Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngươi căn bản không hiểu Hải thần! (1)

Phiên bản Dịch · 1599 chữ

Chương 188: Ngươi căn bản không hiểu Hải thần! (1)

Củng cố khí tức đạo nhân giấy, Lý Trường Thọ thi triển độn thuật dưới mặt đất, từ sâu ngàn trượng đưa lên đến sâu trăm trượng.

Dưới mặt đất cái chiều sâu trăm trượng này, hắn cũng đã suy nghĩ qua.

Cái độ sâu này, tốc độ độn thổ tương đối nhanh, sẽ không lưu lại khí tức nhiễu loạn ở mặt đất, cũng sẽ không độn độn đụng vào một ít khoáng mạch bảo tài cứng rắn...

Cho dù có đụng vào thật cũng có thể nhờ đó phát bút hoành tài (thể hiện thực lực, bộc phát tài năng)...

Lúc này Lý Trường Thọ đang ở khu vực tiếp giáp giữa Đông Thắng Thần Châu và Nam Thiệm Bộ Châu, đi ngang qua địa bàn của Yêu tộc một chút, nhanh chóng đến gần Nam Châu thế tục.

Để tăng hệ số an toàn, lần này Lý Trường Thọ vẫn chọn con đường mà trước đây từng đi qua...

Tiên thức quét qua, sơn sơn thủy thủy đón hắn đưa hắn, tới đi vội vàng.

Tâm niệm vừa động lại gặp được cảnh giống như đã từng gặp qua.

Ví dụ như thường xuyên xuất hiện luyện khí sĩ đấu pháp, ví dụ như cũng không hiếm thấy tinh linh yêu chém giết trên núi.

Chỗ hùng quan chiến sự kia cuối cùng cũng ngừng, tường thành đều bị nhuộm thành màu đỏ sậm.

Mà đôi thúc tẩu chạy về phía yêu cùng tự do, Lý Trường Thọ cũng ở một chỗ bên cạnh rừng núi, trùng hợp tìm được tung tích của bọn họ.

Chỉ là thúc thúc vẫn còn, tẩu tẩu thì đã mất tung tích, lại có thêm một thiếu niên đốn củi nhóm lửa ở gần đó...

Đây đại khái chính là thế tục hồng trần.

Hai ngày thổ độn Lý Trường Thọ ở dưới mặt đất của một chỗ thế tục thành lớn nào đó, tìm một góc ẩn nấp, đổi một con đạo nhân giấy đi đường.

Đạo nhân giấy không thể tự khôi phục tiên lực, vì lên đường đã uống phí hết một cái đạo nhân giấy chiến lực, dĩ nhiên là không có lời.

Cứ đi liên tục như vậy, Lý Trường Thọ lại mất khoảng bảy tám ngày mới từ từ tới gần chính mình...

Cái gì mà chính mình hay không chính mình!

Chuyện Nam Hải Hải thần giáo vốn dĩ không có liên quan gì tới hắn!

Nếu như có thể trả lại những hương khói công đức này, đổi lấy hậu quả Nam Hải thần giáo sẽ biến mất, tất nhiên Lý Trường Thọ sẽ giơ tay tán thành.

Lúc này Nam Hải thần giáo quy mô cũng không tính là lớn, chủ yếu phân bố ở thành trấn thôn trại bên cạnh Nam Hải, phần lớn đều là ngư dân cung phụng Hải thần...

Trước hết Lý Trường Thọ lựa chọn điểm dừng chân, là một thị trấn bình thường tọa lạc ở trên bình nguyên là biên giới thế lực của Nam Hải thần giáo.

Nơi này có khoảng năm sáu ngàn hộ gia đình, có không ít tiểu thương đặt chân nghỉ ngơi, cũng coi như tương đối phồn hoa.

Lúc xuyên qua đạo lộ trên trấn có thể nhìn thấy một ít loại hình 'Tẩu thú' ôn hòa cùng loài với trâu ngựa, kéo một ít xa giá đưa người giao hàng.

Một ngôi miếu ở Hải Thần giáo được xây dựng ở phía nam tiểu trấn, sát bên cạnh đại lộ này.

Chỗ đó hương khói cường thịnh, phần lớn người đi ra ngoài hay trở về nhà đều tới đây thắp nén hương khẩn cầu một đường bình an.

Tìm một cái góc tối không người, bí mật quan sát mấy canh giờ, cuối cùng Lý Trường Thọ cũng cam chịu chui ra khỏi mặt đất trong rừng rậm...

Lúc này đạo nhân giấy có hình tượng là một lão đạo sĩ mặt mày hiền hậu râu tóc bạc trắng.

Một thân trường bào màu xám trắng sạch sẽ, đầu buộc đạo cô, cầm phất trần đi đường đều như tung bay trên mặt đất như một vị cao nhân thế ngoại tràn đầy tiên khí...

Trước tiên Lý Trường Thọ đi dạo ở trong trấn, không ít phàm nhân đều quăng ánh mắt về phía hắn.

Nơi đây cũng thuộc vào khu vực biên giới thế tục Nhân tộc, dân phong ở đây tương đối thuần phác, mọi người cũng không hay nhìn thấy loại hình tượng luyện khí sĩ này, đáy mắt đều mang theo mấy phần hiếu kỳ.

Ngoại trừ hiếu kỳ dân trong trấn cũng biểu lộ ra sự nhiệt tình của mình.

Đi ngang qua cửa hàng bánh bao có tiểu thương đưa tới bánh bao nóng hổi.

Đi qua quán trà nước lại có tiểu tử chạy đường bưng một chén trà nóng cười chào hỏi.

Ngẫu nhiên đi ngang qua một tòa lầu gỗ nhỏ lịch sự tao nhã, phía trên một cánh cửa sổ mở ra có đoản côn chống đỡ cửa sổ không cẩn thận rơi xuống, tiểu nương tử sau cửa sổ che miệng cười khẽ...

Lý Trường Thọ hồn nhiên không thấy dạo bước đi qua, dần dần đến gần cái miếu thờ Nam Hải Hải thần.

Miếu tu này cũng không tính là khí phái.

Thật ra chính là một cái sân tứ phương, ở trong viện có một tôn thạch tố cao một trượng.

Vào cửa viện, Lý Trường Thọ ngửa đầu nhìn tôn tượng thần này, khuôn mặt, thân hình vô cùng giống với bộ dạng bản thể của mình, trong lòng thở dài.

Cũng do bản lĩnh của mình chưa tới, còn chưa tu hành đến thần thông làm cho người ta không nhớ được hình dáng tướng mạo của hắn.

Lúc ấy bị thiên kiếp thiên phạt thay nhau chém vào, bản thân bị trọng thương lại lâm vào trong phi thăng cảm ngộ, Lý Trường Thọ quả thật không thể lo lắng đến những chi tiết này...

Chỉ có lúc này mới nghĩ cách sửa lại.

"Nha? Ngài từ đâu tới đây?"

Từ trong góc viện đột nhiên truyền đến một tiếng chào hỏi, có cái 'Luyện khí sĩ' thân hình vừa gầy vừa lùn, trên người mặc một thân đạo bào rách rưới vô cùng bẩn, đang chạy chậm tới.

Tu vi của người này hình như chỉ có Luyện Khí cảnh cấp ba, chỉ có thể miễn cưỡng thi triển ra một ít thuật pháp uy lực nhỏ bé.

Hắn bày một quầy hàng cầu quẻ, giải quẻ ở góc sân, thuận tiện bán một ít 'Trường hương' giá tiền không đều, chắc là ở chỗ này kiếm miếng cơm ăn.

Nhưng, Lý Trường Thọ lại hoàn toàn không dám khinh thường.

Người này có thể chính là cơ sở ngầm mà Tây phương giáo sắp xếp vào, cũng có thể là cao thủ rất lợi hại mà mình không thể nhìn thấu...

Mặc dù tình huống phía sau xác suất cũng không lớn.

Tóm lại bước vào phạm vi ảnh hưởng của Hải Thần giáo, Lý Trường Thọ sẽ luôn luôn nhắc nhở mình mọi chuyện đều phải cẩn thận.

Lão quẻ sư này bước nhanh đến, còn cách ba trượng, Lý Trường Thọ đã làm cái đạo vái chào...

"Vị đạo hữu này, bần đạo hữu lễ."

"Cái này?"

Lão quẻ sư đầu tiên là sợ run lên, cặp mắt không lớn kia đảo qua một vòng lập tức ra dáng làm đạo vái chào hoàn lễ, cười nói:

"Đạo hữu đa lễ, đạo hữu đa lễ.

Đạo hữu ngài là từ đâu đến, đến tòa miếu nhỏ này của chúng ta là có chuyện gì?"

Lý Trường Thọ trả lời: "Bần đạo từ xa đến đây, thấy nơi đây hương quả cường thịnh nhưng tôn thần trong miếu này, bần đạo lại chưa từng nghe qua, trong lòng có chút buồn bực nên tới nhìn một cái."

Lão quẻ sư nhíu nhíu mày: "Chẳng lẽ ngài chưa từng nghe qua Hải thần đại nhân?"

Lý Trường Thọ lắc đầu, cười nói: "Bần đạo chỉ mới tới đây thôi..."

"Lão nhân gia! Đừng có nói loại lời nói này ở trước mặt Hải thần của chúng ta!

Danh tiếng của Hải thần chúng ta thiên hạ đều biết!

Lão nhân gia, ở trước mặt tượng thần Hải thần mong ngài cẩn thận lời nói và hành động.

Đoạn thời gian trước, cái phú hộ ở trên trấn kia cũng bởi vì mạo phạm Hải thần, ở đây nói sai một câu kết quả ngày hôm sau nhà mình uống một chén rượu đã say chết, tiểu nương tử hắn vừa cưới liền thành quả phụ!"

Lý Trường Thọ:...

"Ồ? Hải thần này lại linh nghiệm như vậy?"

"Đúng là như vậy." Lão quẻ sư Luyện Khí cảnh đắc ý cười vài tiếng, có khách hành hương cũng ở bên cạnh tiếp lời ưng thuận, liên tục nói đúng là như thế.

Sau đó, lão quẻ sư này liền theo lời nói mới rồi, theo thao bất tuyệt (nói liên tục không ngừng) nói về... Chuyện xưa của Hải thần.

Có hơn mười cái phàm nhân đến đây dâng hương cũng tụ lại ở bên cạnh.

Lúc lão quẻ sư nói chuyện xưa những phàm nhân này cũng liên tục đồng tình, mỗi người đều là nói rất trôi chảy giống như chính bản thân trải qua.

Bạn đang đọc Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng (Dịch Free) của Ngôn Quy Chính Truyện
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 202

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.