Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lan tràn

Tiểu thuyết gốc · 1843 chữ

*Khu cách ly trung tâm đại dịch. *

5 ngày sau khi phát dịch.

“ Đây là gì chứ?.” (1)

“ Một thứ gì đó rất kì dị. Đây có thể là sự phát hiện lịch sử.” (2)

“ Vậy sao?. Cho chúng tôi xem đi.” (1)

“ Vâng.” (2)

……………………………………………….

*“Vậy là thứ này tồn tại sao!” (3)

*“Như các ngài đã thấy trước mắt.”(2) *

“ Như vậy, liệu ngoài đó còn không?.”(1)

*“Rất khó có thể xác định, chúng tôi sẽ cho người phong tỏa và tìm kiếm. Điểm bắt đầu vẫn quá khó để xác định từ đâu.” (2)

*“Huy động mọi thứ chúng ta có đi, nếu thất bại, đây sẽ là dấu chấm hết cho nhân loại.”(1)

“Nhưng chúng ta có thể giấu thứ này đến bao giờ chứ.”(3)

*“Chúng ta đang cố gắng hết sức rồi, mọi thứ còn tùy thuộc vào may mắn nữa.”(1) *

“Chuẩn bị đi, chúng ta sẽ đưa vấn đề này lên UN.”(1)

*“Nhưng như thế thế giới có thể biết đến toàn bộ sự thật , làm thế chỉ gia tăng nghi ngờ của thế giới thôi.” (2)

*

“Tôi sẽ thuyết phục họ, hãy làm những thứ cần làm. Vận may của nhân loại sắp hết rồi.” (1)

……………………………………………………………………..

2 tuần sau đó.

*“Một vùng rộng lớn 2 km vuông được dựng lên từ hàng rào thép gai, quân đội luôn luôn túc trực và sẽ sử dụng vũ lực với bất kì ai có hành động xâm nhập trái phép. Thậm chí xe tăng, xe bọc thép cùng chuyên cơ chiến đấu cũng được điều động đến đây. Thực sự mà nói đây có lẽ là khu vực nghiêm ngặt nhất thế giới thời điểm hiện tại. Các phóng viên sẽ phải dựng trại bên ngoài cách đó ít nhất 5km nếu muốn ở lại tác nghiệp nhưng họ cũng không được phép vào trong mà chỉ có thể ghi hình bên ngoài và phỏng vấn các quan chức và nhà chức trách khi được phép mà thôi….. phóng viên đài…..” *

“ Bản tin thật tẻ nhạt, chẳng có gì thay đổi suốt mấy ngày qua.” Hạc Thiên hậm hực rồi tắt rụp cái TV.

*“Huh, không cần phải thái quá như thế đâu. Dù sao chúng ta cũng không theo được vụ đó, chính phủ đã làm rồi.” *Ngọc Trân liếc mắt mỉm cười nhẹ.

“ Tập trung cho trận đấu này đi….. 9 cơ… Cậu thua rồi nhé.” Hân Nghiên vuốt mái tóc dài đen nhánh rồi đặt lá bài vừa lật lên xuống bàn.

“Lại thua sao, ghét quá đi mất, đúng là tớ không hợp với trò này mà.” Ngọc Trân úp bài xuống rồi ngả người xuống chiếc ghế sofa.

“Hai cậu đúng là…” Vũ Phong mở cửa bước xuống.

“Chà, đầy đủ rồi ha, nay chúng ta đi đâu đây.” Hân Nghiên cười lớn rồi vỗ tay.

“Ý cậu sao ? Hạc Thiên.” Vũ Phong nói.

Nghe vậy, Hạc Thiên liền quay chiếc ghế xoay lại đứng dậy nghĩ ngợi rồi nói.

“ Global Center nhé.”

“ Chỗ mới mở đó hả, cũng là ý kiến hay đấy. Các cậu thì sao ?.” Vũ phong quay sang hai thiếu nữ “xinh đẹp”.

“ Cũng được,…. nghe nói có nhiều trò vui lắm.” Hai người đồng thanh .

“ Vậy là đồng ý rồi ha, chuẩn bị đi.” Vũ Phong đặt túi đồ xuống bàn.

“Còn đây là chút quà từ Nhật Bản, chẳng có gì nhưng coi như tấm lòng của tôi ha.”

Ngọc Trân bật dậy, đôi mắt to của cô trở nên lấp lánh hơn mọi khi, vui vẻ cười nói.

“Coi như cậu cũng có chút thương nhớ đám người ở nhà đó ha.”

*“Chậc, cũng gọi là một chút menly so với mọi khi haha.” *Hân Nghiên nghiêng mặt cười.

Cả bọn cười lớn còn Vũ Phong ngượng chín mặt tỏ vẻ phản đối.**

“Hạc Thiên. Thông tin từ cấp trên, chúng ta , đúng đấy cả 4 chúng ta sẽ được tham gia vụ ở Cao Xương.” Vũ Phong kéo chiếc ghế lại ngồi xuống.

“Sao họ lại thay đổi quyết định nhanh vậy?.” Hạc Thiên nói.

*“Dù sao có còn hơn không, bao giờ thì bắt đầu?.” *

*“Hai ngày nữa họ sẽ đưa quyết định.” *

Hạc Thiên nghe xong thì không nói thêm gì nữa, cậu ta thở dài rồi ngả người về phía sau.

“Tuy nhiên, họ cũng có điều kiện…” Vũ Phong nghiêm túc.

“ Điều kiện…..?” Hân Nghiên và Ngọc Trân đặt gói quà xuống, gương mặt họ đanh lại.

*“Rốt cuộc họ muốn gì chứ ?. Họ coi đội của ta là gì chứ ?.” *Hân Nghiên tức giận.

“Chúng ta không được phép đòi hỏi và điều tra bất kì điều gì từ khu chỉ huy tác chiến ở đó và chúng ta không được vào khu 1 và 5 khi chưa được sự cho phép. Đồng thời, họ nghiêm cấm tiếp xúc với báo chí.” Vũ Phong nói.

“Thật điên rồ, ban đầu họ loại ta ra khỏi cuộc điều tra rồi bây giờ họ đưa ra điều kiện. Chắc chắn ở đó không bình thường.” Hân Nghiên siết chặt tay.

“Bình tĩnh đi, dù sao ít nhất chúng ta sẽ có thể tiếp cận vụ việc. Tớ luôn nghĩ rằng họ có lí do của riêng họ. Tốt nhất chúng ta cứ tuân lệnh đã, khi tiếp cận thực tế ta sẽ bàn sau.” Ngọc Trân hạ giọng xuống.

Căn phòng trở nên yên ắng, không ai nói thêm gì nữa.

Lúc sau, Hạc thiên đứng dậy, khích lệ mọi người.

*“Cậu ấy nói đúng. Chúng ta không thể vội vã được….. Cơ quan giám sát cũng đang có nghi ngờ về chính phủ."

......"Thôi nào, chuẩn bị đi, chúng ta đi thôi. Mọi thứ để mai tính tiếp.”

"Được" Mọi người đồng thanh.

**

Đội điều tra ?. Họ đang cố tìm hiểu chuyện gì ?.

…………………………………………………………………………………….

Ga tàu trung tâm thành phố Thành Đô.

23h đêm. Chuyến tàu cuối cùng của ngày.

Một người đàn ông trung niên ngước nhìn bảng điện tử với đôi mắt mệt mỏi. Một ngày thật dài và bận rộn với các sổ sách của công ty, giờ thì ông ta đã có thể thư thả một chút trên đường về căn hộ của mình ở Tân Tân.

Hôm nay dường như tàu trễ hơn mọi khi một khoảng khá lâu, đã trễ khoảng mười lăm phút so với thông báo từ bảng điện tử, mà thực sự trễ chuyến là việc khá đỗi bình thường nên ông ấy cũng chẳng lấy gì làm bực bội mặc dù cũng chẳng có loa thông báo gì cả. Ông ta quá mệt mỏi rồi và thứ ông ta quan tâm duy nhất là cần phải được nghỉ ngơi.

Xịch…..

Tiếng động quen thuộc cùng lời thông báo từ ga tàu khiến ông giật mình đôi chút, dường như ông ấy vừa ngủ gật một lúc. Vội vã, người đàn ông kéo chiếc áo khoác lên rồi bước nhanh tới cửa ga tàu.

"Cuối cùng cũng tới. mà nhân viên an ninh hay ai đó đâu hết rồi nhỉ." Ông ta thầm nghĩ.

Ting…. Tiếng mở cửa bật lên. Âm thanh đánh tan đi những suy nghĩ tò mò thường lệ.

Vừa bước lên toa tàu, một mùi hôi xộc thẳng vào mũi khiến người đàn ông choáng váng. Ông ta lập tức bịt miệng, một tay bám chắc vào thành ghế.

“Cái quái gì… thế?, mùi quái quỷ gì đây ?.” Ông ta thầm nghĩ.

Những ánh điện bắt đầu chập chờn, đôi mắt mệt mỏi nhắm chặt lại, ông ta ngồi phịch xuống chiếc ghế cạnh cửa. Một thứ chất lỏng màu đỏ loang lổ khắp sàn tàu bốc lên mùi tanh nồng nặc khiến người đàn ông giật mình sợ hãi. Khi ông ta ngước lên……………….

“Gr….gr….”

Những âm thanh kinh khủng bủa vây ông ta, những con người đứng đó, ông ta không chắc họ có phải là con người không nữa. Họ chẳng nói gì cả, họ chỉ nhìn với đôi mắt của họ toát lên sự lạnh lẽo đến vô hồn, trông họ đầy những vết thương như thể bị cắn xé bởi một con thú hoang, máu cứ thế tràn ra khắp nơi, những tiếng tí tách nhỏ giọt khiến ông cảm thấy thực sự sợ hãi, sự sợ hãi không thể nói thành lời. Miệng của ông ta đông cứng lại chẳng thể nói lên lời nào ngoài những tiếng lắp bắp chẳng rõ ràng, cơ thể ông ta cứng ngắc lại.... và rồi....

Một giây ….. Tiếng la thất thanh trong vô vọng vang lên…… rồi từ đó ta chẳng còn có thể thấy gì nữa.

----------------------------------------------------------------------------------

Con tàu được phát hiện vào buổi sáng hôm sau trong tình trạng cháy rụi, không một ai sống sót, thảm kịch Thành Đô ngay lập tức tràn ngập toàn bộ mặt báo và truyền hình.

“Tai nạn tàu điện ngầm thành phố Thành Đô. Toàn bộ hành khách và nhân viên đều đã thiệt mạng trong tai nạn này, sự việc đáng tiếng xảy ra vào lúc một giờ sáng giờ địa phương, một sự cố đáng tiếc khiến tàu bị ….. phát nổ bất ngờ….”

*"chúng tôi thực sự rất tiếc về vụ việc trên, chúng tôi đang cố gắng tìm hiểu nguyên nhân , thực sự xin lỗi người dân" *đại diện của thành phố cúi đầu xin lỗi người dân

*đừng có đùa, các ông đang nghĩ cái quái gì thế, hãy đưa ra lời giải thích."

"thực sự xin lỗi, chúng ta sẽ đưa ra lời giải thích xác đáng nhất trong thời gian sắp tới." Cảnh sát trưởng thành phố nói.

---------------------------------------------------------------------------------

Từ phía cửa sổ nhìn ra đám đông đang biểu tình trước sở làm việc thành phố.

"Đã đến lúc thử nghiệm thứ đó chưa thưa ngài ?."

"Chưa cần thiết, cứ chờ thêm thời gian nữa đi. Chúng ta cần xử lý những "con chuột" đó trước."

"Rõ thưa ngài, tôi sẽ báo lại cho Giám Đốc."

"Khoan đã, tôi hỏi điều này." Người đàn ông mặc vest đen cúi mình châm điếu thuốc mới.

Người kia đội chiếc mũ đen ngạc nhiên. "Dạ .. Có chuyện gì sao ?."

Người đàn ông ngồi ở ghế rít một hơi thuốc rồi nói. " Người xấu số đêm qua... Ông ta có gia đình chứ ?."

" Có, ông ta đang sống với con gái và mẹ của mình. Vợ ông ta vừa mất hồi năm ngoái vì tai nạn giao thông."

"..Haizz... Được rồi, hãy đền bù cho họ, thật đen đủi." Người đàn ông dứng dậy, vén tấm rèm nhìn ra phía đám đông rồi tiếp vẻ bình thản.

"... Không còn lâu nữa đâu...."

"Vậy còn gì.... "

"Không, cậu có thể đi. Tôi còn vài việc với người đứng đầu ở đây."

"Rõ."

Người kia cúi chào mở cánh cửa gỗ rồi bước thẳng ra ngoài.

Bạn đang đọc Sống và Chết sáng tác bởi kajin369

Truyện Sống và Chết tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kajin369
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.