Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Can thiệp

Tiểu thuyết gốc · 1957 chữ

Chương 28: Can thiệp

Quán “ 1972 “ khá nổi tiếng không chỉ với tầng lớp bình dân mà ngay cả tầng lớp thượng lưu đôi lúc cũng qua đây thay đổi khẩu vị. Đơn thuần chỉ là một tô hủ tiếu mì nhưng với kinh nghiệm lâu năm cùng công thức pha chế nước dùng độc đáo tạo nên một hương vị cùng một thương hiệu khác biệt.

Tìm cho mình một ví trí khá khuất trong góc quán, Anh Như hé nửa khẩu trang gọi món cho chính cô. Cảm giác thật mệt mỏi, Anh Như tự nhủ “ Không biết cái đám văn nghệ sỹ sống như thế nào với bầy fan hâm mộ soi hàng ngày hàng giờ, chỉ biết hiện tại bản thân đã thấy bức bối lắm rồi, ra ngoài ngay cả đến không khí tự nhiên cũng không dám mở khẩu trang hít thở thoải mái.”

Tối nay Anh Như cảm giác có gì đó không thoải mái, giống như bị ai đó chú mục, hay một cảm giác không an toàn, không rõ vì sao nhưng con gái thường tin vào trực giác của bản thân - một thứ không thể lý giải bằng lời.

Bỗng nhiên từ ngoài cửa quán xộc vào một toán nam nữ, vẻ mặt hung hãn, tay chỉ miệng nói:

“ Nó kia, chính là nó “

Vừa nói vừa xông thẳng về phía Anh Như ngồi.

[ Chát ] …

Á …

Anh Như chưa kịp hiểu chuyện gì đã lãnh một cái tát như trời giáng tối sầm mặt mũi, cô nàng chỉ kịp kêu lên như phản xạ.

[ Mày dám quyến rũ chồng bà à? Lôi nó ra ngoài ]

m thanh the thé phát ra từ một mụ đàn bà béo mập đeo khẩu trang trùm kín mặt, phía sau là một toán thanh niên xông lên tay lôi tay kéo đẩy Anh Như ra khỏi quán.

“ Các người là ai, tôi không biết các người …”

Anh Như hô hoán, vùng vẫy cố thoát ra khỏi những cánh tay đang túm lấy mình, những mong đám người kia nhận ra chúng nhầm lẫn.

“ Con điếm, mày còn dám phản kháng à “

Mụ đàn bà béo vung bàn tay tròn lẳn đập tới tấp vào đầu cô, túm tóc mặc cho tiếng la cầu cứu, đám thanh niên kéo áo, giằng tay Anh Như ra khỏi chiếc bàn mà cô đang cố níu mình lại.

“ Á, Không, các người nhầm người rồi. Ai cứu tôi với … A ….. “

Anh Như lấy hết sức bình sinh vùng vẫy, phản kháng nhưng dường như vô ích, sức lực của cô quá nhỏ bé trước đám người hung hãn kia, một cảm giác sợ hãi bao trùm lên trong tâm trí cô, hóa ra đây chính là cái cảm giác bất an lơ lửng trong lòng cô cả ngày nay.

Đám thực khách xôn xao chỉ trỏ bàn tán.

Thực khách A: Lại một vụ đánh ghen rồi, không biết hàng của ông nào đây.

Thực khách B: Trông dáng cũng có vẻ được đấy, không biết sao mà đâm đầu vào cái vụ này?

Thực khách C: Lại còn nói, không vì tiền thì còn cái gì nữa, báo chí, truyền hình, phim ảnh đầy ra kìa. Ông không xem phim “ Về nhà đi con “ đang hot đấy à?

Thực khách D: Nhìn em kia trông quen quen, không biết thấy qua ở đâu rồi?!

Thực khách B: Ông thì hàng nào ngon chả vơ về mình, biết ông “ Quan hệ rộng “ rồi.

Hầu như mọi ánh mắt đều chú ý vào sự việc, duy chỉ có một đội thanh niên ngồi cuối cửa hàng vẫn ngồi ăn hủ tiếu có vẻ không quan tâm lắm ngoài một chàng trai ngồi cạnh cửa sổ kính hướng ra ngoài đường đôi lúc đánh mắt về đám người, rồi lại cúi nhìn xuống chiếc đồng hồ điện tử trên cánh tay.

Lôi văng cô gái ra ngoài đường như một búp bê vải, toán thanh niên xông lại tay đấm chân đá, mụ đàn bà đè lên người Anh Như, miệng chửi bới, tay xé toang một đường vải trên áo cô.

Túm tóc nhấc đầu cô gái lên, mụ ta ghé vào tai Anh Như nói thầm:

“ Đây là hậu quả của việc mày không nghe lời, mày tưởng có một chút nhan sắc mà dám kiêu với “ người lớn “ à “ - Nói đoạn liền ấn đầu cô gái xuống mặc cho la hét kêu cứu, tay liền rút ra một cây kéo sắc bén nhìn đã biết không phải ý đồ tốt lành gì.

Bàn tay béo mập cầm kéo vừa giơ lên định “ hành xử “ bỗng ngưng lại, một bàn tay rắn chắc, một cánh tay lực lưỡng không biết tiến lại từ lúc nào đã siết chặt lấy cổ tay ả.

“ Á Á Á … gãy tay tao “ Mụ béo chỉ kịp thoáng thấy một bóng người cao lớn phía sau bèn hét lên như tiếng của một con lợn bị chọc tiết.

“ Dù là chuyện gì nhưng một đám người hành hung một cô gái yếu đuối là không thể chấp nhận được “

Lúc này mọi người mới chú ý âm thanh trầm thấp phát ra từ người đàn ông cao lớn có lẽ phải gần tới 1 mét 9 kia, nếu là người ở căn cứ Núi Đôi không ai không biết, đó chính là Cường Quân.

Toán thanh niên ngơ ngác chưa kịp hiểu chuyện gì, bên trái một thằng tóc vàng hô lên:

“ Đập nó !” nói liền rút sau lưng ra một thanh côn thép.

Toán thanh niên nghe vậy nối tiếp lấy “ đồ “, kẻ cầm cây, gậy, xích, không có bèn nhặt gạch đá ven đường phần nào trấn an vẻ khiếp đảm trước thân hình khổng lồ kia. Cả đám xông vào ý đồ đánh hội đồng như bao lần hành hung cô thế, nhưng có vẻ lần này chúng đụng nhầm vách sắt.

Một nắm đấm to như quả tạ sắt 10 kilogam đập bay cả gậy thép lẫn thằng áo vàng hùng hổ xung phong, một cước đạp hậu quét văng một kẻ định thừa cơ đánh lén…

Ngồi trong quán ăn, chàng trai trẻ ngồi cạnh cửa sổ vừa thưởng thức tô hủ tiếu mì nóng hổi, vừa quan sát pha hành động bên ngoài, Vũ cảm giác như mình đang trực tiếp theo dõi màn cuối của bộ phim “ Tuyệt đỉnh Kungfu “ nổi tiếng một thời, đoạn mà nhân vật chính phá kén luyện thành kỳ công “ Như lai thần chưởng “ mỗi quyền mỗi cước đập bay một tay sai bang đầu búa như đánh bóng bàn. Hình tượng Cường Quân đằng kia đang đánh đám du côn từa tựa giống như thế.

Hôm nay là một trong số ít ngày Vũ có dư thời gian ra ngoài thay đổi không khí, hay đơn giản là cứ vất hết đống công việc một bên xả hơi đã. Mang theo mấy anh em, vừa có huynh đệ chung vui, vừa lấy tiếng boss khao quân nâng cao chút tinh thần mặc dù hắn biết bất cứ ai trong đội đều không tồn tại tư tưởng sai lệch về hắn, kỷ luật và phục tùng tuyệt đối với quan chỉ huy.

Bỏ qua mấy thứ quân kỷ nặng nề đó, kiếm một quán ăn khá bình dân tránh gây chú ý phiền phức nhiều. Nhưng sự đời là như vậy, bản thân cứ càng cố tránh việc gì thì việc đó lại cứ quấn lấy thân, đi ăn một bữa cũng có thể gặp phải pha đánh ghen chỉ có trên mạng xã hội.

Bình thường có lẽ Vũ cũng không để tâm lắm đến mấy chuyện xã hội, đôi lúc nhìn cũng nóng mắt, không phải là không muốn quản mà là không quản nổi. Hàng ngày trên thế giới hàng tỷ người này, chuyện xô xát va chạm bất đồng quan điểm nhiều cả đời không đếm hết, ai đúng ai sai nhìn qua không thể phán định ngay được, bởi vậy xã hội mới cần có pháp trị, pháp luật xét xử những sai phạm, răn đe kẻ ác… mặc dù không thể thập toàn nhưng ít ra cũng đóng góp không nhỏ cho trật tự xã hội.

Ngay từ đầu cô gái bước vào quán ăn với trang phục trùm kín đã khiến Vũ chú ý bởi cảm giác khá quen mắt, quen mắt không phải bởi đám đồ quấn kín mít của cô gái mà qua gương mặt chân thực được quét hình bởi trợ thủ. Kể ra cũng hơi quá tò mò nhưng ai bảo em gái ra đường mà quấn kín như dân bên mấy nước sa mạc thế kia, làm Vũ đại gia sinh lòng hiếu kỳ xem cô em nhan sắc đến mức nào mà sợ bị người nhìn đến vậy.

Hơi bất ngờ khi nhận ra cô gái chính là Hot Girl dẫn chương trình Anh Như vừa mới đây qua làm phóng sự tại tập đoàn Trần Thị về chương trình công nghệ không gian.

Câu chuyện ngày càng đẩy lên cao trào khi toán người xuất hiện hành hung lôi cô gái ra ngoài. Nếu như không có đoạn nói thầm của mụ béo vào tai Anh Như được trợ thủ truyền lại, Vũ vẫn quyết định cho người can thiệp vụ này, dù sao thì như Cường Quân nói [ Chưa cần biết nguyên nhân, một đám người ức hiếp một cô gái yếu đuối là một điều không thể chấp nhận được ]

Bên ngoài, mới một thoáng, gần chục tên côn đồ giờ không còn đứng vững một nửa quân số. Đám du côn này chắc chắn có vấn đề - Vũ trầm ngâm.

Nếu là đám côn đồ bình thường, kẻ đầu lĩnh nằm xuống hay vài ba tên bị gục, ăn đòn đau sẽ biết khó mà lui, đằng này mỗi thằng bọn chúng ít nhất cũng sưng một cục trên mặt nhưng vẫn trụ lại, cảm giác giống như chúng đang làm nhiệm vụ bắt buộc chứ không phải đơn thuần xô xát.

“ Đại Sơn, ra ngoài chú ý lược trận cho Cường Quân “

Vũ quay sang bên phải nói với chàng trai cao gầy ngồi bàn bên cạnh, anh ta lập tức đứng dậy xách chiếc ba lô dưới chân bước nhanh lên lầu…

Thằng tóc vàng có vẻ chịu đòn khá nhất trong bọn, hầu như cả toán chỉ ăn 1 hit của Cường Quân là nằm dài, tên này vẫn còn đủ sức nói chuyện:

“ Tao không biết mày là thằng nào, nhưng mày chọc vào tổ ong bò vẽ rồi”

“ Vậy ông mày là chuyên gia bắt ong đây “

Cường quân nhếc mép đối lời kèm theo một nắm đấm như vũ bão, tên tóc vàng vội giơ hai tay lên đỡ mặt nhưng không ngờ đó chỉ là động tác giả, một cú đấm móc trái như trời giáng vào mạng sườn khiến cả người hắn nhấc lên cách mặt đất phải tới nửa mét.

Lăn xuống đất, co quắp toàn thân, lần này có vẻ như đối phương không gượng dậy nổi.

Không biết từ lúc nào, một bóng đen đã luồn ra phía sau Cường Quân, áp sát Anh Như, có vẻ như tóc vàng chỉ là mồi nhử với những lời đánh lạc hướng chú ý. Một ánh dao sáng loáng hướng về gương mặt của Anh Như lướt tới.

Bạn đang đọc StarWar Program sáng tác bởi trangiatuthieu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi trangiatuthieu
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.