Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 8

Tiểu thuyết gốc · 1643 chữ

“Tiểu thư.”

Suốt dọc đường từ Túy Hương Lầu đến Lưu phủ, xe ngựa đi đến đâu đều được đám lính tuần tra kính cẩn, cúi đầu chào. Nhiêu đó cũng đủ để thấy, thân phận của Lưu tiểu thư này lớn như thế nào. Nhìn thấy chiếc xe ngựa đi khắp đường phố ở Hoa Lư mà không bị chặn lại, Dương Quý cũng cảm thấy an tâm phần nào.

“Tên nhóc kia. Ngươi có thấy ta có lừa dối người không?”

Lưu Tuyết mặc dù đã đồng ý với nhóm người Dương Quý nhưng trong lòng vẫn còn ấm ức khi Dương Kha ban đầu không tin cô có thể dễ dàng vượt qua được tầng tầng lớp lớp đám lính đang cố gắng bắt giữ Trịnh Tuyết.

“Được được, coi như ta sai, cô nương đúng là có bản lĩnh.”

Nhưng chưa vui mừng được bao lâu thì đối diện với chiếc xe ngựa lúc này là một tên tướng quân mặc một bộ giáp trụ màu vàng long lanh, cưỡi trên con bạch mã và bên hông vác thêm một thanh đại đao to lớn. Phía sau hắn là một đám lính chạy theo trông khí thế hệt như đang sắp bước ra chiến trường vậy.

“Mừng tiểu thư hồi phủ, tại hạ đến đây là để đón tiểu thư theo lệnh của lão gia.”

“Thì ra là Mạc tướng quân đó sao. Tiểu nữ kính chào Mạc tướng quân.”

Phía ngoài xe, nha hoàn đi theo bên cạnh Lưu Tuyết kính cẩn hành lễ với vị tướng quân đó. Nhưng thực ra vì Lưu Tuyết không có vén rèm lên được nên nha hoàn đó thông qua việc hành lễ mà ngầm thông báo cho Lưu Tuyết.

“Mạc tướng quân trăm công nghìn việc, tiểu nữ không dám làm phiền tướng quân bảo vệ. Khắp Hoa Lư này, ai không biết Lưu gia ta, không ai dám làm phiền đến ta nên Mạc tướng quân không cần phiền phức như vậy đâu.”

Rõ ràng Lưu Tuyết đang cảm thấy sự có mặt của họ Mạc kia sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của cô nên bằng mọi cách, cô ấy phải nhanh chóng khiến Mạc tướng quân “biến mất” để phòng hậu họa.

Nhưng vì sao khi trong thấy Mạc tướng quân kia, cô lại có chút phòng bị và đâu đó là sự hoang mang.

Mạc tướng quân, tên thật là Mạc Lâm, là con trai nuôi của Lưu Tùng, Lưu lão gia, là một cánh tay phải đắc lực và được Lưu Tùng tin tưởng tuyệt đối. Vì sao mà suốt nhiều năm qua, nhà họ Lưu tuy không can thiệp vào những gì liên quan đến chuyện của các bang phái nhưng những bang phái đó cũng chẳng dám nghĩ đến việc sẽ thao túng nhà họ Lưu.

Tất cả đều vì tên họ Mạc này. Vẻ ngoài của hắn có thể là một thư sinh nho nhã hệt như phong thái của Lưu Tùng nhưng khi khoác lên người bộ giáp trụ đó thì dường như hắn trở thành một con người hoàn toàn khác.

Máu lạnh, độc ác, sẵn sàng xuống tay với cả phụ nữ và trẻ em nếu như hắn nhận thấy mối nguy hiểm tiềm tàng đến từ họ. Mạc Lâm sẽ không nghe theo lệnh bất cứ ai ngoài trừ Lưu Tùng. Hắn coi họ Lưu chẳng khác nào người cha của hắn trong suốt nhiều năm qua. Hắn có thể làm tất cả mọi thứ miễn sao điều đó mang lại lợi ích cho Luuw Tùng.

Hắn được người thiên hạ đặt cho biệt danh “Diêm Vương Sống”, hắn tự cho mình quyền sinh quyền sát bất cứ ai trong thiên hạ này. Và đó cũng chính là lí do mà các bang phái khắp thiên hạ dù không muốn nhưng cũng phải “ngoan ngoãn” nghe lời Lưu gia.

Nhiêu đó thôi cũng đủ để thấy sự đáng sợ của Mạc Lâm, và Lưu Tuyết cũng chính vì đó mà cảm thấy lo lắng vì sự xuất hiện của họ Mạc kia. Chưa kể, hắn ta còn mang đến đây không chỉ một mà tới 3 đội quân nhà họ Lưu với đầy đủ vũ khí như kiếm, giáo mác và cung tên.

“Mạc tướng quân, ngài mang theo quân lính như vậy, dường như muốn bắt giữ hơn là bảo vệ tiểu nữ, ngài đây là có ý gì?”

“Tiểu thư xin đừng hiểu lầm, tại hạ chỉ theo lệnh của Lưu lão gia, dẫn đường cho tiểu thư hồi phủ. Tại hạ không dám lơ là trong lúc Hoa Lư đang là nơi hội tụ của các anh hùng hào kiệt nên để an toàn cho tiểu thư nên cứ phải đông quân lính như vậy cho an tâm.”

Trông thấy sự hùng hồn ấy từ đến Mạc Lâm, chẳng còn cách nào khác Lưu Tuyết cũng phải xuôi theo sự sắp xếp của hắn ta. Còn với những người phía bên trong chiếc xe ngựa, cảm giác bây giờ chuyển sang lo lắng vì một khi bị phát hiện, giữa vòng vây của đám quân lính Lưu gia đông như này thì chẳng thể thoát thân một cách dễ dàng được.

Chiếc xe ngựa lăn bánh, chẳng hiểu lí do thật sự vì sao Mạc Lâm lại dẫn chiếc xe ngựa đi theo đường vòng, băng qua các con đường vòng vèo của Hoa Lư. Vốn dĩ Lưu phủ chỉ cần đi một đường thẳng kể từ cổng thành là sẽ tới nhưng Mạc Lâm ngày hôm nay lại dẫn đường một cách vòng vèo như vậy. Phải chăng hắn đang có âm mưu gì?

“Mạc tướng quân, ngài dẫn chúng ta đi đâu vậy, đây đâu phải làm đường về Lưu phủ?” - từ bên trong xe ngựa, Lưu Tuyết đã cảm thấy việc làm của tên học Mạc kia là có chủ đích.

“Tiểu thư yên tâm, đây là để đám bảo an toàn của tiểu thư mà thôi. Hoa Lư tấp nập người qua lại, kẻ xấu người tốt không biết trước được nên cứ đường vắng vẻ mà chúng ta đi sẽ an toàn hơn.”

Bỏ qua những lời than phiền của Lưu Tuyết, chiếc xe ngựa vẫn “được” dẫn đi lòng vòng bên Hoa Lư. Càng ngày bản thân Lưu Tuyết càng cảm nhận được có điều gì đó không ổn từ con người này.

Sau nửa canh giờ bị dẫn đi lòng vòng, cuối cùng chiếc xe ngựa dừng ở cửa bên hông của Lưu phủ, vì lúc này cổng chính đang đón tiếp các bang phái tham dự Anh hùng hội nên không thể để xe ngựa của Lưu Tuyết dừng ở đó được. Nhưng với Lưu Tuyết mà nói như vậy lại càng hay, dễ dàng để đưa người vào bên trong Lưu phủ.

Cô gái ấy càng chắc chắn hơn về kế hoạch của mình khi trông thấy Mạc Lâm cùng đội quân của hắn rời đi. Chiếc xe ngựa từ từ vào bên trong phủ cũng là lúc những con người trên xe ngựa đi xuống và nhiệm vụ của Lưu Tuyết cũng hoàn thành.

Nhưng để trà trộn vào Anh hùng hội, Dương Quý vẫn cần đến sự giúp đỡ của Lưu Tuyết khi cả ba sẽ cải trang thành người hầu của tiểu thư nhà họ Lưu để vào Anh hùng hội và điều tra về mục đích của Lưu Tùng đối với dòng tộc của mình.

“Được, giúp các ngươi cũng được, nhưng phải đánh đổi bằng một điều kiện.”

“Cô nương này cũng hay nhỉ? Suốt ngày điều kiện. Đại ca, chúng ta tìm cách khác thôi.”

Và với sự giúp đỡ của Lưu Tuyết, Dương Quý phải chấp nhận điều kiện mà cô gái ấy đưa ra. Bất chấp Dương Kha không đồng ý vì dù sao vẫn chưa thể tin tưởng người nhà họ Lưu được, nhưng Dương Quý vẫn đồng ý với Lưu Tuyết vì với sự giúp đỡ của cô gái ấy, anh sẽ tiến được gần đến Lưu Tùng và cũng sẽ nghe được những gì hắn sẽ bàn bạc cùng với những bang chủ bang hội khác.

“Được, tại hạ đồng ý, mời cô nương nói điều kiện.”

“Bây giờ ta chưa nghĩ ra. Sau này ta sẽ nói, coi như ngươi nợ ta 2 món nợ. Sau này ta sẽ tính với ngươi sau.”

“Dương thiếu chủ, không được. Lỡ như cô nương ấy đưa ra điều kiện bất lợi cho người thì sao?” - Trịnh Nguyệt nghe thấy những lời đó của Lưu Tuyết nên ra sức ngăn cản Dương Quý.

Nhưng thời gian không còn nhiều nữa, Anh hùng hội cũng sắp sửa bắt đầu, nếu như cứ ngần ngại như vậy, không những không có cơ hội lẻn vào Anh hùng hội mà còn dễ bị người của Lưu gia phát hiện.

“Được, ta đồng ý.”

“Tốt. Thời gian không còn nhiều nữa. Mai Hoa, mau đưa cả ba vào phòng ta thay đồ gia đinh ngày đi, mau lên.”

Mai Hoa - nha hoàn đi bên cạnh xe ngựa lúc nãy đưa cả ba vào bên trong phòng của Lưu Tuyết để thay đồ rồi cùng cô trà trộn vào bên trong Anh hùng hội. Trống hiệu lệnh đã nổi lên, không còn quá nhiều thời gian dành cho đám người Dương Quý.

Ngoài cửa chính, anh hùng hào kiệt đang lũ lượt tiến về Lưu phủ. Còn với Dương Quý và Trịnh Nguyệt, một âm mưu đang đợi chờ đợi họ ở Anh hùng hội vì một sự sơ suất đã bị một ánh mắt nhìn thấy - Mạc Lâm. Tất cả những gì đang diễn ra ở Lưu phủ đều đang nằm trong kế hoạch của hắn ta và cả Lưu Tùng.

Bạn đang đọc Sơn Hà Đồ sáng tác bởi huynhu1007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhu1007
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.