Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ở trên độc đao vui chơi tiến lên (2)

Phiên bản Dịch · 1652 chữ

Chương 111: Ở trên độc đao vui chơi tiến lên (2)

Lý Trường Thọ trầm ngâm một lúc, cúi đầu giữ nguyên tư thế vái chào, mồm miệng rõ ràng lại mang theo thần sắc khẩn trương, trong miệng nói:

"Theo các dược liệu có tỉ lệ sau, đầu quả tim của linh hồ lấy một phần ba máu, Trọc Mục thảo một phần, Mật Ô Đoạn Hồn thảo hai phần, Hồng Vũ thảo một phần, dựa vào nước phi trại lấy một chút, bột vô cấu một ít...

Lấy lãnh hỏa nung ngưng sáu canh giờ, được Hồ Tâm đan."

Vạn Lâm Quân trưởng lão gật đầu chậm rãi, nụ cười trên khóe miệng càng trở nên... Dọa người hơn!

"Nếu thêm hai phần phấn Thi Lan, đổi thành luyện chế u hỏa mười hai canh giờ, là vật gì?"

Lý Trường Thọ đáp: "Minh Hồ Tán Tâm đan."

"Nếu như bỏ đi Mật Ô Đoạn Hồn thảo, đổi lại tăng thêm ba phần phấn Đan Dương Liên, hai phần Phiêu Sương sa, lấy Bạch Minh hỏa luyện chế hai mươi bốn canh giờ, là vật gì?"

Lý Trường Thọ trầm ngâm một lúc, lần này thời gian trầm ngâm dài hơn một chút.

Tửu Ô ở bên cạnh có hơi nóng nảy, liên tục nháy mắt với Liễu Phi Tiên:

Liễu Phi Tiên lại không ngừng lắc đầu nhẹ, ra hiệu Tửu Ô tuyệt đối đừng nói chuyện...

Vị trưởng lão này, chụp một viên cứt mũi là có thể độc lật đổ hai người Chân Tiên bọn họ.

Ngoài cửa, Vạn Lâm Quân trưởng lão tươi cười càng âm lãnh hơn, hai mắt cũng hơi híp lại, trong đó tinh quang lấp lóe.

Tửu Ô không ngừng châm chước lời nói, hắn thật sự không thân quen với vị trưởng lão này, nhưng xem biểu tình của trưởng lão lúc này...

Thấy thế nào cũng giống như sắp hòa tan Lý Trường Thọ!

Mà cố tình vào lúc này Lý Trường Thọ lại đáp lời:

"Một viên, đan vô dụng."

Khóe miệng Tửu Ô lập tức co quắp một trận, lập tức muốn đi lên trước thay hắn cầu cái gì đó.

Nhưng, lúc này Vạn Lâm Quân trưởng lão tươi cười biến mất, mặt nghiêm mặt lại, hỏi: "Vì sao vô dụng?"

"Dược tính trung hòa," Lý Trường Thọ cau màu nói, "Bạch Minh hỏa vốn là ôn hòa lại thuộc hỏa trung tính, mà lúc này bên trong đan phương nóng lạnh trung hòa, các dược liệu dược tính triệt tiêu...

Mặc dù có thể thành đan lại là đan vô dụng."

"Ồ?" Vạn Lâm Quân chống gậy đi về phía trước nửa bước.

Tửu Ô vội vàng hướng về phía trước, làm cái vái chào hành lễ, "Trưởng lão, vị tiểu bối trẻ tuổi này rất được đệ tử của sư tôn coi trọng, nếu như đụng phải ngài, nể mặt mũi đệ tử của sư tôn, xin trưởng lão tha thứ cho!"

Vạn Lâm Quân phủi phủi tay với cái đạo nhân lùn này, vẫn chưa nói chuyện chỉ tiếp tục nhìn Lý Trường Thọ hoi:

"Ngươi mới vừa nói hai chữ dược tính, những thứ này rõ ràng là độc vật."

Lý Trường Thọ lộ ra vẻ khẩn trương, lại cúi đầu cúi người, nói ra câu kia, đã chờ đợi mấy chục năm, y theo sự tích của vị trưởng lão này, rất có khả năng đánh trúng tim của vị trưởng lão này, nói:

"Độc, là thuộc về dược;

Giống như nấu nướng thức ăn, có vị ngọt bùi cay đắng, dược cũng thế."

Cả căn phòng lớn lập tức an tĩnh lại, Liễu Phi Tiên quay đầu trừng mắt với Lý Trường Thọ, trong mắt cũng mang theo vài phần nôn nóng.

Nói đùa đây là cái quái gì?

Độc và dược sao có thể nói nhập làm một!

Mà Tửu Ô cảm giác được một ánh mắt rơi vào đỉnh đầu mình, đạo nhân lùn ngẩng đầu nhìn lên vừa vặn trông thấy cặp mắt hẹp dài của Vạn Lâm Quân, cùng với...

Khóe miệng cười lạnh cứng ngắc của Vạn Lâm Quân.

Lão giả nói: "Ta có thể mượn hắn mấy ngày không?”

"Ngài, xin ngài cứ tự nhiên."

"Ừm," Vạn Lâm Quân gật đầu, nói với Lý Trường Thọ: "Ngươi, đi theo ta."

Lý Trường Thọ cúi đầu xác nhận, hành lễ với Tửu Ô và Liễu Phi Tiên xong, chậm rãi rời khỏi nơi này, cúi đầu đi theo sau lưng lão giả.

Còn chưa đi được vài chục bước, Vạn Lâm Quâ trưởng lão lại quay đầu hỏi một câu:

"Ngọc Minh đan luyện chế như thế nào?"

"Đệ tử chỉ biết tàn phương, chủ tài là nước sông U Minh Vong ba phần, tâm nhi của hai đóa hoa lan Ưng Sầu ít nhất ngàn năm, nhiều nhất ba ngàn năm.”

"Lan Ưng Sầu vì sao nhất định phải là từ ngàn năm đến ba nàng năm?"

"Dù dược tính sẽ không xung đột, giằng co với nhau nhưng chung quy vẫn không thể tránh khỏi ảnh hưởng lẫn nhau, năm quá cao, dược tính càng nhiều, rất dễ phá hư cân bằng trong nội đan.

Đệ tử xem ở trên một kinh văn có ghi, luyện đan cũng không phải là năm càng cao càng tốt, thích hợp vẫn là qua trọng nhất."

"Kinh văn kia ngươi xem ở chỗ nào?"

"Ngoại điện của điện Đại Tàng, trên giá sách có không ít kinh văn trên liên quan tới luyện đan, đệ tử có đọc cẩn thận, cũng suy nghĩ qua rất nhiều...

Chẳng lẽ, những cái độc kinh kia là chỗ của lão nhân gia ngài?"

"Ha ha, không tệ."

Gió nhẹ mang theo tiếng đàm thoại ở bên trong, bóng người một già một trẻ này biến mất ở một đầu vắng vẻ trên đường nhỏ.

"Hô..."

Tửu Ô thở phào một hơi, xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán.

Vị Thiên Tiên trưởng lão mới vừa rồi chưa biểu lộ ra nửa điểm uy nghiêm Thiên Tiên nhưng năm chữ 'Độc chết thiên tiên khác" này quả thực làm cho toàn thân người ta lông mao dựng đứng...

Tiên nhân hơi mập kia ở một bên tiến lên, truyền thanh hỏi một câu:

"Tiểu bối này... Có lại lịch gì? Ta chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt ôn hòa như vậy của sư bá."

"Ngươi gọi đây là vẻ mặt ôn hòa?"

Tửu Ô trừng mắt nhìn Liễu Phi Tiên, vừa định trả lời, sau đó nghĩ đến cái gì lập tức lắc đầu liên tục: "Đừng hỏi ta, ta không thể nói cái gì cả."

Liễu Phi Tiêu ngẹo đầu, chau mày.

...

Nửa tháng sau, lúc chạng vạng tối.

Lý Trường Thọ lái mây trắng, khuôn mặt bình tĩnh rời khỏi núi Đan Phong đi về phía núi Tiểu Quỳnh nhà mình.

Một đường không có chút gợn sóng nào, lúc hắn trở lại núi Tiểu Quỳnh, Hữu Cầm Huyền Nhã đã rời khỏi từ lâu.

Trở về đan phòng, lúc từ trong pháp bảo trữ vật móc ta một cái lò luyện đan cao hai trượng, sắc mặt cũng không có dị động gì.

Chờ hắn mở ra các trận pháp xung quanh, thi treo đầu heo bán thịt chó, lấy người giấy canh giữ ở đây, mính thì chui lỗ nhỏ vào mật thất dưới đất, nghiêm mặt ngồi ở bàn đọc sách.

Tay trái phất qua mặt bàn, từng cái ngọc bài, từng cái bình ngọc được bày ra đầy mặt bàn...

Lý Trường Thọ mỉm cười, trong lòng vô vàn cảm khái.

Cuối cùng cũng ép khô độc kinh của vị trưởng lão này.

Nhưng cũng vì vậy mà thiếu một ân tình lớn, về sau nhất định phải tìm cơ hội trả lại kết thúc phần nhân quả này mới được.

Những độc kinh này đối với Lý Trường Thọ rất quan trọng.

Mà những thứ độc đan này là Vạn Lâm Quân trưởng lão cho hắn cầm về, coi như “Bản mẫu, bắt chước", quan trọng hơn!

Bởi vì cái này có thể giải quyết một vấn đề khó khăn rất lớn của Lý Trường Thọ là —— Làm sao giải thích với trong môn phái, sau này vạn nhất mình muốn dùng đến những cái độc đan có thể độc chết Thiên Tiên kia rốt cuộc từ đâu mà đến!

Nói thẳng là do Vạn Lâm Quân trưởng lão ban thưởng.

Trên đời này, chỗ nào lại có cái cơ duyên tự nhiên kiếm được, không phải là một trận mưu tính qua vài năm, mấy chục năm.

Vị độc tiên trưởng lão này...

Trong lòng nổi lên kiểu chiêu bài cười lạnh cứng ngắc của vị trưởng lão này, nụ cười của Lý Trường Thọ càng đậm hơn.

Kỳ thật tính cách cũng rất khả ái, say mê đan, độc đạo, cũng không có quá nhiều tâm cơ tạp niệm.

Đột nhiên, Lý Trường Thọ cảm giác trong hai đùi có chút, có chút... Ngứa?

—— Giống với tình trạng ngứa nách thường xuyên xuất hiện trong thời gian gần đây.

Tê...

Cái quỷ gì?

Lý Trường Thọ ngẹo đầu, trong lòng vội vàng xua tan đi khuôn mặt của vị trưởng lão này, tinh tế cảm thụ trạng thái của mình, cỗ 'Ngứa' kia rất nhanh lại biến mất không thấy gì nữa.

Dọa hắn giật mình, còn tưởng là do chính mình xem 《 Bách Mỹ Lão Hậu đồ 》 nên đột nhiên có cái đam mê vô hình gì đó.

Sau đó Lý Trường Thọ nhíu mày một trận.

Mình đây là làm sao? Gần đâu thân thể vẫn luôn có dị động không giải thích được?

Sau khi thành tiên thực sự phải củng cố thật tốt tiên cơ.

...

Một lúc trước...

Thiên đình, điện Nguyệt Lão.

Bạn đang đọc Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng (Dịch Free) của Ngôn Quy Chính Truyện
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 276

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.