Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ổn Tự kinh (2)

Phiên bản Dịch · 1529 chữ

Chương 103: Ổn Tự kinh (2)

Ngày ấy hơn một năm trước, sau khi Lưu Nhạn Nhi mang theo hai sư đệ của nàng rời đi, ngày hôm sau liền xảy ra chuyện.

Lưu Nhạn Nhi đã báo Vương Kỳ biết, trước tiên bẩm báo rõ ràng với sư phụ và Phong chủ, sau đó dùng kế, nói cho Lưu Tư Triết mình đã mang thai, vốn cứ nghĩ khiến Lưu Tư Triết đến lúc này sẽ không tiếp tục dây dưa, nhưng không ngờ Lưu Tư Triết trực tiếp đi tìm Vương Kỳ đánh một trận.

Một trận này hai người đều không bị thương quá nặng, xem như thế lực ngang nhau, nhưng lại vì đã tư đấu nên bị môn quy trừng phạt.

Lưu Tư Triết bị phạt bế môn hối lỗi hai mươi năm, không được bước ra Đô Lâm phong nửa bước;

Vương Kỳ cũng bị phạt ngừng tiền cung mỗi tháng trong ba năm, sau đó liền kết thành đạo lữ với Lưu Nhạn Nhi, tu hành tại Tiểu Linh phong...

“Sư huynh.. Ta sai rồi…”

“Sai ở đâu?”

"Ta không nên... không suy nghĩ kỹ càng đến phản ứng của bọn họ, đã trực tiếp ra chủ ý ngu ngốc này cho Nhạn Nhi sư tỷ, " Lam Linh Nga cúi đầu, "Kết quả hại cả ba người họ đều chịu trừng phạt của môn quy."

Lý Trường Thọ khóe miệng cong lên, mắng: "Ta dạy ngươi nhiều năm như vậy, ngươi thật sự đã dùng mấy năm ngắn ngủi, phun ra toàn bộ điều ta đã dạy. Cũng được! Tính cách ngươi vốn đã như vậy, là ta không nên yêu cầu cao với ngươi, ai, thôi."

"Đừng, đừng thôi! Sư huynh ngươi cứ việc yêu cầu ta đi!"

Linh Nga lập tức luống cuống, "Ta về sau sẽ không tiếp tục gây họa nữa! Ngươi đừng từ bỏ ta sư huynh! Ta về sau sẽ yên lặng ở bên cạnh ngươi tu hành, gặp phải người xa lạ một câu cũng không nói!"

"Vậy ngươi nói lại xem, bản thân sai ở đâu?"

Vành mắt Lam Linh Nga đỏ lên, chân tay lập tức luống cuống, "Ta, ta..."

"Ngươi không nên quản chuyện của người khác!"

Ngón tay Lý Trường Thọ đập đập bàn, thở dài: "Ngươi biết nhân duyên trong vận mệnh của Lưu Nhạn Nhi, rốt cuộc là với Lưu Tư Triết hay là với Vương Kỳ? Một người đã thầm mến trăm năm, một người đã quen biết mấy năm, Lưu Nhạn Nhi vì sao lại do dự? Vì sao mà không thể nhẫn tâm nói lời dứt khoát với Lưu Tư Triết? Còn không phải trong có sự do dự sao. Lưu Nhạn Nhi đã một trăm năm mươi, sáu mươi tuổi, nàng còn không được những biện pháp khác? Không phải là không thể, chỉ là không muốn! Ngươi làm vậy tương đương với việc chặt đứt một con đường của người ta, khiến cho nhân duyên của nàng đang chưa định thành cố định. Nếu như thuận thiên mệnh của người ngoài thì cũng thôi, nhưng ngươi sửa lại thiên mệnh của người bên cạnh, nói một câu ngươi liền gánh chịu nhân quả của ba người. Điều này tổn hại đến bao nhiêu đạo vận của chính ngươi! Đừng có luôn cảm thấy mình thông minh nhất, có chủ ý nhất, sẽ không có ai đi so với người khác đần độn bao nhiêu, chỉ có người thích tự cho là thông minh! Chuyện này, chính là khắc hoạ tốt nhất cho tâm tính bất ổn của ngươi."

Lam Linh Nga méo miệng, run giọng nói: "Sư huynh, vậy ta làm thế nào để cứu lại?"

"Làm nhiều sai nhiều, chút nữa ngươi đi nhận lỗi với Lưu Nhạn Nhi sư tỷ, xin nàng một câu tha thứ," Lý Trường Thọ tựa trên ghế bành, vuốt vuốt lông mày, "Xem ra ngươi vẫn là không hiểu rõ. Cho ngươi ví dụ đơn giản nhất. Nếu như sau này Lưu Nhạn Nhi sư tỷ và Vương Kỳ sư đệ chia tách, người đầu tiên nàng sẽ trách là ai?"

Đôi mi thanh tú của Linh Nga nhíu lại, thấp giọng nói: “Người lúc trước đã nghĩ kế giúp nàng từ chối một người khác... là người ngoài."

Lý Trường Thọ cười khổ nói: "Vậy nên nói, vì sao phải can thiệp vào việc cá nhân của người khác? Một chữ tình này, từ xưa có ai có thể nói rõ? Đây đâu phải là là nhu yếu phẩm cho tu đạo vấn trường sinh, nếu mỗi ngày ngươi nghĩ nhiều nhất đều là chuyện, cứ thế mãi, sẽ chỉ lãng phí tư chất và ngộ tính của ngươi. Sau khi ngươi từ chỗ Nhạn Nhi sư tỷ nhận lỗi xong thì ở trên núi tỉnh táo lại, lúc nào Lưu Tư Triết xuất quan, lúc ấy ngươi cũng xuất quan đi."

Lý Trường Thọ đứng lên, lại nói: "Lần này không phạt ngươi nặng, cầm lấy bảng đá của ngươi, chép Ổn Tự kinh ba trăm lần. Khi nào đã rõ ràng chính mình sai ở đâu, lại tìm Lưu Nhạn Nhi nhận lỗi."

Nói xong, Lý Trường Thọ đen mặt, chắp tay liền muốn rời đi.

Nhưng Linh Nga lại kêu lên: "Sư huynh, còn có một chuyện."

Lý Trường Thọ không chịu được quay lại, đưa tay ấn Linh Nga đầu xuống, dùng sức xoa vài lần, mặt mũi như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, làm tán loạn mái tóc nàng đã chải rất cẩn thận…

"Ngươi rốt cuộc đã chọc ra bao nhiêu chuyện, có thể nói trong một lần được không? Sư huynh của ngươi sắp bị ngươi dọa ra tâm ma rồi!"

"Không phải gây họa, chuyện này coi như có thu hoạch ngoài ý muốn, họa mà ta vừa rồi làm ra, thật sự…"

Linh Nga nhỏ giọng nói, "Là chuyện liên quan tới sư phụ bị thương năm đó, bởi vì chuyện của Nhạn Nhi sư tỷ, ta đã nghe được một lời đồn... Sư huynh, đưa tai gần lại.”

Xì xì xào xào, như này như kia.

Lý Trường Thọ cúi người nghe, sau đó khẽ cau mày, nhưng rất nhanh liền khôi phục như thường.

"Việc này ngươi không cần quản nhiều, đi chép Ổn Tự kinh đi, nhận lỗi rồi về phòng luyện đan tìm ta."

"A," Linh Nga lên tiếng, đưa mắt nhìn sư huynh lướt đến hướng phòng luyện đan.

Xong rồi, hảo cảm của sư huynh đối với mình đã rút đi ít nhất mười năm…

Sau đó nàng yếu ớt thở dài, ôm bồ đoàn đến dưới cây liễu;

Lấy ra một miếng đá phiến, lấy ra một cn dao pháp khí, mu bàn tay lau nước mắt ở khóe mắt, tóc tai bù xù nhoài người, chép thiên kinh văn mà mười mấy năm trước sư huynh đã soạn.

Viết hết một lần, nàng lại lau nước mắt, xóa đi chữ khắc trên phiến đá, tiếp tục viết lần thứ hai.

Cành liễu lả lướt rủ xuống, vuốt ve mái tóc xanh lay động theo gió của nàng, dường như đang giám sát nàng làm bài tập.

  …

“Ổn Tự kinh”

Hồng Hoang - Ẩn danh

Sinh lai vãng, mạc quản nhàn, tiên dĩ cố, nan tranh tiên.

(Sinh đến và đi, chẳng có việc gì nhàn, tiên đã vững, khó mà tranh trước.)

Ngộ bất bình, tư tự lực, tao nan sự, nhu tự tỉnh.

(Thấy sự bất bình, phải nghĩ cố gắng, gặp việc khó khăn, cần tự xét lại.)

Bằng nhược đa, sự vô đóa, hữu nhược quả, miễn hoành họa.

(Nếu bạn nhiều, không tránh chuyện, nếu bạn ít, tránh họa ngang.)

Địch mạc lập, lập tất nguy, tiên hạ thủ, hậu thành hôi.

(Chớ tạo kẻ địch, tạo tất sẽ nguy, trước xuống tay, sau thành tro.)

Mạc tự trì, hưu tự cụ, vạn sự ổn, khả đắc ninh.

(Không tự kiềm chế, sau rồi sẽ tự sợ, vạn sự ổn, nhưng phải tĩnh.)

Tu kỳ lộ, thối tắc tiến, đắc cơ duyên, mưu nhi định.

(Tu lối sai lầm, lùi sẽ tiến, đắc cơ duyên, nghĩ kế rồi định.)

Tích hồng mỗ, lão hảo nhân, chung bị toán, hà kỳ thảm.

(Trước kia có mỗ may mắn, người nhân hậu, cuối cùng bị tính toán, sao mà thảm.)

Hữu yêu năng, mưu toán đa, bị xao hôn, nhưng thiết oa.

(Có yêu năng, mưu tính nhiều, bị bắt chẹt đến mê man, vứt ra tai họa.)

Cựu trọc tộc, thận tư nhược, lực nghịch thiên, vô nại hà.

Tiền cổ tộc, ý bất bình, cường tranh vận, chung lạc mịch.

Hậu song hùng, phân thiên địa, thụ thiêu bát, giai bại lạc.

Tân nhân khởi, tụng lễ nhạc, đắc thánh hiền, minh sĩ đa.

Chí ngã bối, môi vận đóa, tiên lộ toàn, đắc đạo quả.

Sự ổn kiện, cự nhân quả, miễn đoạt cường, tự khả nhạc.

Tị thiên tai, nhu biến hóa, đóa nhân họa, bất lưu oa.

Triêu văn đạo, minh tiên đồ, ổn tự kinh, bạn thủ trắc.

Bạn đang đọc Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng (Dịch Free) của Ngôn Quy Chính Truyện
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 345

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.