Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Linh Nga nho nhỏ

Phiên bản Dịch · 2364 chữ

Chương 01: Linh Nga nho nhỏ

Đông ——

Đông ——

Tiếng chuông du dương phiêu đãng bồng bềnh trong mây, cho dù là ba ngàn thế giới, Hồng Hoang năm châu cũng phải nghênh đón một ngày mới, mặt trời ở phía đông đang ló dần lên, chúng tinh * ẩn lui trong mây trời.

*Chúng tinh: Những ngôi sao.

Đông Thắng Thần Châu ở Tây Bắc, gần Trung Thần Châu trong một xó xỉnh hẻo lánh không đáng chú nào đó, một tòa đại trận trơn bóng giống như chén lưu ly úp ngược bao phủ mấy chục ngọn núi.

Dưới ánh sáng mặt trời, vách tường đại trận khúc xạ ra ánh sáng bảy màu nhàn nhạt, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy Linh khí đang trôi nổi bồng bềnh trong trận.

Trên dãy núi, Tiên cầm Linh thú đang vui đùa trong đó; trong mây mù, ngẫu nhiên có mấy đạo thân ảnh thoáng hiện.

Khói nhẹ lượn lờ, từng khúc dương cầm ê a.

Một số lầu các trong rừng bên cạnh bãi đất trống, có không ít bóng người ngồi xếp bằng thổ nạp, bay lượn khắp nơi, tạo thành một bức Tiên đồ sơn.

Cùng với nắng sớm, một đóa mây trắng từ Đông Hải bên cạnh chậm rãi bay tới, trực tiếp bay đến gần tòa đại trận này.

Trên mây trắng hai thân ảnh một cao một thấp đang đứng trên đấy, người cao là một vị lão đạo tóc hoa râm, hắn mang theo một bé gái khoảng tám chín tuổi nhìn rất linh tú.

Mây trắng ung dung lòng ung dung, có gió mát làm bạn không cần sầu?

Đã nghe lão đạo cảm khái mà hát ca:

"Hồng Mông mở ra long phượng kiếp, vạn nguyên ngàn trong nháy mắt sẽ qua.

Không thấy tiên đài đăng lâm các, chỉ nghe cửu trùng cửu hoa ca.

Độ người độ mình độ u sông, cười người cười thần tiêu tai họa.

Hỏi quân dùng cái gì quyến quê cũ, tiên hiền róc xương đến vận rơi.

Linh Nga ngươi nghe lại cho kỹ!

Lại nói từ sau khi Thượng Cổ Vu Yêu đại chiến, Thiên đạo đại hưng Nhân tộc, tộc Luyện Khí chúng ta dần dần chiếm cứ phần lớn đất đai bên ngoài trừ Bắc Câu Lô Châu, trải rộng đến ba ngàn đại thế, có hàng ngàn hàng vạn tiểu thế giới, nhưng Nam Thiệm Bộ Châu là khí vận của Nhân tộc ta, cho nên hạn chế chúng ta ra vào.

Nơi đây chính là Đông Thắng Thần Châu, chỗ tu hành nhất đẳng ở tam giới.

Linh Nga, ngươi nhìn những tiên sơn ở phía trước kia, có phải rất xinh đẹp, rất khí phái không."

Nữ đồng kia nhu thuận gật đầu, con ngươi tràn đầy linh khí nháy nháy, trên gương mặt trẻ con có chút mập mạp tràn đầy vẻ chờ mong.

Nàng mở miệng trả lời, thanh âm giống như chim non sắp hót, uyển chuyển dễ nghe, nhưng lại mang theo một chút yếu mềm, "Ừm, rất khí phái đó!"

"Có thể ở Trung Thần Châu này chiếm cứ một linh mạch, đủ để thấy thực lực tông môn chúng ta vô cùng hùng hậu!"

Lão đạo có chút hài lòng vuốt râu cười đắc ý nhưng vẫn không quên đánh phất trần xuống.

Tiểu nữ đồng mặc váy hoa sen nhỏ giọng hỏi: "Vậy sư phụ, vì sao chúng ta không đi Trung Thần Châu chiếm một cái linh mạch?"

Lão đạo bị hỏi cười ngượng ngùng trả lời, "Trung Thần Châu có quá nhiều nhân vật lợi hại, nếu chiếm một cái linh mạch thì mỗi ngày đều không được yên ổn đâu, cũng không thanh tịnh tự tại như ở chỗ này...

Linh Nga à."

Nữ đồng ra dáng chắp tay cúi đầu, "Đồ nhi ở đây!"

"Hôm nay vi sư mang ngươi vào tiên môn này, sau này ngươi phải tu hành thật tốt, không được lười biếng, tranh thủ sớm ngày tu luyện có thành tựu, đạp tiên đồ, cầu trường sinh, tiêu dao đạo quả!"

Nữ đồng ngoẹo đầu, nhỏ giọng hỏi: "Thế sư phụ... Ngài thành tiên sao?"

"Khục!" Lão đạo che miệng lại ho khan, “ Mấy năm trước vi sư tu hành xảy ra chút sai lầm, nhưng thành tiên cũng chỉ trong một hai chục năm nữa thôi.

Đi theo vi sư vào trận.

Ngươi phải nhớ kỹ, đạo thừa chúng ta tên là 【 Độ Tiên môn ], khai sơn tổ sư chính là Tây Côn Lôn Độ Ách chân nhân tiếng tăm lừng lẫy trên Thần bảng, truyền đạo thừa vì 【 Nhất Khí Chính Thiên Đạo ], đây là diệu pháp trường sinh cực kỳ cao thâm!

Đã nhớ kỹ chưa? Nó Sẽ theo ngươi suốt đời, nên không thể quên mất nha."

"Dạ! Đồ nhi đều nhớ kỹ!"

Nữ đồng vô cùng nghiêm túc gật đầu, lão đạo lắc lắc phất trần, lái mây trắng chậm rãi hạ xuống đại trận, lấy ra một cái ngọc phù lớn chừng bàn tay.

Chỉ thấy ngọc phù lóe ra lục quang nhẹ nhàng, đại trận hộ sơn liền chậm rãi nứt ra một khe hở cho lão đạo mang theo nữ đồng cưỡi mây đi vào.

Đôi thầy trò vừa mới tiến vào trận, mấy con bạch hạc từ trong mây lướt đến, trên đó mấy đệ tử trẻ tuổi mặc váy bào lụa màu trắng, chính là đệ tử sơn môn đang phụ trách tuần sơn.

Bọn họ hành lễ với lão đạo 'Tề Nguyên sư thúc', hỏi qua nữ đồng này là đồ đệ mới nhận của lão đạo, rồi giẫm lên bạch hạc tiêu sái rời đi.

Cặp mắt nữ đồng sáng lấp lánh, phản chiếu bóng lưng thướt tha của hai vị đệ tử kia.

"Sư phụ, khi nào Linh Nga có thể giẫm Tiên hạc ngự không ạ."

"Đợi ngươi luyện ra ngũ khí trong lồng ngực, có thể tự ngự vật mà đi". Lão đạo Tề Nguyên vuốt râu cười nói, "Tiên hạc ngươi thấy kia kỳ thật chỉ là một số pháp khí biến thành thôi, không nên gấp gáp, tu hành phải từ từ mới được, Vi sư trước mang ngươi trở về đỉnh núi chúng ta, ngươi nhập môn nên có rất nhiều sự vụ.

Tuy nói nhất mạch chúng ta bây giờ chỉ có ba người sư đồ chúng ta, nhưng trong môn cũng độc chiếm một ngọn núi, điều này là vinh hạnh đặc biệt lớn lao đó."

Tề Nguyên nói đến đây, khuôn mặt già bị gian nan vất vả che kín cũng lộ ra mấy phần ngạo sắc.

Nữ đồng căn bản không chú đến mấy chữ 'Độc chiếm đỉnh núi', mà nàng nắm chặt lấy ngón tay đếm.

Ba người?

"Sư phụ, thế nhưng chúng ta chỉ có hai người mấy mà."

"Ồ? Dọc đường vi sư không có nói cho ngươi sao? Nhìn trí nhớ vi sư này."

Tề Nguyên lão đạo ngẩng đầu nhìn trên trời thổi qua mấy đóa mây trắng, nhẹ nhàng nói, "Trên ngươi còn có một sư huynh, là đồ đệ trăm năm trước vi sư đã thu, hiện nay, cũng coi là... a, là lương tài có thể một mình gánh vác một phương .

Chính là, ha ha ha..."

Nữ đồng điểm nhón chân, "Sư phụ ngài cười thật kỳ quái quá."

"Linh Nga ngươi nhất định phải nhớ kỹ, " Tề Nguyên cúi đầu nhìn đồ đệ bảo bối mới nhặt ở đại thiên thế giới, mặt lộ vẻ nghiêm túc, hai mắt súc tích, nếp uốn trên mặt tựa hồ vừa vặn tạo thành hai cái chữ to ——

Nghiêm túc.

Nữ đồng thiên tư xuất chúng, cũng có chút thông minh lanh lợi, từ nhỏ đã biết lễ nghi, cái gì cũng biết, thấy sư phụ nghiêm túc như thế, cũng lập tức giữ vững tinh thần, chuyên chú nghe huấn.

Lão đạo đột nhiên lại nhẹ nhàng thở dài, giống như là nhụt chí, thấp giọng nói: "Ngươi Đại sư huynh luyện công, ừm, cũng xảy ra chút vấn đề, sẽ thường xuyên hồ ngôn loạn ngữ, hơn nữa còn có một ít luận điệu bàng môn tà đạo.

Cho nên sau này ngươi có thể tìm hắn thỉnh giáo việc tu hành, nhưng ngàn lần vạn lần, đừng nghe hắn nói những đạo lý làm người kia!

Về phương diện đối nhân xử thế, vi sư sẽ dạy cho ngươi."

Nữ đồng nháy mắt mấy cái, mặc dù có chút không rõ ràng cho lắm, nhưng vẫn khéo léo gật đầu ứng tiếng:

"Dạ! Đồ nhi đã biết!"

Lúc này Lão đạo mới hơi nhẹ nhàng thở ra, trong tay phất trần nhẹ nhàng lung lay.

"Nhìn, đây chính là Tiểu Quỳnh phong chúng ta."

Thuận theo đuôi phất trần nhìn lại, chỉ thấy trong vài ngọn núi thẳng tắp, xen lẫn một ngọn núi thấp có chút 'Phát dục không tốt'.

Không giống như những cảnh tượng khác trong sơn môn 'Rường cột chạm trổ giấu trong rừng, mái cong bảo tháp treo đỉnh nhọn', đỉnh núi này rất chất phác cũng rất đơn giản, là một nơi ngày bình thường ít có người đặt chân đến;

Trong rừng cây rậm rạp có thể nhìn thấy rất nhiều thú vật chim quý, chỉ có vài toà công trình kiến trúc, giữa sườn núi có hồ nhỏ bên cạnh có hai gian nhà tranh, bên cạnh nhà tranh là mấy dược viên.

Lão đạo dương dương tự đắc, lái mây trắng, mang nữ đồng trực tiếp đáp xuống giữa sườn núi, lại trải qua một tầng trận pháp đơn giản.

Trận pháp nơi này chỉ có hiệu quả ngăn cách dò xét bên ngoài, bởi vì Độ Tiên môn môn quy hạn chế, đại trận hộ sơn ở bên trong, chỉ có hậu sơn cấm địa mới thiết trí đại trận phòng hộ.

Đáp xuống nhà tranh, mây trắng tự hành tiêu tán.

Giày vải của nữ đồng giẫm lên những ngọn cỏ còn dính sương sớm, nhu nhu nhuyễn nhuyễn, hương thơm cỏ cây nương theo gió bay đến, làm cho nàng không tự giác say mê cảnh đẹp bên hồ, miệng nhỏ phấn nộn không nhịn được mà nhẹ nhàng tán thưởng.

Trong núi ánh nắng vừa chiếu xuống, trong hồ nhỏ sóng nước lấp loáng;

Trong nước mấy đầu Linh ngư mang theo giọt nước óng ánh nhảy lên mặt nước, phảng phất như là chào hỏi tiểu Luyện Khí sĩ.

Lão đạo mỉm cười quan sát phản ứng tiểu đồ đệ, cất cao giọng nói: "Trường Thọ à, còn không ra gặp mặt sư muội ngươi?"

Nữ đồng vô ý thức nhìn về phía cửa phòng nhà tranh đang phong bế, đáy lòng nổi lên một chút chờ mong.

Sư huynh tu hành trong tiên môn, nhất định là một vị tiên nhân anh minh thần võ, phong độ nhẹ nhàng, nhất định cực kỳ giống như những anh hùng hào kiệt trảm yêu trừ ma trong truyền thuyết mà từ nhỏ mình đã nghe được.

Nhưng mà, nhà tranh yên lặng, trong đó không hề có động tĩnh gì.

Lão đạo lại kêu lên: "Trường Thọ? Ngươi trốn tránh trong phòng làm gì? Còn ngượng ngùng?

Kỳ quái, khí tức rõ ràng là ở bên trong."

Âm thanh lẩm bẩm bên trong, lão đạo lôi kéo nữ đồng đi vào nhà tranh, đưa tay đẩy hai phiến cửa gỗ ra, một cỗ mùi thuốc kỳ dị đập vào mặt, lão đạo trừng mắt, khí tức mình cảm giác được bắt nguồn từ ——

Một tiểu người giấy đang bày biện trên giường gỗ!

"Ồ?"

Này một già một trẻ đột nhiên bắt đầu trước rung sau lắc, lão đạo biến sắc, túm nữ đồng nhanh chóng thối lui ra ngoài, lão đạo không nhịn được mà chửi ầm lên:

"Nguy rồi, là Trường Thọ phối Nhuyễn Tiên hương!"

Nữ đồng lập tức cảm giác được bầu trời đang xoay chuyển, mặc dù bị sư phụ lôi kéo, nhưng cũng bị ngã lệch sang một bên.

Xoạt!

Tiếng nước?

Lúc sắp ngã xuống đất, nữ đồng không chịu được lần theo tiếng nước nhìn lại;

Trên mặt hồ, một thân ảnh thon dài tư thái phóng cao tận trời, hắn chỉ mặc một quần dài màu đen, cơ bắp cường tráng lại cân xứng dưới ánh mặt trời chiếu sáng lóe ra ánh sáng yếu ớt, tóc dài ướt sũng vung ra hai đạo sáng lấp lánh màn nước...

Ánh nắng vừa vặn, khuôn mặt được tính là anh tuấn của thanh niên chiếu vào đáy mắt nữ đồng kia, làm khuôn mặt nhỏ của nàng trong nháy mắt nhảy lên đỏ.

Nhưng nàng chưa tu hành, làm sao có thể chịu được dược lực cấp thượng, không đợi hoàn toàn ngã sấp xuống đã triệt để ngất đi rồi, khuôn mặt nhỏ vẫn đỏ rực như cũ.

Quả nhiên, là giống như mình đã tưởng tượng...

Đại sư huynh uy vũ quá!

Văn án

Trọng sinh vào thời đại trước phong thần đại chiến, Lý Trường Thọ chỉ là một Luyện Khí sĩ nho nhỏ, không có khí vận gì thêm, cũng không phải phải chú định đại kiếp sinh tử gì, hắn chỉ có một tiên mộng muốn trường sinh bất lão.

Để an cư lạc nghiệp ở Hồng Hoang toàn khốc, hắn nỗ lực không dính nhân quả, giết người, mọi việc mưu rồi sau đó mới động, cũng không dễ dàng bị cuốn vào nguy hiểm.

Tàng át chủ bài, tu độn thuật, luyện đan độc, chưởng thần thông, bất động vững như lão cẩu, vừa động đã long trời lở đất, động xong bỏ của chạy lấy người.

Vốn dĩ Lý Trường Thọ không có kế hoạch gì, hắn sẽ vẫn luôn tránh ở trong núi bình an vô sự tu hành thành tiên, thẳng đến một năm, lão sư phụ hắn lặng im không tiếng động, lại…… Thu về một tiểu sư muội cho hắn……

Bạn đang đọc Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng (Dịch Free) của Ngôn Quy Chính Truyện
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 17
Lượt đọc 1565

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.