Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người hiểu ta, chỉ có Trường Thọ! (2)

Phiên bản Dịch · 1807 chữ

Chương 117: Người hiểu ta, chỉ có Trường Thọ! (2)

Linh Nga đáp ứng giòn tan, động tác nhẹ nhàng từ trên ghế nằm nhảy dựng lên, trong tay cầm mấy cái bảo túi.

Lý Trường Thọ nằm trên ghế nằm, lòng bàn tay trói lại hai người giấy thử làm mình buông lỏng tinh thần từ từ giãn ra tâm thần...

Qủa nhiên dần dần tiến vào một đám sương mù mông lung trong mộng cảnh.

Phía trước có một tòa tiên đình trên đỉnh núi, trong đình có lão nhân gầy gò người mặc hỉ bào, đối diện với mình khom người làm tư thế mời.

Lý Trường Thọ phát hiện mình giống như đang giẫm trên một đám mây, tâm niệm vừa động, giá vân hướng về phía trước hành lễ với lão nhân kia.

"Đệ tử Độ Tiên môn Lý Trường Thọ, xin ra mắt tiền bối."

Nguyệt lão lộ ra mỉm cười có mấy phần khổ tận cam lai (thời gian cực khổ đã qua), "Cuối cùng cũng đưa được ngươi tới, không cần giữ lễ tiết, không cần giữ lễ tiết.

Đây là bên trong mộng cảnh, cũng không tiện chiêu đãi mời người xuống trò chuyện."

Lý Trường Thọ mỉm cười gật đầu, hai người vái chào lẫn nhau, từng người ngồi xuống ở hai bên.

Nguyệt lão nghĩ đến chính là: 'Người này chắc hẳn rất dễ nói chuyện.'

Trong lòng Lý Trường Thọ hiện lên lại là: 'Nguyệt lão này, nhìn...

Thân thể cũng không tính là hư'

"Tiền bối, ngài mời nói thẳng chuyện ra sao đi, vãn bối biết ngài có nhiều việc bận bịu cũng không dám chậm trễ."

"Ai, được," Nguyệt lão cân nhắc ngôn từ một chút, "Khục... Một hai năm gần đây, thân thể của ngươi không có vấn đề gì chứ."

Lý Trường Thọ cười nói: "Chỉ có hơi ngứa, cũng không phải là cái gì đáng ngại lắm."

Nguyệt lão lập tức nhíu mày vội hỏi: "Vậy, vậy cái đó... Nhưng còn có cảm giác dương khí hội tụ, tâm triều dâng trào, rục rịch...?"

"Điều này, vãn bối cũng không biết?"

"Ngươi chờ một chút," Nguyệt lão tiện tay khẽ vẫy, bồn cây Tương Tư xuất hiện trong tay, "Đây là linh bảo cây Tương Tư, ta dùng nhánh cây đâm ngươi một chút xem có cảm giác hay không."

Lý Trường Thọ rất phối hợp gật đầu, trong lòng lại đang suy nghĩ.

Mộng cảnh này quả nhiên không thể coi thường.

Suy nghĩ kỹ một chút, hình như có một ít sách cũng có ghi chép chuyện 'Báo mộng truyền vật'...

Có một cái cành cây của cây Tương Tư mò về phía Lý Trường Thọ, hắn tùy ý để nó đâm một chút, trong lòng lập tức nổi lên tầng tầng khinh niệm (ý diệm đẹp đẽ), hô hấp có hơi gấp rút.

Thân thể Nguyệt lão dừng trong giây lát, ân cần hỏi: "Có cảm giác sao?"

"Đúng là có..."

Lý Trường Thọ cười thầm trong lòng, cảm nhận được luồng dương khí trời sinh trong cơ thể mình đang dâng trào sóng lớn, lại ra vẻ cau mày, "Nhưng không nhiều."

"Chuyện này, chuyện này." Nguyệt lão nhướng mày, lập tức lộ ra mấy phần cười khổ, "Chúng ta thử đâm thêm mấy lần xem sao."

Lý Trường Thọ ho khan một tiếng, vội vàng cự tuyệt.

Lại bị đâm thêm chút nữa, nói không chừng sẽ thật sự xảy ra chuyện!

"Không sao, tiền bối, ta trở về điều trị điều trị là được, sư muội ta còn đang ở bên cạnh, không tiện lắm."

Nguyệt lão lập tức mặt mày ủ rũ.

Lý Trường Thọ đắn đo ngôn từ vài câu liền mỉm cười tiếp tục mở miệng...

...

Sau nửa canh giờ.

Thiên đình, trước Mộng Thiên nghi.

Thân thể Nguyệt lão khẽ động, tỉnh lại, không nhịn được vuốt râu cười cười, đáy lòng cảm khái không thôi.

Hằn sờ sờ trong tay áo, chiếc nhẫn pháp bảo chứa đồ kia lúc này đã không thấy tung tích, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Giải quyết viên mãn.

"Thật là một cái hậu bối tốt, có phong độ của đệ tử đại giáo."

"Khục, khụ khục," Bên cạnh thần tướng kim giáp trượt chân một cái, vội vàng ổn định thân hình mặt mỉm cười nhìn Nguyệt lão.

Cảnh trong giấc mộng vừa rồi mặc dù hắn không tham dự, nhưng là dùng tiên lực của hắn làm cơ sở.

Nhất là trong mộng ký thác vật, gần như rút khô lực lượng nguyên thần của hắn nhất là trước đó còn liên tục báo mộng mấy lần...

"Nguyệt lão, không sao rồi?"

"Làm phiền đạo hữu, làm phiền đạo hữu!" Nguyệt lão từ trong ngực lấy ra một cái hộp gấm, "Tạ lễ nho nhỏ, không thể tỏ hết tâm ý."

Tiên quang mặt đầy chính khí quả quyết cự tuyệt, nói: "Ai, chúng ta không phải là cái loại tiên thần này!"

"Cũng không thể để cho ngài giúp đỡ không công, trong lòng tiểu lão nhân thật sự rất áy náy." Nguyệt lão lại nói lời khách sáo quen thuộc.

Một người giả bộ từ chối, một người đẩy đưa về phía trước, hộp gầm này rất nhanh đã vào ống tay áo tiên quan.

Nguyệt lão làm cái vái chào thật sâu, cáo từ rời khỏi điện Thần Uy.

Tiên quan kia đưa tiễn Nguyệt lão, đặt mông ngồi trước cửa điện, đều gầy đi mấy phần so với nửa năm trước.

Bên kia, Nguyệt lão tâm tình rất thoải mái, ở trên mây mỉm cười bay về phía trước.

'Trường Thọ, thật là một cái hậu bối không tệ.'

Chẳng trách vị đệ tử Độ Tiên môn này có thể được Tam Tinh Củng Nguyệt, phương diện làm người không cần phải nói, vừa kính lão, lại biết lễ phép, còn cân nhắc khắp nơi vì cái tiểu thần như hắn.

Người bình thường thấy Nguyệt lão hắn, ba câu không rời nhân duyên.

Chính mình nói với Trường Thọ lâu như vậy lại hoàn toàn không nghe thấy hai chữ 'Nhân duyên'.

Điều này làm Nguyệt lão cảm giác vô cùng thoải mái.

Một câu 'Thuận theo tự nhiên' kia của Trường Thọ không biết cao minh hơn bao nhiêu so với bộ phận thiên tướng quan viên nhỏ của Thiên đình!

Nói cho cùng nhân duyên không phải là thuận theo tự nhiên mới có chuyện đẹp đôi sao?

Trường Thọ cân nhắc vô cùng chu đáo, ước hẹn lập lời thề để cho ông già này an tâm...

Chính là sau khi hai người cùng nhau lập lời thề, cái vãn bối này làm nội dung lời thề cũng có hơi dài dòng;

Nhưng cẩn thận cân nhắc lại thì vô cùng hoàn thiện, tất cả điều kiện và tình huống cơ bản đều cân nhắc đến.

Lập xuống đại đạo lời thề, sau này hai bên sẽ không còn chuyện tượng đất bị hư hỏng, Nguyệt lão không can thiệp vào nhân duyên Lý Trường Thọ, Lý Trường Thọ cũng không nói chuyện báo mộng lần này với người bên cạnh.

Kỳ thật tới lúc Nguyệt lão tra xét cẩn thận tượng đất kia bị lực lượng Thiên đạo bao bọc đã không tổn thương gì, có thể sinh thành sinh trưởng dây đỏ, chức năng cũng đầy đủ hết.

Lúc đầu, Nguyệt lão cũng chỉ là lo lắng thôi...

Chẳng qua là không nghĩ tới đối phương sẽ lo lắng cho lập trường của Nguyệt lão hắn, nhất là mấy câu kia, đâm thẳng vào tâm của hắn!

Hắn dễ dàng lắm sao!

Vốn dĩ cũng không có cái bối cảnh gì, tu vi cũng không cao lắm, mình bị Ngọc đế bệ hạ đặt vào vị trí này, không những phải ứng phó với bên ngoài, mà còn phải cho viên quan nhỏ của Thiên đình, Thiên đạo.

Thiên đình chức quan lớn hơn mình, hắn không dám chọc;

Có bối cảnh, Nguyệt lão hắn cũng không dám chọc...

Hết lần này tới lần khác vẫn là do cái nơi mẫn cảm điện Nhân Duyên này, nếu như nổi lên tư tâm còn dễ dàng bị Tử Tiêu thần lôi trực tiếp biến thành tro bụi...

'Tiền bối, ngài cũng quá khó khăn rồi.'

Nguyệt lão ngửa đầu nhìn lên trời, hai tay chắp sau lưng, trong đôi mắt già nua tràn đầy cảm khái.

Nguyệt lão vạn năm, gian khổ chỉ mình biết!

Bây giờ người hiểu ta có thêm một người là Trường Thọ!

Cái đệ tử Độ Tiên môn này, nếu như có thể thật sự muốn dẫn làm tri kỷ!

Đúng rồi, hắn có đề cập tới chuyện của sư phụ hắn.

Tề Nguyên đạo hữu trải qua rất nhiều việc khó khăn vẫn không để ý ánh mắt chỉ trích xung quanh, lấy nghị lực lớn làm vũ khí hóa thành trọc tiên;

Trường Thọ dùng câu chuyện này để khích lệ tên Nguyệt lão chật vật là hắn...

Sau này nếu như Tề Nguyên đạo hữu nghĩ đến có một chức quan nhàn hạ trên Thiên đình, mình làm sao cũng phải xuất lực giúp đỡ một cái!

Chỉ hận chính mình chuẩn bị không đủ!

Độ Tiên môn, núi Tiểu Quỳnh, chỗ đan phòng.

Lý Trường Thọ từ trong mộng tỉnh lại, nhanh chóng kiểm tra khắp nơi, trong nháy mắt phát hiện tiểu sư muội đang đưa lưng với chính mình, khuôn mặt hồng hồng.

Lý Trường Thọ cúi đầu liếc nhìn trường bào của mình...

Ân...

Một câu khó nói hết.

Trong mộng bị Tương Tư đâm một chút, cái này không có cánh nào, dù sao hắn cũng là nam tiên bình thường vẫn chưa chặt đứt tình niệm của bản thân.

Từ từ đứng dậy, Lý Trường Thọ không dấu vết sửa sang lại quần áo, cầm chiếc nhẫn không biết xuất hiện trong tay từ lúc nào cất đi, cười nói:

"Ta tỉnh lại."

"Sư, sư huynh," Bả vai Tiểu Linh Nga khẽ run lên, nhưng đầu cũng không dám quay lại, đỉnh đầu đều bốc lên từng luồng khói trắng...

Lý Trường Thọ lập tức cười một tiếng, vì nàng đóng lại trận pháp xung quanh, đáy lòng lại không nhịn được nhổ nước bọt.

Thật là, Diệp công thích rồng*.

  • Diệp Công thích rồng là một câu chuyện ngụ ngôn. Diệp công từ nho đã luôn nói rằng mình rất thích rồng, nhưng khi rồng thật sự xuất hiện trước mặt ông, nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn thực sự của rồng ông lại sợ hãi bỏ chạy tứ phía

P/s Độc giả vui lòng bỏ qua chương 118 nhé, đọc tiếp chương 119

Bạn đang đọc Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng (Dịch Free) của Ngôn Quy Chính Truyện
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 309

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.