà cỏ.

"Sư huynh! Lần này huynh không nắm chắc sao!"

Lý Trường Thọ không quay đầu lại, truyền thanh nói một câu: "Không chắc."

Linh Nga vội hỏi: "Cụ thể là bao nhiêu

"Đại khái, tám phần rưỡi đi."

Lý Trường Thọ chậm rãi thở dài, thân hình đã biến mất trong rừng.

Linh Nga cũng nhíu đôi mi thanh tú, nắm chắc tám phần rưỡi, quả thực không tính là lớn

"Hả?"

Linh Nga khẽ chớp mắt.

Cảm thấy suy nghĩ của mình hình như xuất hiện vấn đề ở chỗ nào đó, nhưng trong lúc nhất thời không tìm ra chỗ nào bị bệnh táo bón.

...

Thân hình trở lại đan phòng, Lý Trường Thọ mở mê trận, khốn trận, trận che lấp, cảnh bảo trận ở khắp nơi, treo Trắc Cảm thạch lên.

Lò đan đã được mồi lửa, để người giấy trông chừng lò đan, đáy lòng hiện lên tình hình An Thủy thành.

Người bên kia, long chi chiến đã thủ thế chờ đợi.

Vào lúc này, Ngao Ất đã hoàn toàn nhận ra tượng thần Hải thần, vẻ mặt có chút do dự, ánh mắt lại tràn đầy vẻ không dám tin.

Thi triển yên độn, Lý Trường Thọ chui xuống dưới đất, đi qua con đường đá lớn, đẩy cánh cửa gỗ ra, ngồi xuống chiếc ghế bành sau bàn đọc sách trong mật thất dưới đất của mình.

Tới đi.

Quyết một trận thắng thua!

Trong nháy mắt, Lý Trường Thọ hạ quyết tâm, suy nghĩ đột nhiên thông suốt, toàn tâm phân tích bước kế tiếp có thể xuất hiện các loại tình huống.

Nguy cơ lúc này của mình chính là thân phận Hải thần Nam Hải sắp bị bại lộ.

Ngao Ất không có cách nào trực tiếp giết chết, giết sẽ dẫn đến sự trả thù điên cuồng của Long tộc...

Ngoại trừ cái đó ra, thần sứ của Nam Hải thần giáo là Vu nhân, cao thủ Tây Phương giáo đã muốn đối phó với Nam Hải thần giáo...

Trước mặt Lý Trường Thọ giống như xuất hiện từng đầu dây thừng đang lắc lư, những dây thừng này chỉ có một đầu là an toàn, cầm nó lên có thể leo lên trên tiếp tục con đường trường sinh.

Một dây thừng khác, dùng sức kéo một cái đã kéo xuống đao kiếm kịch độc...

Từng đầu dây thừng lung la lung lay, đáy lòng Lý Trường Thọ lại một mảnh an bình, lúc này khóe miệng đã lộ ra một chút mỉm cười

Giống như hắn đã cầm một dây trong đó...

"Nếu trước đây đã không suy nghĩ được, vậy đẩy ngã đi, thay đổi suy nghĩ."

Đáy lòng Lý Trường Thọ chủ động cảm ứng, lần theo hương hỏa, rất nhanh đã phóng một tia tinh thần xuống một nơi yên ổn ở ngoài thành Nam Hải, vào lúc này đang hội tụ một số lượng hương hỏa công đức trên tượng thần.

Cùng lúc đó, bên ngoài An Thủy thành.

Ngao Ất vẫn luôn nhìn về khuôn mặt của tượng thần, ban nãy hắn đã nhận ra là “Trường Thọ huynh” của mình, sau khi đáy lòng chấn kinh thì bắt đầu hỗn loạn

Tại sao Trường Thọ huynh lại trở thành Hải thần ở Nam Hải chứ?

Đây là... tính toán của Nhân giáo sao?

Nhưng vì sao lại là Trường Thọ huynh, một đệ tử vẫn chưa thành tiên chứ?

Mặc dù nói Trường Thọ huynh hết sức ưu tú, dịu dàng nho nhã, nhưng tóm lại...

Đột nhiên, Ngao Ất lại ngẩn ra.

Ngao Ất cảm thấy, hình như trong tượng thần đã sống lại, có một tia linh tính.

Bên dưới, những tráng hán Hùng trại kia đã thương lượng ổn thỏa rồi, từng người đang trợn mắt nhìn người trên mây, quyết tâm bảo vệ vinh dự của Hải thần.

Mà lúc này, Ngao Mưu cũng nỗi lên nhẫn tâm, lập tức muốn để tiên giao binh xuống giết, phải giáo huấn thật tốt những Nam Hải thần giáo này.

Nhưng biến cố đột ngột phát sinh!

Mặt đất truyền đến tiếng chấn động, tượng đá cao hai trượng tượng kia đang lung lay, sau đó chậm rãi bay lên không, trên đó tiên quang lượn lờ, trên trán tượng thần quang mang lấp lóe

Trong tượng thần, cũng truyền ra tiếng tụng kinh loáng thoáng...

—— Những dị tượng này đương nhiên là giấy đạo nhân ở dưới nền đất giấy đang giở trò.

Chỉ một thoáng, nhóm người Long cung ở phía trên đưa mắt nhìn nhau.

Khắp núi đồi, phàm nhân giáo chúng cùng nhau lễ bái, có bà lão đã tới tám mươi tuổi, xuống tới thiếu nữ mười mấy tuổi đều lộ ra vẻ mặt vô cùng kích động.

Mà Ngao Ất vừa muốn mở miệng, một tia dẫn âm đã giành trước truyền vào tai hắn...

"Ất huynh, ngươi hiểu bao nhiêu về khốn cảnh Long tộc hiện nay?"

Ngao Ất lập tức giật mình đứng trên mây.

Trường Thọ huynh?

Ngao Ất lập tức nhìn bốn phía, nhưng lại không hề tìm được thân ảnh Lý Trường Thọ.

Hắn nhìn về bức tượng đá trước mặt, sự chấn kinh trong lòng càng thêm đậm.

Có phải, Trường Thọ huynh còn chưa có thành tiên, mà đã bắt đầu đi theo con đường hương hỏa thành thần, truyền âm từ tượng thần đến mình?!

Dường như nhìn thấu được ý nghĩ của Ngao Ất, trong truyền âm của Lý Trường Thọ vang lên thêm tiếng cười khẽ…

"Ất huynh, tạm thời đừng lên tiếng, việc này nhân quả phức tạp, chút thì giờ nhất thời khó mà giải thích rõ ràng.

Lúc này ta ở chỗ này, tượng thần hiển linh bay trên không trung, cũng chỉ là chút trò xiếc thôi.

Lần trước ngươi ta trò chuyện với nhau, ta biết được Ất huynh vô cùng sầu lo với khó khăn của Long tộc, nên gần đây cũng suy nghĩ một số đối sách thay Ất huynh.

Nếu Ất huynh tin ta, xin hãy bảo tiên giao binh (giao: thuồng luồng, giao long) Nam Hải Long cung tạm thời lui khỏi Nam Hải, Ất huynh ở đây chờ một lát.

Đợi ta hiển linh làm xong khánh điển này (lễ mừng), ta lại gặp nhau với Ất huynh, được chứ?"

Biểu cảm Ngao Ất có biến hóa nhẹ, bất động thanh sắc gật đầu.

Hắn vừa muốn ngự không rời đi, lại nghe Lý Trường Thọ truyền âm nói: "Có chuyện nữa còn xin Ất huynh tương trợ…"

Như vầy như vầy, như này như này.

Lý Trường Thọ truyền âm nói hai câu, Ngao Ất rất nhanh liền gật đầu.

Ngao Ất quát nhẹ một tiếng, không trung vang lên tiếng Long ngâm!

Chỉ một thoáng, hào quang trải rộng, mây mù tụ tập!

Ngao Ất hiện thân rồng dài trăm trượng của mình, chạm đầu rồng với tượng Hải Thần, thân hình thon dài nhẹ nhàng lay động, bay lên không trung, khung cảnh rất là hùng vĩ.

Đám tráng hán Hùng trại phía dưới cùng với giáo chúng nơi đây, mắt đều nhìn chăm chú...

Bạn đang đọc Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng (Dịch Free) của Ngôn Quy Chính Truyện
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 185

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.